Có những mối quan hệ, cuối cùng cũng vẫn dần dần xa cách.
Cảnh Ngọc Ninh không nói thêm gì nữa, chào hỏi xong liền chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên ngồi đối diện lên tiếng.
“Cô đây là Cảnh Ngọc Ninh sao?”
Cảnh Ninh sững lại, sau đó quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười ôn hòa điềm đạm, giống như nụ cười của một người ở bề trên với người thường vậy.
Cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi đã xem qua phần biểu diễn của cô, bộ phim của cô rất hay. Tôi nghe nói ca khúc chủ đề của bộ phim này là cô hát à? Tôi đặc biệt thích bài hát đó, nếu tiện tối nay cô có thể hát lại một lần không?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút kinh ngạc.
‘Pháo Hôi Công Lược’ xét cho cùng chỉ là một web drama được sản xuất nhỏ và có vốn đầu tư ít ỏi, Lâm Thư Phàm cũng không thuê bất kỳ ca sĩ chuyên nghiệp nào để tiết kiệm chi phí.
Trong một lần tình cờ phát hiện giọng hát của Cảnh Ngọc Ninh cũng khá tốt, liền bảo cô hát ca khúc mở đầu.
Chỉ là không ngờ, đối phương cũng đã nghe qua.
Cảnh Ngọc Ninh có chút xấu hổ, vân vê nhúm bóc bên mang tai.
“Chuyện này…không tiện lắm, mọi người đang mở tiệc…”
“Không, chỉ là bài hát này có nhiều chỗ giống với bài hát mà một người bạn của tôi sáng tác, lúc đó tôi đã nghe qua, cảm thấy có chút xúc động. Vậy nên hôm nay gặp được cô, mới muốn nghe cô hát tại chỗ, xem chừng chuyện này có hơi đột ngột.”
Đối phương nở một nụ cười ôn hòa.
Thành thật mà nói, đối mặt với một người mới gặp lần đầu, yêu cầu này có hơi đột ngột.
Nhưng vì con người này toát ra một khí chất điềm đạm cùng với giọng điệu tha thiết khiến người ta cảm thấy ông thực sự chỉ muốn nghe bài hát này mà thôi, chứ không phải vì chỉ để giải trí.
Cảnh Ngọc Ninh không phải người hẹp hòi như vậy, cô có thể nhìn ra, thân phận của người đang ngồi ở đây thực sự không đơn giản.
Ánh mắt của người đàn ông đó rất chân thành, đối phương thực sự muốn nghe ca khúc này, có lẽ nó thực sự có ý nghĩa đặc biệt với ông ấy.
Dù sao cô cũng không muốn về sớm để phải tiếp tục giao du với những người kia, hát một bài cũng không phải là không thể.
Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn bà Úc.
Bà Úc gật đầu mà không cần xem xét.
Cô mím môi, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Trong phòng cũng có sẵn các thiết bị âm thanh, mặc dù không chuyên nghiệp như phòng thu nhưng những đồ có thể được bày trí trong Tiên Thủy Các, chất lượng và âm sắc chắc chắn cũng ổn.
Cảnh Ngọc Ninh nhờ người bật bài hát, sau đó cầm micro và bắt đầu hát.
Thực ra, mỗi lần cô hát bài hát này, cô sẽ rất nhập tâm, và lần này cũng không ngoại lệ.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, Cảnh Ngọc Ninh gần như hòa nhập cả tâm hồn mình vào trong thế giới âm nhạc.
Nghe nói bài hát này được viết bởi một nhạc sĩ nổi tiếng, nội dung bài hát nói về một người mà ông ấy từng rất yêu, vì một vụ tai nạn mà phải rời cuộc đời này mãi mãi, ông ấy vẫn luôn nghĩ về cô gái ấy và hẹn thề gặp nhau ở kiếp sau.
Mặc dù viết về sinh ly tử biệt, nhưng toàn bộ bài hát thực ra không quá bi thương, mà có một chút gì đó man mác buồn, khiến người nghe gần như đắm chìm trong nó, đơn giản mà nói đây là một bài hát buồn nhưng không buồn.
Cảnh Ngọc Ninh hát rất nhập tâm, về phía người đàn ông trung niên, ngay từ khi cô cất lên giọng hát, toàn thân ông ta đã cứng đờ lại.
Vẻ mặt vốn từ điềm tĩnh ôn nhu chuyển thành vẻ mặt không dám tin vào mắt mình, cùng với một cú sốc rất lớn.
Nghe trực tiếp và nghe trên TV vẫn có sự khác biệt.
Nghe trên TV, mặc dù cũng cảm thấy sốc, nhưng rất nhanh đã phản ứng rằng cô gái này không phải cô ấy.
Nghe hát trực tiếp thì không như vậy.
Người đó đang ở trước mặt bạn, đôi lông mày đó, thần thái đó, giọng điệu đó…
Hệt như người bạn cũ quay về.
Hát xong ca khúc, Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng định thần lại, quay đầu cười và nói: “Thật ngại quá, làm trò cười rồi.”
Nói xong mới phát hiện ra người đàn ông trung niên kia không có bất cứ phản ứng nào, ngây người nhìn cô.
