Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh hơi trắng bệch, nhưng cô cắn chặt răng, cứng rắn nhịn xuống không để ý đến nỗi đau đớn này.
Mãi cho tới khi rướn người hơn 20 lần, cuối cùng, đầu ngón chân cũng chạm vào mỏm đá trên vách núi, cô vội vàng nắm chắc cơ hội, cả người dán chặt vào mỏm đá, đứng vững lên.
Vốn dĩ đây là một động tác cực kỳ khó, người thường căn bản không làm được.
Trước kia khi ở nước ngoài, cô đã tập luyện đấu lồng trong một khoảng thời gian rất dài, mặc dù bây giờ sức hơi suy kiệt, nhưng thân thủ vẫn còn đó, miễn cưỡng vẫn có thể hoàn thành.
Sau khi đứng vững, cô quan sát địa hình xung quanh, phát hiện may là đây là vách núi một mặt, mặc dù dốc đứng, nhưng bên trên có rất nhiều mỏm đá lồi lõm và cỏ dại, trèo lên trên chắc là không khó.
Vấn đề duy nhất phải giải quyết bây giờ là, rốt cuộc bên trên là cái gì?
Cô không muốn khó khăn lắm mới trèo lên được, rồi lại bị người của Cảnh Diệp Nhã ôm cây đợi thỏ, túm ngay được cô.
Như thế, há chẳng phải rất uổng sao?
Nghĩ như thế, ánh mắt của cô dừng trên lòng bàn tay không ngừng chảy máu, mất máu khiến cơ thể cô hơi lạnh, cổ tay còn đau đến tê dại.
Nhưng có lẽ may là bây giờ bản thân đang gặp nguy hiểm, ý thức cực kỳ vững chắc, vẫn chưa xuất hiện tình trạng mất máu quá nhiều mà chóng mặt.
Cô cắn chặt răng, sau đó, xé một miếng vải trên người, miễn cưỡng băng bó tay.
Nhưng có lẽ vết thương quá sâu, máu ở lòng bàn tay vẫn không ngừng chảy ra, lúc này, cô đã hơi có cảm giác chóng mặt buồn nôn.
Biết đây là triệu chứng của mất máu quá nhiều, cô vội vàng hít sâu một hơi, cắn vào lưỡi để bản thân mình giữ được sự tỉnh táo cơ bản nhất.
Sau đó mới bứt đầu khổ sở trèo lên trên.
Cho dù bên trên có người của Cảnh Diệp Nhã hay không, cũng phải thử xem sao.
Nếu may mắn, vậy thì là sống, nếu không mau, vậy thật sự cũng chỉ có thể trách bản thân mình đen đủi.
Nghĩ như thế, cô liền không do dự nữa, không ngừng trèo lên trên.
Vốn dĩ lòng bàn tay của cô đã bị thương như thế, thì không thể trèo lên trên vách núi dốc đứng như này.
Nhưng không còn cách nào khác, không trèo lên trên, đứng ở đây chỉ có thể chờ chết.
May là, chỉ có mười mấy mét.
Kiên trì một chút, nhất định có thể trèo lên được.
Cảnh Ngọc Ninh cố gắng trèo lên, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, nhưng không phải là vì lạnh mà là vì đau.
Lòng bàn tay quá đau!
Nhưng có đau hơn nữa, cô cũng không dám dừng lại.
Vì cô biết, chỉ cần bản thân dừng lại, có khả năng sẽ không còn dũng cảm tiếp tục bắt đầu trèo nữa.
Lúc này, cô cần bình tĩnh và lý trí.
Thế nhưng, vẫn càng ngày càng chóng mặt.
Lòng bàn tay đã được băng bó, nhưng vì dùng sức để trèo nên vết thương lại thấm máu ra lần nữa.
Không lâu sau, máu đỏ tươi đã thấm đẫm vải băng quanh tay, chảy dọc theo cánh tay cô.
Gần như chỉ một khoảnh khắc, mắt của Cảnh Ngọc Ninh đã tối om, dường như một giây sau sẽ ngất đi.
Nhưng cô vẫn dùng sức cắn đầu lưỡi, cưỡng ép bản thân trở nên tỉnh táo.
Kiên trì!
Gần lắm rồi, rất nhanh sẽ trèo lên trên!
Nhất định có thể sống sót!
Trong lòng cô thầm cổ vũ chính mình, ngay lúc này, bên trên bỗng truyền tới một tràng âm thanh.
“Ngài Lục! Ở đây có dấu bánh xe, nhìn có vẻ như dấu vết chưa lâu lắm.” .
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
“Tìm xung quanh xem!”
“Vâng!”
Thoáng cái trong mắt Cảnh Ngọc Ninh lộ ra ánh sáng hy vọng, ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Là Lục Trình Niên! Anh đến rồi sao?
Giọng nói của anh rõ ràng như thế, sớm đã khắc sâu trong đầu cô, thế nên cô tuyệt đối sẽ không nghe nhầm.
“Lục Trình Niên! Em ở đây!”
Cô gọi lớn.
Bên trên vách núi.
