Mục lục
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ổn định hàng hoá thì qua đống hàng hoá, một đám đều hận không thể mọc ra bốn tay.

Quan Phúc ngồi xổm trên boong thuyền túm lấy đống hàng hoá, kiên trì được thời gian nửa nén hương, chân hắn đã ngồi xổm đến mức tê rần, mắt thấy sóng bắt đầu nhỏ lại, mới muốn hoạt động một phen, ai ngờ lại đợt sóng tiếp theo lại xoắn tới, trực tiếp khiến đôi chân đang tê dại của hắn đứng không vững nữa, hắn hoảng hốt, rơi thẳng xuống sông.

Tuy hắn cũng biết bơi đôi chút, nhưng sóng trên sông quá lớn, lúc hắn ngã xuống, vừa thò được đầu lên đã bị sóng đánh cho chìm nghỉm trở lại, Lê Giang ỷ vào khả năng bơi không tồi của mình, trực tiếp nhảy xuống nước cứu người.

Kết quả thiếu chút nữa hai người không thể lên nổi. Khó khăn lắm những người khác mới vớt được hai người lên, kết quả Quan Phúc bị sặc không ít nước thì không sao còn Lê Giang bụng đầy khó chịu, vừa kéo lên thuyền đã trực tiếp hôn mê.

Người trên thuyền vội vàng cấp cứu, ép hết nước trong bụng hắn ra, thế nhưng người vẫn không tỉnh lại.

Sau đó bọn họ mới phát hiện ra, lúc ở trong nước, không biết hắn đã bị thứ gì đó đập vào đầu rồi. Chờ tới khi bọn họ vội vội vàng vàng đuổi tới bến tàu, cơ hồ tất cả đều kiệt sức cả rồi.

Cũng thật trùng hợp, ngay lúc ấy bọn họ lại gặp đám người Ngũ Thừa Phong vừa áp tiêu trở về. Mấy người Ngũ Thừa Phong lại thuận tay giúp đỡ, dùng xe ngựa nhanh chóng đưa Lê Giang đến y quán.

Chuyện chỉ có vậy, lúc tới y quán, lang trung đã khám qua và nói không có việc gì lớn, chỉ cần nghỉ ngơi một lát, chờ tới khi Lê Giang tỉnh lại, sẽ không sao nữa.

Biết không xảy ra chuyện gì lớn, trái tim đang treo lơ lửng của Quan thị mới rơi xuống đất. Lê Trạch không yên tâm lại tới đằng trước tìm lang trung hỏi một lần nữa.

Sau khi biết được phụ thân mình thật sự không có nguy hiểm, hắn mới yên lòng rồi thành thành thật thật đi mua một đống lớn dược chuẩn bị chờ phụ thân tỉnh lại sẽ mang về.

Ngay lúc hắn vừa quay đầu lại, đã thấy tiểu muội nhà mình đang nhìn chằm chằm vào phụ thân, mà tứ oa phía sau nàng lại đang nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia hơi có chút nóng bỏng.

Mấy tháng không gặp lại làm hắn thiếu chút nữa đã quên chuyện của tiểu tử này và tiểu muội nhà mình.

Chờ phụ thân khoẻ lại, tiệc cưới của biểu muội xong xuôi, đến lúc đó cũng nên cho hai người kia đính hôn rồi.

Nói thật Lê Trạch vẫn không hài lòng với Ngũ Thừa Phong, dù sau khi hắn hồi phục ký ức, đã cảm thấy thân thiết hơn với tên kia, nhưng trong nhà đối phương thật sự chẳng ra gì.

Kể cả khi đối phương đã chặt đứt quan hệ, nhưng ai mà biết được ngày nào đó người của Ngũ gia kia có phát điên rồi tìm tới tận cửa nhà bọn họ làm loạn hay không?

Điều duy nhất khiến hắn vừa lòng chính là Ngũ Thừa Phong luôn tỏ thái độ đối phương chịu ở rể chứ không muốn cưới thê.

Như vậy tiểu muội vẫn có thể ở bên cạnh phụ mẫu, hắn cũng có thể thường xuyên qua thăm, không lo tiểu muội chịu bất cứ ủy khuất gì.

Thế nhưng trước mắt vẫn không nên cho hai người này thân cận quá mức, tránh bị người khác dèm pha.

Lê Trạch tiến lên kéo kéo Ngũ Thừa Phong, đầu tiên là cảm tạ hắn, sau đó mới nhắc nhở hắn chuyện xe ngựa của tiêu cục vẫn đang chờ ở cửa.

Ngũ Thừa Phong lập tức hiểu được ý của Lê Trạch, vừa lúc hắn cũng cần phải trở về tiêu cục một chuyến, chuyện ở nơi này không cần hắn nhọc lòng nữa.

“Thẩm nhi, ta phải trở về tiêu cục có chuyện nên đi trước đã, không thể đưa các ngươi trở về được, ngày mai ta sẽ tới cửa thăm Đại Giang thúc.”

Quan thị liên tục gật đầu, để nhi tử tiễn hắn ra ngoài. Sau đó người một nhà bọn họ lại quan tâm tới người bệnh trên giường tre mà không ai nhớ tới chuyện Ngũ Thừa Phong vừa trở về khẳng định còn chưa biết tửu lầu nhà bọn họ đã dọn đi rồi.

Hơn nữa, ngày mai còn là đại hôn của Quan Thúy Nhi, phỏng chừng tửu lầu sẽ bận rộn vô cùng.

Chờ tới ngày hôm sau khi Ngũ Thừa Phong hưng phấn đuổi tới ‘Lê Ký tửu lầu’, hắn chỉ nhìn thấy cổng lớn đóng chặt, bên trên còn treo một tấm biển cực kỳ bắt mắt.

Hôm nay chủ nhân có chuyện vui, tạm nghỉ một ngày.

Ngũ Thừa Phong: “……”

Chủ nhân có chuyện vui? Ai có chuyện vui chứ? Chắc là hài tử của Lê Trạch đã sinh từ lâu rồi……

Ngũ Thừa Phong đi qua đi lại bên ngoài tửu lầu mấy lần, cửa sau cũng bị đóng kín mít, hiển nhiên là không có ai ở bên trong cả.

Mãi tới khi hắn hỏi cửa hàng cách vách, mới biết hoá ra tửu lầu đã sớm dọn đi nơi khác. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày thành thân của Quan Thúy Nhi và Lạc Trạch!

Sau khi hỏi rõ địa chỉ mới, hắn trực tiếp đi ngang đường mua lễ vật và chuẩn bị một chút bạc lẻ. Một ngày vui thế này, kiểu gì cũng không được tới tay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK