Cảnh Diệp Nhã không khỏi nhíu mày.
“Đi nhanh như vậy sao? Có thể ở lại với em thêm một lúc nữa không.”
Mộ Ngạn Bân kiên nhẫn trấn an, nói: “Công ty còn có việc, với cả một lát nữa em quay phim cũng sẽ không đoái hoài tới anh, anh không muốn quấy rầy em.”
Thấy anh nói như vậy, Cảnh Diệp Nhã mới gật đầu.
“Vậy được rồi! Để em tiễn anh ra ngoài, ngày mai anh nhất định phải tới xem em đấy nhé.”
Mộ Ngạn Bân đồng ý.
Hai người cùng đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước, sau lưng bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo.
“Chờ đã!”
Hai người quay đầu lại, thấy Cảnh Ngọc Ninh ngồi trên ghế, cau mày nhìn về phía họ.
“Mộ Ngạn Bân, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Cảnh Diệp Nhã cảnh giác nhìn cô: “Anh Ngạn Bân đang vội về công ty làm việc, chị có vấn đề gì có thể hỏi vào lần sau không?”
Không biết vì sao, bắt gặp ánh mắt kia của Cảnh Ngọc Ninh, cô ta luôn cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Cho nên không cho hai người nói chuyện với nhau là sáng suốt nhất.
Nhưng mà, Cảnh Ngọc Ninh và Mộ Ngạn Bân sẽ có ai chịu nghe cô ta?
Mộ Ngạn Bân dừng bước chân, nói: “Chuyện gì? Em hỏi đi.”
Cảnh Ngọc Ninh cười khẽ, đứng dậy.
“Tối hôm qua những lời mà anh nói với tôi kia, chắc chắn là thật chứ?”
Mộ Ngạn Bân chấn động.
Cảnh Ngọc Ninh thở dài, trên mặt lộ ra nụ cười mất mát: “Nếu là thật, vậy khoảng thời gian này, có lẽ tôi thật sự đã hiểu lầm anh rồi, tôi ở đây nói với anh một tiếng xin lỗi, cảm ơn anh đã nhắc nhở, sau này tôi sẽ chú ý.”
Mộ Ngạn Bân không thể nào ngờ tới cô lại hỏi việc này.
Trong đầu lập tức hiện lên vô số suy nghĩ, đáy lòng cũng dâng lên vô số cảm xúc.
Vui vẻ, rung động, vui mừng, áy náy, lạc lõng… đủ năm loại gia vị trộn lẫn.
Cảnh Diệp Nhã không biết bọn họ nói gì với nhau, trong lòng không hiểu sao dâng lên dự cảm xấu, ánh mắt cảnh giác lại nghi ngờ dò xét hai người.
“Anh Ngạn Bân, tối hôm qua… không phải anh đi từ phòng nghỉ của em rồi trực tiếp rời đi sao? Sao lại cùng chị…”
Mộ Ngạn Bân khẽ giận mình, lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “À, lúc ấy nhớ tới một vài việc, nên tiện đường đi qua hỏi cô ấy một chút.”
Cảnh Diệp Nhã biến sắc.
“Sao em lại không biết?”
“Cũng không phải chuyện quan trọng gì nên không có đề cập với em.”
“Nhưng mà…”
“Mộ Ngạn Bân.” Cảnh Ngọc Ninh trực tiếp ngắt lời cô ta, cười với Mộ Ngận Bân: “Anh yên tâm, tôi sẽ không đi tới bước mà anh lo lắng, tôi cũng nhắc nhở anh một chuyện.”
Mộ Ngạn Bân phát hiện ra cô đang nghiêm túc, lập tức cũng nghiêm mặt gật đầu: “Em nói đi.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Cảnh Diệp Nhã đứng bên cạnh.
Trên mặt lộ ra nụ cười kín đáo: “Mặc dù Mộ thị kinh doanh ở Nam Thành nhiều năm, cây lớn rễ sâu, nhưng bây giờ đang cạnh tranh kịch liệt, xảy ra chút sai lầm sẽ dễ dẫn đến cả đều thua.
Anh là ông chủ của Mộ thị, người bên cạnh rất quan trọng, cho nên hi vọng anh có thể để ý hơn một chút, quản cho tốt người bên cạnh mình, đừng để bọn họ trở thành gánh nặng trong tương lai của anh.”
Mộ Ngạn Bân giật mình.
Không dám tin mà nhìn cô.
Còn Cảnh Diệp Nhã thì đột nhiên giống như mèo bị giẫm vào đuôi, trực tiếp hét ầm lên.
“Cảnh Ngọc Ninh! Lời này của cô là có ý gì? Cô nói ai là gánh nặng của anh Ngạn Bân chứ?” .
truyện kiếm hiệp hay
Cảnh Ngọc Ninh lạnh nhạt nhìn cô ta một cái.
Khóe miệng cười mà như không cười: “Em gấp cái gì? Chị cũng đâu có nói em, chẳng lẽ em không có lòng tin với mình như vậy sao, người ngoài chỉ bóng gió một câu đã hấp tấp nghĩ là nói về mình rồi?”