Lục Trình Niên đang tìm dọc theo dấu vết bánh xe, đột nhiên nghe thấy giọng phụ nữ.
Sống lưng anh bỗng nhiên cứng ngắc, gió biển rất lớn, khiến giọng phụ nữ kia nghe rất rời rạc, nhưng vẫn nghe thấy lờ mờ.
“Lục Trình Niên, em ở dưới vách núi! Mau tới cứu em!”
Đáy mắt anh lộ ra tia mừng rỡ, nhanh bước xông về phía vách núi.
Khi nhìn thấy bóng người gầy bé đang bò trên vách đá kia, đồng tử anh bỗng co rút lại.
“Ninh!”
Cảnh Ngọc Ninh cố gắng ngẩng đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người vào khoảng 7-8m, thế nhưng vì làn sương mỏng trong không khí, đến mặt của đối phương cũng chỉ thấy mờ mờ, không quá rõ ràng.
Viền mắt cô bỗng hơi nóng lên, mũi cay cay.
Vốn dĩ một mình cô kiên cường trèo tới đây, cả quá trình chưa từng yếu đuối, nhưng không biết vì sao, bắt đầu từ giây phút nhìn thất anh, bức tường thành kiên cố trong lòng dường như thoáng cái liền sụp đổ, ý thức kiên cường cũng sắp sụp đổ.
Dường như cảm nhận thấy cô gái nhỏ kia sắp khóc, giọng nói của anh lộ ra chút nóng lòng.
“Ninh, em đừng sợ, tôi lập tức xuống ngay.”
Có cảnh sát đi cùng thấy cảnh này, vội vàng nói: “Ngài lục, nơi này quá nguy hiểm, để chúng tôi làm đi.”
“Tránh ra!”
Nghe giọng nói bên trên, Cảnh Ngọc Ninh đã sớm nghẹn ngào, không nói được câu nào.
Chỉ có thể liều mạng gật đầu.
Lúc này Lục Trình Niên mới phát hiện, trong bụi cỏ bên vách núi có một sợi dây thừng, gần đókhông có cây lớn, một đầu sợi dây thừng gắn với mặt đất bằng đinh sắt dùng để dựng lều khi đi dã ngoại.
Dáng người Cảnh Ngọc Ninh nhỏ xinh, đương nhiên trọng lượng cũng rất nhẹ, miễn cưỡng có thể chịu được, nhưng nếu thêm anh nữa, sợ là chiếc đinh sắt này không chịu nổi.
Anh xoay người quát lên: “Để hai người qua đây!”
Đã sớm có người phát hiện động tĩnh bên này, liền chạy tới.
Lục Trình Niên đưa dây thừng cho bọn họ, trầm giọng nói: “Cầm lấy! Chờ tôi bảo hai người kéo lên thì hai người liền kéo!”
“Vâng!”
Người mà bản thân anh mang theo đều là vệ sĩ được nhà học Lục bồi dưỡng từ nhỏ, thứ không thiếu nhất chính là sức lực.
Lục Trình Niên trèo xuống dọc theo dây thừng.
Tốc độ của anh rất nhanh, ở trên vách núi, giống như một con khỉ nhanh nhẹn, không lâu sau đã tới trước mặt cô.
Khi nhìn rõ dáng vẻ chật vật của cô gái trước mặt, đặc biệt là hai cánh tay vẫn còn không ngừng chảy máu kia, trái tim anh co rút lại, giống như bị một bàn tay cực lớn bóp chặt, đau tới mức không thở nổi.
Cảnh Ngọc Ninh đã sớm kiệt sức, gần như dựa vào chút ý chí cuối cùng để miễn cưỡng treo mình trên vách núi, nhìn thấy anh, chút ý chí còn sót lại dường như thoáng cái cũng sụp đổ.
Chỉ gọi tên anh một tiếng, sau đó chân liền mềm oặt, cả người rơi xuống dưới.
May là, cánh tay anh đã sớm duỗi tới, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình.
Mặt anh nhăn nhó, biểu cảm trên mặt không rõ là mừng hay giận, thế nhưng dựa vào vòng tay vừavững chắc vừa ấm áp của anh, Cảnh Ngọc Ninh lại cực kỳ yên tâm.
“Còn có thể kiên trì thêm 1 phút nữa không?” Anh trầm giọng hỏi.
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
Lục Trình Niên nhanh chóng thắt một nút thắt dây thừng cực khéo léo, vòng lấy eo cô, sau đó dùng một tay ôm lấy cô, hét một câu: “Kéo!”
Dây thừng bắt đầu động, anh lại treo cô bên người, nhanh chóng trèo lên trên vách núi.
Trước giờ Cảnh Ngọc Ninh chưa từng nghĩ, một người lại chỉ dùng một cánh tay, trong lòng còn một người nữa, vậy mà cũng có thể trèo nhanh như thế.
Cô ôm chặt lấy cổ anh, hai chân nghe lời, quấn lấy vòng eo thon gọn của anh, giống như một con bạch tuộc mất đi năng lực sinh tồn.
Chiếc cằm kiên nghị của anh ở ngay trước mắt cô, trên người là mùi hương mát lạnh nhàn nhạt.