Cảnh Ngọc Ninh hồi hộp trong lòng.
Có chuyện gì sao?
Bà Úc hiển nhiên cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nhanh chóng vỗ tay cười: “Ngọc Ninh hát hay quá, ngài Quan, ngài nói có phải không?”
Người đàn ông được gọi là ngài Quan phản ứng lại với một vẻ mặt không được tự nhiên và nhanh chóng gật đầu: “Phải, rất hay.”
Mặc dù Cảnh Ngọc Ninh thấy phản ứng của ông quá kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, đặt micro xuống và nói: “Bà ngoại, con phải về rồi,”
Bà Úc gật đầu, cười và nói: “Được, đi đi! Để cậu Mộ tiễn con.”
Cảnh Ngọc Ninh vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Mộ Ngạc Bân đã nhanh chóng bước ra cửa, cô định từ chối tỏ ý không muốn, nhưng lại không nói gì cả.
Sau khi đi ra ngoài, Mộ Ngạn Bân cười nói: “Vừa rồi em hát hay thật, còn hay hơn cả trên TV.”
Cảnh Ninh nhướn mày: “So với Cảnh Diệp Nhã thì sao?”
Cần biết rằng, với tư cách là một người nghệ sĩ toàn diện trong hát hò phim điện ảnh và truyền hình, Cảnh Diệp Nhã đã từng hát nhiều bài trước đó.
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân cứng đờ.
Có chút ngớ người: “Em nhắc đến cô ta làm gì?”
Cảnh Ngọc Ninh dừng lại, nhìn anh ta đầy chế nhạo: “Mộ Ngạn Bân, trong lòng anh đang nghĩ cái gì, tôi là người hiểu rõ, vậy nên không cần phải giả bộ trước mặt tôi.”
Trước đây nhà họ Cảnh do hai mẹ con Vương Tuyết và Cảnh Diệp Nhã làm chủ, anh lấy lòng Vương Tuyết, lôi kéo Cảnh Diệp Nhã, mục tiêu cuối cùng cũng chỉ muốn có thể hợp nhất nhà họ Mộ và nhà họ Cảnh.
Nhưng bây giờ Vương Tuyết xảy ra chuyện, hết giá trị lợi dụng rồi, Cảnh Diệp Nhã và Dư Thanh Liên cũng dính vào một vụ kiện, anh sợ gây phiền phức cho bản thân và nhà họ Mộ nên muốn đuổi cô ta đi và tìm đến tôi, Mộ Ngạn Bân, anh nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc giống cô ta sao? Để anh tùy ý trêu đùa, tùy ý lừa dối sao?”
Sắc mặt Mộ Ngạn Bân bỗng trở nên vô cùng khó coi.
“Em đang nói những lời gì vậy? Trong lòng em anh là người như vậy sao? Anh thừa nhận, tình cảm giữa anh và Cảnh Diệp Nhã không tốt đẹp, nhưng nó đã không tốt đẹp từ trước khi cô ấy xảy ra chuyện rồi chứ không phải bây giờ lợi dụng lúc người khác gặp nguy mới thừa cơ hãm hại!”
Cảnh Ngọc Ninh thực sự bị anh ta làm cho tức giận rồi.
“Không phải lợi dụng người khác sao? Không phải thừa cơ hãm hại sao Mộ Ngạn Bân! Nói ra những lời này bản thân anh có tin không? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh có một chút trách nhiệm đáng nhẽ phải ở bên cô ta, nhưng anh có không? Một chút cũng không!
Nói trắng ra, anh chỉ vì chính mình, thứ mà anh yêu cũng chỉ có bản thân mình mà thôi, vậy nên anh đừng ở đây diễn kịch với tôi nữa? Anh diễn đến mức khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Còn nữa, anh đã chọn cô ta rồi thì hãy nhận lấy trách nhiệm của mình với tư cách là người đàn ông đi, nếu không tôi chỉ thấy ghét và khinh thường anh hơn thôi!”
Nói xong cô quay lưng bỏ đi.
Mộ Ngạn Bân có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến việc cô có thể chỉ trích mình một cách không khách khí như vậy.
Mặt anh ta tái nhợt đi.
Cuối cùng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh Ngọc Ninh! Em sẽ phải hối hận vì những lời mình đã nói hôm nay!”
Cảnh Ngọc Ninh không hề quay đầu lại.
Mộ Ngạn Bân gần như phát điên lên vì tức giận.
Anh ta đảo mắt rồi đột nhiên bước tới nắm lấy cô, trầm giọng nói: “Đợi đã, anh có một bí mật này, em có muốn nghe không?”
Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn anh ta một cái, chế nhạo nói: “Anh có một trăm bí mật tôi cũng không muốn nghe! Buông tay ra!”
“Anh thật lòng với em! Rốt cuộc anh phải làm gì thì em mới chịu tin anh? Đúng, anh thừa nhận, trước đây anh đã phạm nhiều sai làm, làm nhiều chuyện không đúng, có lẽ cũng làm tổn thương em rất nhiều, nhưng ít nhất bây giờ anh thật lòng muốn xin lỗi em, tại sao em lại cự tuyệt không muốn cho anh một cơ hội?”