Mục lục
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Tường cúi đầu nhìn hắn ta một cái, nước mắt đúng là chảy thật đó, thế nhưng ai có thể đảm bảo hắn ta thật sự ăn năn hối lỗi?

“Nếu không báo quan, cũng được, ngươi mang trả lại ta những thứ trong bình này đi.”

“Này……”

Đều đã bị người ta ăn rồi, còn lấy về làm sao được?

Tiểu nhị kia vừa nghe có cơ hội thay đổi, thanh âm đã ổn định hơn không ít.

“A Tường cô nương, không bằng ngươi nói cái giá đi, ta bồi thường được không?”

“Nha! Nghe ý tứ của ngươi, chắc hẳn trong nhà ngươi rất giàu có nha. Xem ra Thực Vi Thiên kia cho ngươi không ít tiền. Phản bội hút m.á.u nhà ta, bán giá cao rồi trả lại chút tiền coi như xong chuyện ư? Tiểu Chương, trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu.”

Lê Tường thì thầm với Yến Túc một phen, lại cho Khương Mẫn trói tên tiểu nhị kia lại.

“Ta mặc kệ gia cảnh nhà ngươi như thế nào, ta cũng mặc kệ ngươi có chuyện gì khó xử. Lê Ký chưa từng bạc đãi ngươi, thậm chí ta còn tự nhận là mình đối xử rất tốt với mọi người. Ta không tin trước kia khi các ngươi làm công ở đây, ba bữa đều được ăn mặn, ta cũng không tin lúc trước các ngươi được chia hoa hồng của tửu lầu. Thế nhưng lòng dạ con người ngươi quá tham lam, không bao giờ biết đủ. Nếu lần này ta buông tha cho ngươi, sau này những tiểu nhị khác cũng bắt chước ngươi ăn cây táo rào cây sung, chẳng bằng Lê Ký chúng ta sớm đóng cửa luôn cho rồi.”

Đại khái đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay, sắc mặt Lê Tường trở nên khó coi như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên nàng xử lý thẳng tay, không nể mặt bất cứ kẻ nào hết.

Không bao lâu sau, quan sai của phủ nha đã tới, trên tay tiểu nhị kia vẫn còn lại tinh bột mới moi từ trong bình ra, lại có nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, thắn ta có nguỵ biện thế nào cũng vô dụng, trực tiếp bị quan sai mang đi rồi.

Hiển nhiên là tên tiểu nhị kia không chút cam lòng, một đường này hắn ta rời đi, đã tuôn ra không biết bao nhiêu lời nói khó nghe vô cùng. Biết bao nhiêu lời lẽ thối tha, bẩn thỉu được phát ra từ miệng hắn ta, không còn sót lại chút đáng thương này như hồi nãy nữa.

Những tiểu nhị khác của tửu lầu chứng kiến toàn bộ chuyện này, một đám đều đứng thẳng tắp, không dám lên tiếng.

Lê Tường kiểm tra xong rồi quay trở lại bếp, sau khi nàng cẩn thận dọn dẹp một hồi, xác định chỉ có tinh bột bị trộm chứ không còn gì nữa, nàng mới ra ngoài cho mọi người tản đi.

Những tiểu nhị chạy bàn này có ăn cây táo rào cây sung cũng không gây nên ảnh hưởng gì lớn, thời gian bọn họ ở trong bếp có thể đếm được trên đầu ngón tay, đều là bưng lên đồ ăn là rời đi, thật ra nàng cũng không kiêng kị bọn họ quá.

Hiện giờ trong phòng bếp chỉ còn dư lại những người về phe mình. Nhưng chỉ cần những người bên ngoài chưa từ bỏ ý định, sự hấp dẫn sẽ càng ngày càng mãnh liệt.

Khương Mẫn và Yến Túc có thể kiên trì được bao lâu?

Phòng bếp cần phải một lần nữa thiết lập lại quy củ.

Sau khi qua loa ăn xong bữa cơm chiều, Lê Tường gọi tất cả người trong phòng bếp vào họp, bao gồm cả phụ mẫu của nàng.

“Về sau này, tất cả những thứ trong phòng bếp, ta đều sẽ ghi chép lên thẻ tre, nếu hết thứ gì cứ báo lại cho ta, chờ ta xác nhận không thành vấn đề mới bổ sung hàng hoá. Phụ thân, nếu về sau không có lời nói của ta, ngươi không cần thêm bất cứ thứ gì vào trong phòng bếp.”

Lê Giang gật gật đầu, hắn không có ý kiến.

Hắn cũng không ý kiến gì, những người khác càng không có.

Vì thế sau khi mọi người đều tản đi, Lê Tường lại bắt đầu làm cuốn thẻ đăng ký nguyên liệu cho phòng bếp.

Việc này không ai giúp được nàng, nhiều nhất bọn họ chỉ có thể chuyển thứ này thứ kia qua cho nàng thôi.

Trong nhà có quá ít người biết chữ, biểu tỷ chỉ học được một chút hiện giờ cũng lười biếng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK