Mục lục
Nữ thần quốc dân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông cong môi: “Tôi nói rồi, phải hiểu rõ phương pháp.”



Thấy cô vẫn cau mày, trưng ra dáng vẻ buồn phiền, người đàn ông dứt khoát thả vỏ sủi cảo trong tay xuống, đi ra sau cô.



Sau đó hai tay vòng qua người cô, cầm một cái vỏ sủi cảo lên, rồi nắm lấy tay cô, tay nắm tay dạy cô gói.



“Em xem, nơi này không nên ấn mạnh, nếu không sẽ không di chuyển được, còn tay này thì nhẹ nhàng miết, xong một nếp gấp rồi, sau đó cứ dựa theo cảm giác này mà di chuyển một ít, miết một cái, có phải rất dễ không?”



Cảnh Ngọc Ninh ngạc nhiên phát hiện, được người đàn ông này nắm tay dạy, gói thật sự rất dễ dàng.



Lục Trình Niên lại nắm tay cô, dạy cô gói xong mấy cái.



Chờ đến khi gói cái thứ năm, Cảnh Ngọc Ninh không kiềm chế được nói: “Tự em gói thử.”



Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, gật đầu: “Được, tự em thử gói xem.”



Cô cẩn thận cầm vỏ sủi cảo, dựa theo cảm giác vừa rồi anh dạy, khẽ khàng miết.



Chỉ thoáng chốc đã gói xong một cái sủi cảo.



Mặc dù không được hoàn mỹ như vừa rồi anh dạy, nhưng cũng có thể coi là một cái sủi cảo bình thường rồi.



Cô lập tức vui mừng không thôi, cầm sủi cảo, vẻ mặt hớn hở nói với anh: “Anh xem, em học được rồi!”



Nhìn thấy nụ cười giản đơn mà vui vẻ trên khuôn mặt của cô gái nhỏ, người đàn ông cũng bị nụ cười lây nhiễm, đáy mắt tràn ra ý cười, ánh mắt dần dần sâu thẳm.



Anh gật đầu: “Ừ, vợ tôi thật thông minh.”



Cảnh Ngọc Ninh bị lời khen đột nhiên của anh làm cho xấu hổ.



Vén tóc rối ở một bên mặt, ngượng ngùng cười nói: “Là anh dạy giỏi.”



Nhưng mà cô lại quên mất, chính mình gói sủi cảo cả buổi, trên tay đều là bột, vừa vén tóc, trên mặt lập tức dính hai vệt bột trắng.



Giống như một con mèo nhỏ đang xấu hổ.



Người đàn ông thấy vậy, ánh mắt càng sâu, đột nhiên đè gáy cô lại, hôn một cái thật mạnh lên môi cô.



Cảnh Ngọc Ninh bị anh hôn rất vội vàng, không kịp chuẩn bị, sửng sốt một lát, sau đó mới hoảng sợ nhìn xung quanh.



Dùng cùi chỏ huých vào thắt lưng anh, tức giận trách: “Làm gì vậy? Đang ở nhà cũ đấy! Bà nội và cô còn đang ở bên ngoài!”



Lục Trình Niên khẽ cười: “Vậy thì làm sao?”



Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh chằm chằm.



“Anh còn dám nói! Bị người ta nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”



“Ninh Ninh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, hôn một cái bị người ta nhìn thấy cũng không sao.”



Cảnh Ngọc Ninh: “…”



Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao bà cụ và Lục Lan Chi đều đang ở đây, mặc dù ông cụ vẫn luôn không xuất hiện, nhưng cũng không biết khi nào sẽ đột nhiên đến.



Nếu thật sự bị nhìn thấy, vậy chẳng phải cô sẽ xấu hổ chết được sao.



Người đàn ông cũng biết cô rất dễ xấu hổ, thấy hai tai cô đều đỏ ửng lên, vui vẻ cong môi, không đùa cô nữa.



Cởi găng tay ra, nói: “Bây giờ cách thời gian ăn cơm còn sớm, tôi dẫn em ra ngoài đi dạo một vòng?”



Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ, quả thật vẫn còn sớm.



Thế là gật đầu: “Được.”



Hai người tháo găng tay, thu dọn rồi nắm tay nhau ra ngoài.



Khu biệt thự bên cạnh nhà cũ nhà họ Lục, phần lớn đều là con em của bốn gia tộc lớn ở.



Mười mấy năm trước, sau khi khu nhà lớn trước kia họ ở bị phá dỡ, tám mươi phần trăm người đều chuyển đến nơi này, vì vậy thật ra xung quanh đây cũng tương đương với một khu nhà lớn khác.



Hai người đi ra ngoài, ngẫu nhiên gặp phải người đi ngang qua chào hỏi Lục Trình Niên.



“Chào anh hai Lục!”



“Chào anh hai!”



“Anh hai đi đâu vậy?”



“Anh hai, dẫn chị dâu đi dạo à!”



Đủ loại chào hỏi, nhưng có thể nhìn ra, người nơi này đều khá thân quen với anh, xưng hô không giống với người ngoài.



Trên cơ bản Lục Trình Niên đều gật đầu cho xong, cũng không trả lời, vô cùng lạnh lùng.



Nhưng đối với những người này, mặc dù trên mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại có ấm áp, không lạnh lẽo giống như khi đối mặt những người ngoài khác.



Đúng lúc này, một chàng trai trẻ tuổi từ đối diện đi đến.



Sở dĩ gọi là như vậy là bởi vì đối phương nhuộm một quả đầu vàng hoe, tóc rất ngắn, cả người đeo trang sức kim loại mang phong cách puck, vừa nhìn đã biết là tạo hình của thanh thiếu niên thời kỳ phản nghịch.



Dưới chân đạp lên một chiếc ván trượt, lao đến với tốc độ nhanh như gió, khi nhìn thấy Lục Trình Niên, ánh mắt sáng lên.



Dưới chân đạp mạnh, dừng lại, hào hứng gọi: “Anh hai! Anh về rồi!”



Lục Trình Niên nhìn thấy cậu ta, dường như ánh mắt lạnh lẽo ấm áp hơn không ít.



“Ừ, làm gì vậy?”



“Chuẩn bị ra ngoài chơi.”



Ánh mắt chàng trai kia rơi xuống người Cảnh Ngọc Ninh, ngay lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.



Sau đó mập mờ nháy mắt với Lục Trình Niên.



“Anh hai, vị này chính là chị dâu em nhỉ, khi nào cử hành hôn lễ vậy? Cũng cho em trai được uống rượu mừng, hưởng ít không khí vui mừng.”



Lục Trình Niên khẽ cười nói: “Sắp rồi.”



Cảnh Ngọc Ninh sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lục Trình Niên kéo đi về phía trước.



Sau lưng, chàng trai trẻ tuổi cười lớn hô: “Được! Đến lúc đó nhất định phải nói cho em, em đi làm phù rể cho anh!”



Hai người đã đi được một đoạn, Cảnh Ngọc Ninh thấy hơi choáng váng, quay đầu liếc nhìn chàng trai kia, hỏi Lục Trình Niên: “Cậu ta là ai?”



“Lão út nhà họ Cố.”



“Ồ?”



Thật sự mà nói, quả thực Cảnh Ngọc Ninh đã nghe thấy nhiều về nhà họ Cố, nhưng lại ít gặp.



Bốn gia tộc lớn của Kinh Đô, nhà họ Quan thì không cần phải nói, cũng coi như tương đối thân quen, nhà họ Tần thì bởi vì có Tần Tranh nên khá là thân thiết.



Chỉ có nhà họ Cố, cho đến bây giờ cô đều chưa từng gặp con cháu thế hệ này của nhà họ Cố.



Lần trước trong buổi tụ họp tại nhà họ Quan, cô cũng chỉ từng gặp chủ của nhà họ Cố là Cố Trường Hải mà thôi.



Nghe nói Cố Trường Hải có ba người con trai, con cả ở trong quân đội, con hai làm kinh doanh, hai người đều là nhân tài kiệt xuất trong đám con cháu, chỉ có lão út kia, bên ngoài rất ít tin tức, dường như cũng không được trong nhà coi trọng.



Bây giờ xem ra, chắc hẳn người vừa gặp chính là Cố lão út trong truyền thuyết.



Cảnh Ngọc Ninh như có điều suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh hai người đã đi đến quảng trường ở gần đó.



Trên quảng trường có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.



Năm mới rồi, bên kia có một chỗ chuyên để bắn pháo hoa, mặc dù bây giờ là ban ngày, hiệu quả của pháo hoa cũng không bằng buổi tối, nhưng bởi vì bầu không khí náo nhiệt, nên cũng có rất nhiều người qua đó chơi.



Bàn tay Cảnh Ngọc Ninh bị người đàn ông đút vào trong túi áo khoác của mình, ấm áp dễ chịu.



Cô nhìn thấy phía trước có bán hạt dẻ rang nóng, nói: “Chúng ta mua ít đồ ăn vặt ăn đi!”



Lục Trình Niên gật đầu, dẫn cô qua đó mua một ít, khi tính tiền, đột nhiên điện thoại di động của Cảnh Ngọc Ninh vang lên.



Cô cầm điện thoại lên xem, là Hoa Mộng Dao.



Khóe môi không nhịn được cong lên cười, nói một tiếng với Lục Trình Niên rồi đi sang bên cạnh nghe máy.



Mục đích Hoa Mộng Dao gọi điện thoại đến rất đơn giản, không ngoài việc nói với cô tình huống bên phía Nam Thành, cùng với hỏi tình hình của Lạc Lạc.



Cảnh Ngọc Ninh đều nói rõ ràng với cô.



Lạc Lạc có Tiểu Triệu chăm sóc, ở trong nhà cũ, bà cụ và mẹ Hạ đều đã từng làm mẹ, bởi vậy hiểu rất rõ việc chăm sóc trẻ nhỏ, căn bản không cần lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK