Mục lục
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kỳ thật buổi sáng hôm nay khi ta tới An Lăng, đã qua thăm hỏi Mông lão rồi. Ngày mai ta sẽ qua Đông Hoa tửu lầu kia nhìn xem, coi như đi một chuyến hoàn toàn giải quyết xong chuyện này. Trước khi ta rời đi cũng sẽ qua nói chuyện với lão nhân gia một chút, ngày sau ngươi có chuyện gì không giải quyết, hoặc việc gì quá gấp gáp, cứ qua tìm lão nhân gia.”

“Mông lão? Là vị Mông lão mà ta đang nghĩ ư?!”

“Đúng vậy, ngoại trừ lão nhân gia đó thì còn ai? Ngươi không biết sao, năm ngoái lão nhân gia vừa đến An Lăng, thế nhưng vẫn luôn ru rú trong nhà, ít người gặp lão nhân gia mà thôi.”

Mông lão trong miệng Liên Nghi Lan chính là Đại tư mã đời trước, cũng là phụ thân của vương hậu đương triều, địa vị của lão nhân gia là quốc trượng cực kỳ cao quý.

Lão nhân gia đã lăn lộn trong quân ngũ cả nửa đời rồi, hiện giờ người ta không còn muốn trở lại cuộc đời đó nữa, chỉ muốn lựa chọn tới nơi có núi có sông, phong cảnh yên bình này dưỡng lão.

Cũng vì lão nhân gia làm người cực kỳ khiêm tốn, cho nên chẳng mấy người gặp được hình dáng chân chính của ngài.

Mà Đại tư mã mới nhậm chức lại có quan hệ gần như là sư đồ với người nọ, Liên Nghi Lan tới An Lăng hiển nhiên phải qua thăm hỏi lão nhân gia trước mới phải đạo.

“Lão gia tử là người khá tốt, chỉ cần ngươi tới cầu một câu, người ta sẽ không từ chối.”

Kim Vân Châu vừa nghe đã cảm thấy lòng mình phân hai hướng, nhà thương nhân lại muốn leo lên có quan hệ với vị quốc trượng cao cao tại thượng kia, nàng ấy nghĩ như thế nào vẫn cảm thấy kỳ kỳ làm sao đó.

Lại nói, quan hệ giữa biểu tỷ nhà mình và biểu tỷ phu đã đủ khiến người ta cảm thấy kỳ cục rồi.

“Được rồi được rồi, ta đã biết, nếu thực sự có chuyện không cách nào giải quyết được, tới khi đó lại nói sau. Lần này có ngươi tới chống lưng cho nhà chúng ta, chắc về sau đám người kia không dám tới tìm phiền toái nữa đâu.”

Liên Nghi Lan sờ sờ tay biểu muội nở nụ cười, gật gật đầu.

Hai biểu tỷ muội bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Bởi vì thời trẻ phu thê Liên gia đều đặt hết một lòng lên nhi tử ốm yếu nhà bọn họ, chẳng có thời gian làm bạn với nữ nhi.

Thời gian một năm thì có tới hơn nửa năm Liên Nghi Lan sống tại Kim gia, vì vậy nàng ấy còn thân với Kim Vân Châu hơn những tỷ muội ruột thịt của mình.

Hiện giờ hai người đều gả cho người khác, muốn gặp nhau một lần cũng không dễ dàng, hiển nhiên lần này tới, nàng ấy phải sắp xếp chuyện của biểu muội cho thật gọn gàng rồi vui vui vẻ vẻ ở bên nàng ấy một hồi mới tốt.

Trong mắt Liên Nghi Lan, biểu muội nàng ấy thật là ngốc nghếch, biểu muội phu lại không có gia sản, người một nhà bọn họ đáng thương tới vậy còn bị người khác bắt nạt, nàng ấy làm tỷ tỷ đương nhiên phải che chở cho muội muội nhà mình.

Ngày hôm sau, hai tỷ muội làm một giấc ngủ nướng, tới khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu mới chịu dậy.

“Đông Hoa tửu lầu không giống nhà ngươi, có một căn phòng riêng dành cho thai phụ nghỉ ngơi như vậy. Ở đó người nhiều, tay chân không thoải mái, ngươi cứ ở nhà đi, đừng theo ta. Đến lúc đó lỡ như bị người khác chạm phải, ta không đền bù nổi đâu.”

Liên Nghi Lan nói kiểu gì cũng không chịu mang Kim Vân Châu đi cùng, Kim Vân Châu đang muốn làm nũng, lại đưa tay lên bụng mình sờ sờ một hồi, cuối cùng quyết định nghe theo. Náo nhiệt đâu nhất định phải xem, hài tử mới là quan trọng nhất.

Vì thế nửa canh giờ sau, chiếc xe ngựa hoa lệ nọ chỉ chở một mình Liên Nghi Lan tới trước cửa Đông Hoa tửu lầu.

Hôm nay nàng ấy không mặc bộ thải vân sa hôm qua nữa, mà thay bằng một bộ váy gấm thêu chỉ bạc màu đen.

Thoạt nhìn bộ váy gấm này không có chói mắt và quý giá như bộ thải vân sa hôm qua, nhưng nhìn tước văn() tinh tế được thêu trên váy cũng biết, chỉ có gia quyến nhà quan mới được mặc loại y phục này.

tước văn: hoa văn hình chim

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK