“Huệ tỷ tỷ, có bận việc không? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút.”
“Không vội không vội, có việc gì ngươi cứ hỏi đi.”
Đường Huệ mang ghế sang mời Lê Tường ngồi xuống.
“Ta muốn hỏi Huệ tỷ tỷ một chút, ngươi có quen người nào khá chăm chỉ ở gần đây không? Không cần biết là cô nương hay là phụ nhân, chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, có thời gian nhàn rỗi là được.”
“Ngươi hỏi cái này làm gì? Cửa hàng ngươi muốn tuyển thêm tiểu nhị sao?”
Đường Huệ vừa hỏi, trong đầu nàng ấy đã nhanh chóng cân nhắc xem trong số thân thích nhà mình có ai thích hợp hay không.
Tuy cửa hàng cách vách nhỏ, nhưng việc làm ăn của nhà người ta rất tốt, cho dù chỉ làm tiểu nhị, một tháng cũng có thể kiếm được không ít tiền.
Kết quả không đợi nàng ấy nghĩ ra người thích hợp đã bị Lê Tường phủ nhận.
“Không phải tiểu nhị, chỉ là tuyển hai nhân viên tạm thời. Ách, ta chỉ cần bọn họ làm việc cho ta chừng hai canh giờ, làm xong sẽ trả tiền công ngay. Ta vừa dọn đến đây, không quen thuộc hoàn cảnh nơi này, đang muốn tuyển người nhưng lại không biết tìm người nào mới tốt. Huệ tỷ tỷ, từ nhỏ ngươi đã lớn lên ở đây, khẳng định có thể giới thiệu một vài người cho ta.”
Vừa nghe nói là tuyển nhân viên tạm thời, Đường Huệ lập tức có chút thất vọng, thế nhưng nàng ấy vẫn rất nghiêm túc suy nghĩ giùm Lê Tường.
“Người chăm chỉ thì nhiều lắm, chẳng qua phải xem ngươi muốn tuyển người kiểu gì. Làm từ buổi sáng hay làm từ giữa trưa, làm một canh giờ hay làm hai canh giờ, còn cả vấn đề tiền công nữa, ngươi phải nói trước cho ta chuyện này ta mới nghĩ giúp ngươi được.”
“Ngay từ chiều nay bắt đầu làm đi, ta cũng không xác định được người ta sẽ làm bao nhiêu canh giờ, chẳng qua một canh giờ ta sẽ trả hai mươi đồng bối, làm xong lập tức thanh toán tiền công. Còn công việc phải làm chính là cạo sạch lông heo, còn phải giúp đỡ ta rửa sạch nội tạng trong bụng heo. Mấy thứ đó hơi thối, người không chịu được mùi thối, chắc chắn không làm nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-177.html.]
Đường Huệ: “……”
Vừa nghe nàng nói tới đây, dường như nàng ấy như đã ngửi được thứ mùi kinh khủng kia rồi.
Một canh giờ hai mươi đồng bối, ngay cả nàng ấy cũng có chút động tâm với giá tiền công này, nhưng nghĩ tới chuyện phải rửa sạch đống nội tạng hôi thối kia, nàng ấy lập tức đánh trống lui quân.
Đại cô nương, tiểu tức phụ trong thành, đâu có ai chịu chạm vào thứ đồ dơ bẩn đó. Nếu hướng mục tiêu vào những người đó, chắc chắn không tuyển được.
Chẳng qua có hai người chắc chắn sẽ nguyện ý làm, chỉ không biết Tương nha đầu có muốn hay không……
“Đại khái là có rất ít người chịu làm loại chuyện rửa đại tràng lợn này. Trong ấn tượng của ta, chỉ có chừng hai, ba người sẽ nhận lời. Như vậy đi, chờ ăn xong cơm trưa, ta có thể đi hỏi giúp ngươi một chút, chỉ là…… Chỉ là trong số bọn họ có một người thân phận hơi nhạy cảm một chút, nếu ngươi không để ý, ta sẽ đi hỏi nàng ấy cho.”
Lê Tường chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Thân phận như thế nào?”
Thanh âm Đường Huệ đột nhiên nhỏ đi.
“Nàng ấy là một quả phụ, vừa vào cửa đã c.h.ế.t tướng công, chưa đầy hai năm sau, cha chồng cũng chết. Cả gia đình trượng phu, chỉ còn lại một lão bà bà bệnh tật. Mọi người đều nói nàng ấy đen đủi, khắc người thân. Ngay loại công việc có giá thấp nhất như giặt đồ cho người ta, cũng không ai chịu thuê nàng ấy làm. Bình thường, kể cả đồng hương cũng chẳng buồn tiếp chuyện nàng ấy.”
Nói xong nàng ấy cẩn thận liếc mắt nhìn sắc mặt Lê Tường một cái, lại thấy người ta không chút để ý gật gật đầu.
“Ta cảm thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ cần nhân phẩm tốt là được. Huệ tỷ tỷ, phiền ngươi đi hỏi nàng ấy đi.”
Loại chuyện khắc người thân này trong mắt Lê Tường chính là phong kiến mê tín. Nàng ấy trở thành quả phụ đã rất đáng thương rồi.