Chỉ có một Lê Tường, cho nên nếu sau này tửu lầu nhà mình muốn đạt được tư cách gánh vác kia, vậy chỉ có thể cho biểu tỷ hoặc đồ đệ của nàng lên.
Như vậy nàng phải nắm chắc rèn luyện tay nghề cho những người đó.
“Phì, đúng là cáo già xảo quyệt.”
Lê Tường bỏ khế ước lại vị trí của nó, lúc này trong lòng đã kiên định trở lại, cuối cùng cũng ngủ được một giấc ngon lành.
Ngày hôm sau thời điểm nàng tỉnh lại, bên ngoài trời vẫn còn mưa, cũng may trời không còn âm u như ngày hôm qua nữa, đại khái là sáng ngày mai chắc mưa sẽ ngừng thôi.
“Biểu muội, trời mưa xuống, đột nhiên thời tiết trở nên lạnh hơn, hôm nay nên mặc áo bông cô cô mới làm thì hơn, cần mặc y phục dày hơn một chút.”
Lê Tường vươn tay ra khỏi ổ chăn, không khí lạnh bên ngoài lập tức chui vào bên trong, thở ra một hơi cũng mang theo hơi nước.
“Đúng là hạ nhiệt độ rồi……”
Trong loại thời tiết này nằm trong ổ chăn là thoải mái nhất, thế nhưng nàng còn phải xuống lầu mở cửa hàng làm buôn bán.
Rốt cuộc khi nào mới có thể ngủ một giấc đã đời tới mức tự nhiên tỉnh đây?
Nàng cũng không còn nhớ nổi cảm giác của những ngày cứ nằm thoả thích trên giường không cần phải dậy của trước kia.
“Rời giường rời giường!”
Càng kéo dài lại càng không muốn động đậy.
Lê Tường trực tiếp xốc chăn lên, không khí lạnh tràn vào khiến cả người nàng run run, sau đó nàng vội vàng với đống xiêm y trên đầu giường mặc vào.
Áo bông nương mới làm thật ấm áp, vừa tròng lên tới lưng đã không còn lạnh nữa. Nàng nhìn qua một cái, hôm nay biểu tỷ cũng mặc y phục mới, đây là thành quả nhiều ngày của nương và tiểu cữu mẫu.
Thế nhưng hai người ấy lại không làm quần áo cho mình, kể cả khi làm cho bản thân mình, bọn họ cũng thấy luyến tiếc.[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-ve-co-dai-lam-tieu-co-nuong-loi-hai/chuong-288.html.]Nếu hiện giờ nàng đi mua y phục về cho hai người đó…… Chắc chắn sẽ bị nương nhắc mãi, đau đầu muốn chết.
Lê Tường cứ cân nhắc tới chuyện nên mua thêm y phục cho nương, bởi vậy khi xuống lầu nàng cũng không chú ý tới đoạn cầu thang ẩm ướt, đi đến giữa đường, chân bị trượt một cái lập tức mất đi cân bằng, lăn rầm một cái xuống dưới.
Cũng may nàng có mặc áo tơi, nên người không bị đập thẳng xuống đất, có điều chân của nàng lại bị va đập vào mấy chỗ trên đường lăn xuống, đau tới mức nàng không dám chạm vào.
“Biểu muội!!”
“Tương Nhi!”
Nghe được động tĩnh, mọi người vừa ra đã giật nảy mình, sau đó tất cả vội vàng chạy tới đỡ nàng ra ngoài cửa hàng.
“Tại sao lại không cẩn thận như vậy? Trên lầu cao như vậy, để ngã xuống không tốt chút nào! Ngươi bị va đập vào đâu rồi?”
Quan thị đau lòng rơi nước mắt, bà vươn tay ra nhưng lại không dám chạm vào nữ nhi.
Mọi người nhìn bộ dáng Lê Tường đau nhe răng nhếch miệng nên cũng đều không dám chạm vào nàng.
Tiếp theo mọi người mới ăn ý phân công nhau, người bưng nước ấm thì bưng nước ấm, người lấy khăn vải thì lấy khăn vải.
“Nương, ngươi đừng lo lắng, ta không sao đâu. Ngươi xem, ta mặc áo tơi dày như vậy, áo bông bên trong cũng dày. Chỉ là lúc lăn xuống, chân ta va đập vào đâu đó nên hơi đau thôi, không phải vấn đề gì lớn.”
Khuôn mặt Lê Tường trắng bệch, nàng đau tới mức nói chuyện cũng thều thào như không có hơi, tình trạng như vậy ai mà không lo lắng?
Lê Giang không nói hai lời lập tức mặc áo tơi đi ra ngoài mời lang trung, Quan Thúy Nhi cũng nhân tiện khoá cửa lại, ba cô nương một người đỡ Lê Tường một người nâng váy nàng lên xem xét miệng vết thương.
Quan thị cầm khăn, bà suýt nữa thì xỉu khi nhìn thấy miệng vết thương m.á.u thịt lẫn lộn kia, nghiêm trọng tới mức nửa cái quần đều bị nhuộm đỏ!
“Cô cô ngươi đừng hoảng sợ, biểu muội chỉ bị thương da thịt, nhìn hơi đáng sợ một chút thôi.”
Mấy người bọn họ vây quanh chân Lê Tường, trước tiên phải đem cắt bỏ một đoạn quần rách của nàng.