Kỳ thật dùng bột mì tinh luyện sẽ ngon hơn một chút, nhưng làm loại bột mì đó quá tốn công sức, thật sự không cần thiết. Lại nói, nàng chỉ cần thêm một chút bột mì vào món này, cho nên ảnh hưởng không quá lớn.
Bỏ xong nàng mới bắt đầu đổ nước vào nhào.
“Thêm nước lạnh trước, nhào cho tới khi sền sệt, có thấy không? Có thể treo nó lên đũa là được.”
Khương Mẫn và Hạnh Tử đều gật gật đầu, ghi nhớ kỹ trong lòng.
“Bây giờ mới thêm nước sôi.”
Lê Tường múc một gáo nước sôi từ từ đổ vào chậu rồi nhanh chóng khuấy đều, rất nhanh bột mì trong chậu đã đông lại, lúc này nàng mới cho thêm một nửa tinh bột vào, chờ nhào tới khi phần bột trong chậu trở nên tơi xốp như bông, nàng mới thêm một chút mỡ heo vào và bắt đầu nhồi bột.
Kỳ thật công đoạn này chỉ có phần mở đầu hơn phức tạp một chút, còn công đoạn cán vỏ cũng không khác gì làm sủi cảo.
“Sư phụ, mỏng như vậy thì phải gọi là vỏ sủi cảo chứ? Tại sao lại gọi là bánh bao thuỷ tinh?”
Lê Tường: “……”
“Không thể dùng vỏ để định nghĩa đồ ăn được, chia thành hai loại sủi cảo và bánh bao là nhờ cách gói của chúng.”
Bên này cán xong vỏ bánh bao, Quan Thúy Nhi bên kia cũng trộn xong nhân.
Nhân của món bánh bao thuỷ tinh này là cà rốt thái vụn và nấm đông cô thái vụn trộn chung với trứng gà xào nát và gia vị.
Thứ nhân này còn chưa bỏ vào bánh bao, hấp lên đã có thể ngửi được hương vị tươi ngon của nó rồi.
Lê Tường làm loại nhỏ, một cái bánh bao chỉ lớn bằng nắm tay hài tử, nhìn thật lung linh, đáng yêu. Bây giờ chỉ cần bỏ nó lên nồi hấp mười lăm phút là được.
Khương Mẫn cũng tham gia gói bánh bao, hắn cần gói thử mấy cái mới cảm nhận được cách thức, bởi vì loại bánh bao này khác hẳn với bánh bao hắn vẫn thường làm.
Hắn đã nghĩ sau khi hấp bánh bao này lên, tầng vỏ bên ngoài của nó vẫn trắng tinh như trước, chỉ hơi mỏng hơn một chút thôi. Kết quả khi bánh bao thuỷ tinh ra lò, hắn đã giật nảy cả người.
“Này, thứ này quá đẹp!”
Hạnh Tử cũng nhìn tới ngây người.
Ai ngờ được loại vỏ bánh kia khi hấp lên sẽ ra màu nửa trong suốt. Thông qua lớp vỏ bánh nửa trong suốt kia, màu sắc của phần nhân bên trong lộ ra ngoài, hồng này, vàng này, đen cũng có, thật sự là xinh đẹp cực kỳ.
“Sư phụ sư phụ, thưởng cho ta một cái nếm thử mùi vị đi!”
Lê Tường tức giận liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, sau đó nàng mới dùng chiếc đũa gắp lồ ng hấp thủy tinh ra mâm, tổng cộng đựng được bốn mâm.
“Một mâm này mang lên lầu 3 cho nương và đại tẩu của ta, mâm này cho mấy người chưởng quầy Miêu nếm thử món mới, còn dư lại các ngươi tự chia đi.”
“Cảm ơn sư phụ!”
Hạnh Tử hoan hô một tiếng, sau đó nàng ấy lập tức bưng hai mâm ra ngoài.
“Khương đại ca nếm thử nhé? Xem có gì khác biệt so với bánh bao của ngươi.”
Lê Tường đưa chiếc đũa qua, Khương Mẫn lập tức nhận lấy. Hắn gắp một viên lên miệng thổi thổi, sau đó trực tiếp ném nó vào trong miệng.
Có chút nóng, nhưng tâm trí của hắn đang bận tinh tế thưởng thức phần nhân bên trong.
Lớp vỏ bánh bao thuỷ tinh này lại không mềm xốp như bánh bao bình thường, có điều nó cực kỳ dẻo dai, lại thêm phần nhân bên trong được làm từ cà rốt và nấm đông cô, hương vị không thua kém chút nào so với bánh bao của hắn.
“Ăn ngon!”
Lê Tường gật gật đầu, cười nói: “Vậy ngươi cứ chiếu theo cách ta vừa làm mà thực hiện, nếu nơi nào không rõ cứ hỏi lại ta. Nhanh học xong món bánh bao thuỷ tinh này đi, rồi chuyển qua món khác.”
Suy cho cùng chỉ vỏn vẹn mấy ngày nữa là khai trương rồi, thời gian rất gấp gáp.
Khương Mẫn lên tiếng trả lời, sau đó hắn lập tức đi dọn thớt, cầm chậu qua múc bột mì.