Cảnh Diệp Nhã: “..”
Mộ Ngạn Bân giận đến tím mặt, cũng nhìn cô ta một cái, chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra phiền chán và không kiên nhẫn.
“Tôi biết rồi, em yên tâm, tôi sẽ chú ý cẩn thận.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, không nói thêm gì, dẫn theo Tống Linh rời đi.
Sau khi cô đi rồi, hai thợ trang điểm thấy tình hình không bình thường, cũng biết điều ra ngoài trước.
Trong phòng hòa trang chỉ còn lại Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân.
Cảnh Diệp Nhã kéo cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng giải thích: “Anh Ngạn Bân, anh phải tin tưởng em, em có thể vì anh mà tranh giành, tuyệt đối sẽ không khiến anh thất vọng, anh đừng nghe cô ta nói năng xằng bậy.”
Mộ Ngạn Bân nhìn cô ta một cái, trên gương mặt đẹp trai đã không còn vẻ dịu dàng vừa rồi.
Giọng nói của anh lạnh lùng nói: “Anh đương nhiên tin tưởng em, huống chi, Cảnh Ngọc Ninh cũng không phải nói chưa chắc đã là em, em hấp tấp như vậy làm gì?”
Cảnh Diệp Nhã nghẹn lời.
Cô ta có thể không nóng nảy được hay sao?
Bản thân kí kết với giải trí Phong Hòa không lâu đã gây ra scandal ở trường học rồi, các hợp đồng quảng cáo đã đàm phán tốt cũng mất, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn vi phạm hợp đồng.
Bây giờ mãi mới chờ được mọi việc chìm xuống, nhận được một vai chuẩn bị vùng lên, lại gặp được ả đàn bà xấu xa Cảnh Ngọc Ninh này, ở studio năm lần bảy lượt bị cô sỉ nhục hạ thấp.
Nếu như con đường tái xuất không thuận lợi, nếu như bộ phim này biểu hiện không tốt như trong tưởng tượng, vậy thì cô ta thật không dám tưởng tượng, bản thân sẽ có kết cục thế nào!
Trong vòng giải trí từ trước tới giờ đều tàn khốc, mỗi ngày đều có người mới ưu tú hơn ra mắt, cô ta đã không hoạt động nữa năm, cũng đủ để một bộ phận người quên đi mình.
Nếu như cô còn không lấy ra được một tác phẩm để tẩy trắng cho mình, chứng minh thực lực, có lẽ sẽ càng có nhiều người quên cô ta hơn.
Đến lúc đó, vốn liếng bỏ ra để cô ta có thể gia nhập giải trí Phong Hòa sẽ đứng trước nguy cơ thua lỗ.
Trước đó đã trả một số tiền bồi thường lớn, ban giám đốc cũng sớm có dị nghị, bây giờ nếu như lại thua lỗ, thân là bạn trai của cô ta, Mộ Ngạn Bân chắc chắn sẽ bị ban giám đốc giận chó đánh mèo.
Mộ thị tuy là xí nghiệp của gia tộc, nhưng phát triển đến hiện tại đã trải qua mấy lần đầu tư bỏ vốn lớn, sớm không còn là một xí nghiệp gia tộc cha truyền con nối nữa.
Mộ Trình Thiên tuy vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty như cũ, nắm trên tay quyền quyết định cuối cùng của công ty, nhưng nếu như ban giám đốc nhất trí, tuyên bố có thành kiến với Mộ Ngạn Bân, thì cho dù là ba ruột cũng không bao che được.
Vừa rồi, Cảnh Ngọc Ninh đã nói rất rõ ràng, mặc dù Mộ thị không chỉ có một công ty là giải trí Phong Hòa, nhưng Phong Hòa không thể nghi ngờ là có lợi nhuận lớn nhất, phát triển tốt nhất, với lại tương lai cũng có khả quan nhất.
Nếu như bên này xảy ra vấn đề lớn, Mộ Ngạn Bân sẽ rất khó trụ ở Mộ thị.
Thân là vợ chưa cưới của Mộ Ngạn Bân, Cảnh Diệp Nhã cũng không phải không hiểu.
Cho nên cô ta mới khẩn trương như thế.
Mộ Ngạn Bân cúi đầu nhìn cô, lạnh nhạt cười.
“Diệp Nhã, em là vợ tương lai của anh, đương nhiên chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, vinh nhục cùng hưởng, cho nên em không cần bận tâm đến lời cô ấy vừa nói, anh tin em, giống như anh tin tưởng bản thân mình vậy, hiểu chưa?”
Nghe anh nói vậy, cuối cùng Cảnh Diệp Nhã cũng dần dần an tâm.
Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Chỉ cần anh Ngạn Bân tin em là được.”
Ngừng một chút, nhớ tới lời Cảnh Ngọc Ninh vừa nói trước khi đi, lại lúng túng hỏi: “Anh Ngạn Bân, vậy… tối hôm qua, rốt cuộc anh nói với cô ta cái gì vậy?”