Mục lục
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này cũng không phải thời điểm tốt để băng bó miệng vết thương, hắn chỉ có thể để mấy gã sai vặt tới báo tin chăm sóc cho hai người kia trước, còn bản thân hắn mang theo mấy tiêu sư khác cầm cây đuốc đi chi viện cho tiêu sư được Lê gia mời tới.

Kỳ thật ngay từ đầu khi nhận được mấy gã sai vặt kia cầu cứu tiêu đầu Sài đã muốn hành động rồi.

Những người làm nghề áp tải hàng hoá trên đường như bọn họ, nếu gặp phải cường đạo, hiển nhiên sẽ phải liều mạng, gặp phải trường hợp đó, ai chẳng muốn có người hỗ trợ mình?

Đã vậy, mọi người đều là tiêu sư, nếu hắn gặp được cũng nên giúp một tay, người tốt nhất định sẽ được báo đáp.

Thế nhưng bọn họ được cố chủ thuê tới, chuyện gì cũng phải chú ý tới suy nghĩ của cố chủ người ta.

Hắn còn chưa kịp khuyên nhủ, đồ đệ của hắn đã vội vàng xông ra ngoài, thật sự là dọa hắn giật nảy mình.

Nhưng bây giờ nói những điều đó cũng vô dụng, người chạy ra thì cũng chạy ra rồi.

Thời điểm tiêu đầu Sài mang theo tiêu sư chạy tới nơi, kỳ thật những tên cường đạo đó đã bại dần rồi.

Có điều xung quanh quá tối, những tiêu sư kia ra tay không được thoải mái tự nhiên. Lúc này bọn họ mang cây đuốc tới xem như giúp đám tiêu sư kia một ân tình lớn.

Sau khi tiêu sư hai đội được ánh sáng chiếu rọi, cơ hồ không cần tốn nhiều sức đã bắt giữ hết đám cường đạo kia.

Tính cả tên làm bị thương Ngũ Thừa Phong, tổng cộng có mười lăm tên cường đạo.

Tiêu đầu bên Lê gia kiểm kê lại một chút, cũng may không có người chết, chỉ có năm tiêu sư bị thương, ba người bị vết thương nhẹ, còn hai người kia dính thương có chút nặng, cũng may không phải vết thương trí mạng, hoàn toàn giữ được một mạng nhỏ.

“Đêm nay thật đa tạ các huynh đệ tương trợ. Kẻ hèn này họ Trương, chính là tiêu sư của tiêu cục An Hoà ở Ích Châu, không biết các huynh đệ là tiêu cục nhà ai?”

Tiêu đầu Sài là người dẫn đầu, tự nhiên cũng qua trao đổi với người ta một phen.

Hai bên đều cho nhau địa chỉ liên hệ, cũng báo tên tiêu cục ra. Tình huống đêm nay là như vậy hai nhà lại gặp gỡ, cũng dứt khoát thay đổi một nơi dừng chân khác rồi mới sắp xếp lại người bên mình.

Cố chủ kia vốn đang bất mãn, thế nhưng nghe bọn họ nói ông chủ được cứu là An Lăng Lê Trạch, hắn lại không nói thêm điều gì nữa.

Hắn cũng là người An Lăng, cũng biết khá nhiều tin tức về Lê Trạch, vị Liễu thiếu gia bị nhận nhầm này, đặc biệt hơn nữa, đối phương lại là con rể của Bình Châu Kim gia.

Tuy bây giờ đối phương đang ở thế yếu, nhưng có Kim gia nâng đỡ, ngày sau khẳng định có thể phát đạt lên.

Trong vạn chuyện cần làm cũng nên lưu lại một đường để ngày sau còn vui vẻ gặp mặt, ai biết về sau bản thân cố chủ này có cần phải nhờ vả người ta hay không?

Nếu thật sự có ngày hôm ấy, cứ nhắc tới ân cứu mạng hôm nay, kiểu gì cũng dễ nói chuyện hơn là chẳng có chút liên hệ gì.

Rất nhanh sau đó, hai đội đã nhập vào cùng một chỗ, bọn họ lại một lần nữa đốt đống lửa, người tìm củi lửa thì củi lửa, người băng bó vết thương thì băng bó vết thương.

Ngũ Thừa Phong còn tốt, tuy hắn bị thọc một đạo, nhưng chỉ là đau thể xác, tinh thần vẫn còn tỉnh táo, không cần nhờ người khác, hắn có thể tự mình bôi thuốc cho mình.

Lê Trạch lại có chút không được tốt lắm, hắn vừa trải qua một cơn kinh hoảng, hiện giờ lại bắt đầu nóng lên, cơ hồ vừa lên xe ngựa hắn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Tiêu đầu Sài nghĩ một lát rồi lấy ra thuốc viên do hắn tự mình chuẩn bị, đưa cho đối phương ăn một viên.

Thứ này có giá không rẻ, một bình nhỏ có năm viên đã tiêu của hắn tới mười ngân bối rồi.

Mấy năm nay hắn vào nam ra bắc bị thương nhiều lần như vậy cũng chỉ dám ăn hai viên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK