Rất nhiều người ngồi trong phòng khách, toàn bộ người có mặt ở đây không chỉ có người nhà họ Quan. Nhận được tin tức con gái của Quan Quý Uyển đã tìm được trở về, người người đến cửa nhà chúc mừng không phải số ít.
Kinh Đô là một đầm nước đục, nhưng phàm chỉ cần có biến động hơi nhỏ, thì tin tức nhanh chóng dễ dàng phát tán ra bên ngoài.
Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên đến tương đối muộn, khi hai người đến, không chỉ có người nhà họ Cố mà người nhà họ Tần cũng đã đến đây rồi.
Tần Tranh bị cha Tần Hành Lãng kéo vào trong ngồi, vẻ mặt bất đắc dĩ không tình nguyện.
Khi nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên từ bên ngoài đi vào, ánh mắt anh ta lập tức sáng lên.
“Anh hai, chị dâu, hai người đến rồi.”
Lục Trình Niên nắm tay Cảnh Ngọc Ninh cùng nhau đi tới.
Quản gia nhà họ Quan là một ông cụ họ Trần, vừa rồi vẫn luôn bận rộn ở phòng khách tiếp đón khách khứa nên lúc này nhất thời không để ý đến cửa ra vào.
Hiện tại nhìn thấy Lục Trình Niên đi đến lập tức kinh ngạc vội vàng tiến lên đón, khẽ cười nói: “Thật xin lỗi, không biết cậu Lục đại giá quang lâm nên không tiếp đón được từ xa, mong hãy thứ lỗi.”
Lục Trình Niên cười cười, lãnh đạm nói: “Quản gia Trần không cần phải khách sáo, hai nhà Lục Quan chúng ta đều là chỗ kết giao quen biết, khi còn nhỏ tôi vẫn thường hay đến, không tính là người ngoài.”
Ở bên cạnh lập tức có người trêu ghẹo xen vào: “Đúng vậy, nói đi cũng phải nói lại, cậu Lục và cô chủ nhà họ Quan còn là có hôn ước, nếu không phải có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì bây giờ hai người cũng đã kết hôn rồi, chứ đâu cần phải…”
Còn chưa nói xong, toàn bộ người trong phòng khách đều rơi vào cảnh yên tĩnh như chết.
Người nói là một quý bà, cũng không biết người này là quý bà của nhà nào.
Nhận thấy mọi người đột nhiên đều yên lặng, người này trước tiên sửng sốt ngay sau đó như ý thức được điều gì sắc mặt lập tức thay thổi vội vàng che miệng lại.
Chồng của bà ta ở bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta.
Tức khắc, ông ta vội vàng đến trước mặt nở nụ cười nói lời xin lỗi.
“Thật xin lỗi, cậu Lục, mợ Lục, bà ấy chỉ là nhất thời nhanh miệng mà thôi, không phải cố ý, không có ý như thế đâu.”
Lục Trình Niên chỉ khẽ cười.
“Chủ tịch Giang không cần như vậy, lời bà Giang đây nói cũng là sự thật, đâu có gì không thể nói. Hơn nữa tôi và Ngọc Ninh cũng đã kết hôn, cho nên chuyện như thế này chúng tôi đều không để ý hay tính toán.”
Lúc này chủ tịch Giang mới an tâm hơn, lại bắt đầu nói lời khách sáo nịnh bợ.
Ông cụ Quan năm nay cũng đã gần tám mươi tuổi, bệnh tật ốm yếu cũng bởi vì tuổi trẻ xông pha lên chiến trường đánh giặc cho nên cơ thể vẫn luôn không tốt.
Hiện tại, ông ngồi trên ghế Sofa nhìn đôi nam nữ thanh niên đang đi vào, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói.
“Niên và vợ Niên mau lại đây, đến đây cho ông nhìn xem.”
Lục Trình Niên nhanh chóng nắm tay Cảnh Ngọc Ninh đi lại.
Rõ ràng tuổi tác không chênh lệch nhau nhiều lắm, nhưng Ông cụ Quan so với ông cụ Lục và bà cụ Sầm già hơn rất nhiều.
Ông ngẩng đầu nhìn người trẻ trước mặt, khuôn mặt đã chai sạn dãi dầu sương gió lộ ra nụ cười hết thảy vui mừng.
“Tốt, rất tốt, Niên đã lâu không đến đây rồi, dạo gần đây vẫn ổn cả chứ?”
Lục Trình Niên trả lời ông: “Nhờ phúc của Ông cụ, mọi thứ đều tốt ạ.”
“Vậy thì tốt.”
Ông cụ vỗ vỗ nhẹ lên tay anh, cảm khái nói: “Lần trước ông nội và bà nội của cháu đến đây đã cãi nhau một trận với ông, ông ta hai ngày không thèm để ý đến lão già này, cháu quay về giúp ta nói một chút để ông ấy bớt tính tình ngang ngược như thế đi!”
Lục Trình Niên mỉm cười.
“Vâng.”
Ông cụ Lục và Ông cụ Quan là anh em tốt, thời còn trẻ hoạn nạn có nhau, đồng cam cộng khổ.
Tính tình hai người đều giống như trẻ con luôn bướng bỉnh nghịch ngợm cho nên dù đã ngoài bảy mươi, tám mươi tuổi rồi nhưng vẫn luôn cãi nhau.
Quan Tuấn Văn ngồi ở một bên nhìn Lục Trình Niên cười, nói: “Niên Niên mau lại đây, dẫn theo vợ của cháu cũng ở lại đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, vừa hay hôm nay mọi người đều tập trung đông đủ càng thêm đông vui.”
