Nhưng ánh mắt anh sâu thẳm, sắc mặt nghiêm túc, bọng mắt còn mang một tầng xanh đen nhàn nhạt, rất rõ ràng, tối qua anh ngủ không ngon, hôm nay lại lo lắng vất vả cả một ngày, thế nên cả người nhìn có chút mệt mỏi.
Cô liền mềm lòng, thậm chí còn hơi chột dạ.
Cô vội vàng giải thích: “Xin lỗi mà, lần này đúng là em chưa nghĩ chu toàn, em sai rồi! Lần sau em sẽ không lỗ mãng như này nữa!”
Anh nhướn mày: “Còn có lần sau?”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cô duỗi tay định kéo tay áo anh, nhưng tiếc là tay mình đã bị băng bó thành tay gấu, căn bản không túm được, chỉ có thể cọ cọ vào cánh tay anh.
“Sẽ không có lần sau, anh đừng giận nữa.”
“Em đảm bảo?”
“Em đảm bảo!”
“Nhỡ nào?”
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Nếu còn có lần sau, tùy anh trừng phạt em thế nào cũng được, tuyệt đối em sẽ không oán than.”
Lúc này sắc mặt anh mới hòa hoãn hơn một chút, duỗi tay khẩy mũi cô.
“Còn có lần sau, tôi sẽ lấy xích sắt xích em lại, ngày nào cũng mang theo bên người, trừ ở cạnh tôi ra, em đừng hòng đi đâu khác.”
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng, vâng, anh nói sao thì thế đó.”
Trong lòng biết, anh quan tâm bản thân nhường nào, sợ bản thân cô bị thương nhường nào, thế nên đối mặt với yêu cầu của anh, cô đều tình nguyện đồng ý.
Nếu tình yêu là một chiếc khóa, thì cứ để cô bị khóa lại đi!
Cô tình nguyện bị khóa, cả đời không thoát ra được.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của cô khiến anh vui vẻ, cuối cùng ánh mắt của Lục Trình Niên cũng lộ ra chút ý cười, hỏi: “Đói chưa?”
Anh không nhắc còn đỡ, vừa nhắc, Cảnh Ngọc Ninh thật sự cảm thấy bụng hơi đói.
Dù sao từ tối qua tới giờ, cô đã không ăn gì một ngày rồi.
Vội vàng gật đầu.
Anh dặn dò một câu, mấy phút sau liền có người đưa chút đồ ăn tới.
Tay của cô không thể cầm thìa, thế nên chỉ có thể để anh đút cho ăn.
Nghĩ tới sức khỏe của cô giờ còn yếu, thế nên anh sai người mua chút đồ nước, có cháo, có cả canh gà.
Đút cho cô ăn, anh cực kỳ kiên nhẫn, múc một thìa đặt bên miệng thổi rồi mới đút vào miệng cô.
Cảnh Ngọc Ninh dựa vào đầu giường, lúc đầu còn hơi ngại, nhưng hai tay của mình đều đã vô dụng, cũng chỉ có thể che đi sự ngại ngùng, ngoan ngoãn ăn cơm.
Thấy chiếc miệng mềm xinh của cô ăn từng ngụm cháo trong thìa, ánh mắt của anh hơi sâu hơn.
“Vị thế nào? Ăn quen không?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Cũng khá ngon, là mua ở toàn Bát Bảo sao?”
“Ừ.”
Biết rất có khả năng khi cô tỉnh lại sẽ đói, thế nên đã sớm sai người tới toàn Bát Bảo mua đồ ăn, vẫn luôn bảo người làm nóng ở bên ngoài, chỉ chờ cô tỉnh lại thì liền cầm tới.
Ánh mắt Cảnh Ngọc Ninh hơi sáng lên, có lẽ là vì vui vẻ khi sống sót sau tai nạn, cũng có lẽ là vì cảm giác thỏa mãi sau khi đồ ăn ngon vào bụng.
Cô bỗng rướn mặt về phía trước, hôn lên mặt anh, vui vẻ nói: “Lục Trình Niên, anh thật tốt.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, hơi thở nặng nề.
“Bây giờ mới biết?”
“Không, em biết lâu rồi.”
Đôi mắt sáng ngời của cô xẹt qua ánh giảo hoạt, anh khẽ cười, đột nhiên giữ lấy gáy cô, hôn lên cánh môi cô.
Môi anh vẫn hơi lạnh, mang theo hơi thở thanh mát chỉ thuộc về anh, Cảnh Ngọc Ninh không phản kháng, im lặng mặc cho anh hôn.
Khi vừa bắt đầu, anh còn có thể lướt nhẹ rồi thôi, nhưng hương vị của cô quá tuyệt vời, hôn mãi hôn mãi, có xu hướng không dừng lại được.
Mãi cho tới khi ở cửa vang lên tiếng ho nhẹ.
Cảnh Ngọc Ninh phản ứng lại trước, lập tức trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra.
