Chỉ là thịt này ……
Không vàng không trắng, chẳng giống thịt kho một chút nào. Có điều, đúng là nàng ngửi thấy một chút mùi hương hồi vỏ quế trong này.
Suy cho cùng, nàng cũng không có khả năng giấu diếm công thức món thịt hầm cả đời. Nàng qua hiệu thuốc mua nhiều dược liệu như vậy, người có tâm sẽ tra ra được, sau đó bọn họ mang về thử nghiệm, kiểu gì cũng cho ra một công thức dùng được.
Vị quan trọng nhất trong công thức đó là hoa hồi vỏ quế, chỉ cần bỏ thêm vào, thành phẩm cho ra chắc chắn sẽ có hương vị món thịt hầm. Nhưng chỉ mỗi hoa hồi vỏ quế thì không đủ.
Nhà ông chủ Tống này chắc chỉ phối hợp loạn xạ ra một món ăn có chút tương tự với món thịt hầm nhà nàng rồi vội vàng khai trương cướp việc làm ăn, mùi thịt hầm nhà này chỉ có chút mùi hơi giống, nhưng lại không có mùi hương tinh tế như thịt hầm nhà nàng, hơn nữa ăn vào cũng hơi ngán.
Bọn họ chỉ tra ra được những loại dược liệu cửa hàng nhà nàng sử dụng, nhưng lại không biết một nồi thịt hầm này còn cần tới nước tương nước màu nữa.
Không có những thứ đó, thành phẩm thịt sẽ trở nên không vàng không trắng, nhìn không có hứng thú ăn.
“Không sao đâu, ngươi đừng tức giận. Với loại trình độ này, có thể đi xa được tới đâu? Người của Bạch gia tới, chỉ là Bạch lão nhị, chuyện này vẫn cần phải xem ý của Bạch lão đại ra sao đã. Nhà chúng ta cứ tiếp tục bán thịt hầm đi, nếu người mua ít thì chúng ta để lại cho mình ăn.”
Lê Tường chẳng chút lo lắng cho việc buôn bán món thịt hầm nhà mình. Có lẽ ngay từ đầu, mọi người sẽ ham rẻ đi qua nhà Tống gia kia mua, nhưng chỉ dựa vào loại hương vị này, tuyệt đối không giữ được khách.
Nếu Bạch gia bên kia thực sự không đặt hàng thịt hầm nhà nàng nữa, cũng chẳng sao, chỉ cần dựa vào tiền bán lẻ cũng đủ để duy trì việc làm ăn. Cho nên nàng chẳng cần phải chú ý quá mức tới cửa hàng Tống gia bên kia làm gì.
“Biểu tỷ, ngươi treo hết mấy thẻ bài món xào lên đi, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi một chút, để ta tới làm.”
Lê Tường đeo tạp dề lên người, nhiệt tình mười phần. Cửa hàng nhỏ nhà nàng vừa ấm áp vừa hòa thuận, hai huynh đệ Bạch gia bên kia thì ngược lại, suýt chút nữa bọn họ đã xảy ra đánh nhau.
“Rốt cuộc là đầu óc ngươi đã bị họ Tống kia cho uống canh mê hồn gì? Cái này cũng được gọi là thịt hầm ư? Ngươi không vươn cái đầu lưỡi dài thườn thượt kia của ngươi ra nếm thử hương vị à?”
Bạch lão đại đè thấp thanh âm, ngón tay chọc thẳng lên đầu Bạch lão nhị. Bạch lão nhị đuối lý, nhưng hắn nghĩ tới chuyện bản thân mình chỉ muốn tiết kiệm một chút chi phí cho nhà mình, bởi vậy hắn lại hùng hồn lên tiếng.
“Đại ca, một cân món thịt hầm nhà Tống nương tử bên kia chỉ có giá mười đồng bối, ngươi xem Lê gia kia, một cân mười tám, chênh lệch tới bao nhiêu? Lòng dạ Lê gia kia quá hiểm độc.”
“Ngươi thì biết cái gì!”
Lửa giận trong lòng Bạch lão đại đã bốc cao tới ba trượng, nhưng trước mắt đệ đệ hắn đã tiêu tiền đi đặt thịt hầm nhà Tống gia, nếu hắn lại tiêu tiền đi đặt Lê gia thật sự là quá lãng phí. Nghĩ một lát, hắn đành phải nhịn xuống.
“Tiền đã đưa, bây giờ cũng không có cách huỷ bỏ nữa. Ta không nói chuyện khác nữa, ta chỉ nói với ngươi đúng một điều, nếu ngày mai mang món thịt hầm kia qua cửa hàng không bán được, vậy tự bản thân ngươi đi tìm phụ thân mà giải thích đi.”
“Tống nương tử làm ăn rất ngon! Hương vị không khác gì Lê gia đâu!”
Bạch lão nhị tuyệt đối không chịu thừa nhận bản thân hắn đã bị sắc đẹp mê mẩn mới đưa ra cái quyết định đó.
Lại nói, hắn tin tưởng vững chắc khi đổi sang món thịt hầm của Tống gia sẽ đạt được kết quả đôi bên cùng có lợi.