Lục Trình Niên không từ chối, khẽ gật đầu: “Cháu đang có ý này.”
Mọi người đang nói chuyện rôm rả, đúng lúc này đột nhiên có tiếng cười kinh ngạc vui mừng từ trên tầng truyền tới.
“Ôi, mọi người đến sớm vậy sao? Cậu Lục và mợ Lục đã ở đây rồi!”
Lục Trình Niên khẽ gật đầu: “Thím hai.”
Đi phía sau là Từ Huệ, vợ của Quan Tuấn Văn.
Từ Huệ xuất thân trong một gia đình nhà giáo, có cha và mẹ đều là giáo viên nghệ thuật nổi tiếng của Đất nước. Một đứa trẻ được nuôi dạy trong một gia đình như vậy đáng lẽ ra sẽ có tính nết dịu dàng, đoan trang. nhưng tính cách của Từ Huệ không được như thế, hết lần này tới lần khác hấp tấp nóng nảy.
Mặc dù Cảnh Ngọc Ninh và bà ta không quen biết nhau nhưng cô đến Kinh Đô đã lâu như vậy cho nên cũng đã nghe qua đại danh của người phụ nữ này.
Tính cách của Từ Huệ nôn nóng, nhưng là một người có tấm lòng tốt.
Ngày thường cùng bà cụ Sầm đi lại cũng tương đối gần, thấy thế thì cười nói: “Nếu đã tới rồi thì còn đứng đây làm gì? Mau ngồi xuống đi. Đợi lát nữa chúng ta ăn cơm, tối hôm nay nhất định phải ăn một bữa cơm đoàn viên sôi nổi ấm cúng.”
Quan Qúy Lễ là anh cả lứa thứ hai của nhà họ Quan, trông thấy vậy hỏi: “Diệp Nhã đâu rồi? Sao còn chưa xuống.”
Từ Huệ cười nói: “Đứa nhỏ này đón khách cả buổi chiều nên thấy hơi mệt mỏi đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Đợi lát nữa ăn cơm sẽ gọi Diệp Nhã xuống.”
Quan Tuấn Lễ nghe vậy khẽ gật đầu.
Không lâu sau, đến giờ ăn cơm tối.
Từ Huệ sai người đi gọi Cảnh Diệp Nhã xuống, đã qua mấy tháng, nhưng đây là lần đầu tiên Cảnh Ngọc Ninh nhìn thấy cô ta.
Trên người cô ta mặc một chiếc áo len lông màu trắng phối với một chiếc chân váy lông cừu để lộ ra một đôi chân thẳng tắp. Mái tóc màu hạt dẻ khẽ uốn mềm được trải theo nếp một cách tỉ mỉ, cả người đều là dáng vẻ thanh thuần lại đáng yêu. Quả thực là so với mấy tháng trước giống như hai người hoàn toàn khác nhau khi bước ra từ nhà họ Cảnh đổ nát tan hoang.
Người làm trong nhà đỡ Cảnh Diệp Nhã từng bước từng bước đi xuống bậc cầu thang được lát đá cẩm thạch. Đi đến trước mặt mọi người, khẽ cúi đầu, mỉm cười chào hỏi.
“Thật xin lỗi, đều tại cháu buổi chiều quá mệt mỏi cho nên ngủ một giấc đến bây giờ, không chu đáo đón tiếp mọi người rồi.”
Mọi người cùng nhau cười một trận nói lời khách sáo, Cảnh Diệp Nhã cũng đáp lại bọn họ một nụ cười. Cuối cùng, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh bình tĩnh nhìn cô ta.
Cảnh Diệp Nhã hơi khựng lại, ngoài ý muốn, cô ta không hề né tránh như trong dự liệu của cô, mà ngược lại còn thoải mái hào phóng đi tới, khẽ mỉm cười nói: “Chị, chị cũng đến rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhướng mày cảm thấy kỳ lạ.
Biểu hiện này và trong tưởng tượng của cô, có vẻ như không giống nhau.
Cô cho rằng, khi Cảnh Diệp Nhã nhìn thấy cô sẽ lo lắng chột dạ, nhưng sự thật dường như không phải như thế này.
Có điều nếu đối phương đã không sợ hãi, vậy thì cô càng không có việc gì phải sợ.
Cảnh Ngọc Ninh cũng nở nụ cười lịch sự đáp lại: “Xa cách đã lâu, thời gian này, dường như em sống cũng không tệ?”
Cảnh Diệp Nhã mỉm cười, sắc mặt nhìn Cảnh Ngọc Ninh không hề có bất kỳ ý tứ muốn oán giận hay là không cam lòng, có chỉ là có sự chân thành.
“Nhờ diễm phúc của chị, mặc dù không thể so với trước đây áo gấm cơm ngọc nhưng cũng xem như bình yên tự tại, việc đã qua, hy vọng những ân ân oán oán trong quá khứ chị đừng để trong lòng.”
Cảnh Ngọc Ninh tiêu sái mà cười.
“Em gái nói đùa rồi, trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Trước đây em là con ngoài giá thú của cha, nhưng bây giờ chính là viên ngọc trong đại dương của nhà họ Quan. Thân phận đã thay đổi, những ân oán lúc trước cũng tự nhiên tan thành mây khói.”
Cảnh tượng náo nhiệt trong phòng khách, bất ngờ trở nên yên tĩnh.