Cái đẩy này, lại quên mất tay mình đang bị thương, động tác chạm vào vết thương, đau tới khẽ rít một tiếng.
Đôi mắt anh trở nên sâu thẳm.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa.
Tô Thâm đứng ở cửa, mặt đầy ấm ức.
Anh ta cũng không cố ý! Ai biết được hai người hôn nhau ở đây mà không đóng cửa chứ? Hơn nữa, không phải tổng giám đốc nói có tin tức thì lập tức đi vào báo lại sao?
Thế nhưng, những lời này anh ta không dám nói ra.
Chỉ có thể ấm ức nói: “Tổng giám đốc, tìm được chiếc xe bọn họ dùng để bắt cóc mợ chủ rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe thế, hơi ngẩn người.
Liền nghe thấy Lục Trình Niên nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Trực tiếp giao cho cảnh sát xử lý.”
Tô Thâm đáp một tiếng, đang định xoay người rời đi, nhưng bỗng bị Cảnh Ngọc Ninh gọi lại.
“Chờ đã!”
Cô chống người ngồi hẳn hoi, nói: “Đừng xử lý vội, chuyện này tạm thời rời lại đã.”
Lục Trình Niên nhíu mày, nhìn cô, hỏi: “Em có suy nghĩ khác?”
“Vâng.” Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Dù sao không phải mọi người cứu em từ chính tay cô ta, nếu cô ta sống chết không thừa nhận, cho dù đã báo cảnh sát, chỉ cần không có chứng cứ thì cô ta có năng lực tự mình thoát tội, cuối cùng, cùng lắm thì lại đẩy một con cừu thế thân ra là được.”
Lục Trình Niên giễu cợt: “Thật sự muốn định tội cô ta, cô ta còn không có năng lực thoát tội!”
Cảnh Ngọc Ninh mím môi.
“Nhưng nếu anh dùng quyền lực trấn áp, cuối cùng cũng sẽ có người không phục, một khi làm lớn chuyện, có lẽ sẽ liên lụy đến nhà họ Lục, phải biết là có lúc dư luận chính là vũ khí tốt nhất để đối kháng với quyền lợi.”
Lục Trình Niên im lặng.
Đúng thế, nhà họ Lục đạt được vị trí bây giờ, có lúc đã có thể nói là không còn đối thủ.
Thế nhưng có một bàn tay vô hình, đó chính là lực lượng của dư luận.
Không có người nào hy vọng gia tộc của mình bị hắt nước bẩn.
Cảnh Ngọc Ninh cười: “Thế nên, em có một cách tốt hơn.”
“Cách gì?”
Cô mỉm cười.
“Em muốn cô ta tự mình nói ra những tội ác mà cô ta đã gây ra cho em!”
…
Chiều hôm đó, cũng không biết là ai biết được tin Cảnh Ngọc Ninh bị bắt cóc, bây giờ đa mất tích, nhanh chóng đăng lên mạng, lập tức khơi dậy một phen xôn xao..
Tin tức này không phải tự dưng mà có, không lâu sau, trang chủ của Tinh Huy văn Hóa đã đăng bài nói rõ, chứng minh tin tức này là thật.
Nhưng đồng thời cũng hy vọng cộng đồng mạng đừng tiếp tục suy đoán và truyền tin linh tinh, tránh cho ảnh hưởng tới công tác phá án của cảnh sát.
Tiếp đó, trang chủ của cảnh sát Nam Thành cũng chia sẻ lại bài đăng facebook này, đồng thời kêu gọi mọi người, nếu có bất kỳ manh mối nào có thể báo cáo ẩn danh, hễ tin tức là thật thì sẽ có thưởng lớn.
Rất nhanh, chuyện này gây chấn động trên mạng, dòng tìm kiếm “Cảnh Ngọc Ninh bị bắt cóc” nhanh chóng trở nên phổ biến, chiếm lấy các đầu báo.
Sau khi đám người Lâm Thư Phầm và Hoa Mộng Dao biết tin, cũng cực kỳ lo lắng.
Hoa Mộng Dao sốt ruột tới mực trực tiếp đi tìm Lục Trình Niên, cũng không biết cô tìm được số điện thoại từ đâu, sau khi Lục Trình Niên nghe máy, không giải thích nhiều, chỉ nói câu Ninh không sao rồi ngắt máy.
Lúc đầu Hoa Mộng Dao còn hơi ngơ ngác, về sau nghĩ kỹ lại, liền giật mình phản ứng lại.
Mẹ nó! Có vẻ Ninh muốn gài bẫy người khác!
Biết cô không sao, lúc này Hoa Mộng Dao mới yên tâm, nếu cô muốn gài bẫy người khác, đương nhiên cô ta phải kê ghế ra xem kịch hay, thế nên cũng không rốt ruột nữa.
Lục Trình Niên chào hỏi qua với cảnh sát, vì khi cứu người, người của bên cảnh sát cũng ở đó, điều này không giấu được.
Thế nên, phải bỏ chút công sức xem nào thế nào để bắt được hung thủ và bắt hung thủ đền tội.