Mục lục
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm đã có món ăn ngon, hiển nhiên tâm tình của ai cũng vui vẻ.

Kim Vân Châu ăn một chén lại thêm một nửa nữa, sau khi ăn xong nàng ấy lập tức trở về phòng ôm sách đọc, hiển nhiên không hề nhắc tới chuyện quay về toà nhà của bọn họ. Lê Trạch thật sự có chút không hiểu nàng ấy nghĩ gì

Nàng ấy không đề cập tới chuyện trở về tòa nhà, cũng không nói ở nơi này bao lâu, còn hắn lại không tiện hỏi.

“Kim Hoa, ngươi về tòa nhà mang những đồ dùng phu nhân cần tới qua đây, cả một ít sách bình thường nàng yêu thích nữa.”

“……”

“Cô gia, tiểu thư nên về toà nhà ở thì thoải mái hơn một chút, ngài không thể vì muốn ở nơi này hiếu thuận với phụ mẫu mà đang tâm để tiểu thư theo ngài sinh hoạt ở nơi này được. Phòng ở nơi này nhỏ quá mà tiểu thư còn có mang.”

Vẻ mặt Kim Hoa đầy khó chịu.

Lê Trạch dở khóc dở cười.

“Tự ngươi vào hỏi tiểu thư nhà ngươi đi, xem nàng có muốn trở về nhà hay không.”

Kim Hoa bĩu môi, sau đó nàng ấy tay chân nhẹ nhàng vào phòng xem tiểu thư. Nhưng nàng ấy vừa vào nhà đã sửng sốt, dưới thân tiểu thư là thứ đồ chơi gì nhỉ?

Dường như dựa vào rất thoải mái, trước kia tiểu thư vẫn nói, muốn tìm một tư thế thoải mái để đọc sách mà khó quá trời. Cho nên bây giờ là……

“Tiểu thư?”

“Kim Hoa ư? Ta đang muốn tìm ngươi đây. Ngươi về trong nhà thu dọn mấy đồ vật thường ngày ta cần qua đây. Còn nữa, nhớ mang cuốn trung và cuốn hạ của bộ Uyên Ương Ký nữa, buổi chiều ta muốn xem.”

“……”

Tiểu thư, ngươi thay đổi rồi.

“Còn thất thần làm gì, mau trở về lấy đi!”

Kim Vân Châu thúc giục hai tiếng, Kim Hoa chỉ có thể thở dài than ngắn mà đi ra ngoài sân.

Sau đó nàng ấy trực tiếp về trong nhà thu dọn những món đồ tiểu thư cần, ví dụ như son phấn, áo the, áo trắng, cả các loại truyện thơ nữa…

Thế nhưng lúc nàng ấy thu dọn xong một đống đồ đạc to lù lù, lại sực nhớ ra căn phỏng nhỏ trong Lê gia kia đâu chất được nhiều đồ như vậy.

Nghĩ tới đây, nàng ấy lại cảm thấy xót xa. Bao nhiêu năm rồi, tiểu thư đã bao giờ ở một căn phòng nhỏ bé như vậy đâu, càng chưa bao giờ chịu uỷ khuất như thế.

Càng nghĩ, trong lòng Kim Hoa càng thêm khó chịu. Hừ, cô gia chỉ ỷ vào sự yêu thích của tiểu thư mà để tiểu thư rơi vào tình huống khó khăn này.

Tiểu thư cũng vậy, tiểu thư chưa từng nói chuyện cô gia không phải Liễu thiếu gia cho lão gia bên kia nghe.

Nhưng toàn bộ thành An Lăng đã biết chuyện này rồi, tiểu thư còn giấu diếm được bao lâu nữa?

Không được, nàng ấy nhất định phải báo tin này cho đại thiếu gia trước. Tiểu thư đang có mang, sao có thể chen chúc ở cái nơi nhỏ bé chật hẹp như vậy?

Kim Hoa vừa thu dọn đồ đạc, vừa tìm người truyền tin về Kim phủ. Trong phủ có huấn luyện chim bồ câu đưa thư, chắc chắn chỉ vài ngày nữa thôi đại thiếu gia sẽ nhận được tin.

Chuyện Kim Hoa làm, Kim Vân Châu hoàn toàn không biết gì cả. Bây giờ Kim Vân Châu đang cảm thấy ở nơi này cực kỳ sung sướng.

Tuy hậu viện tửu lầu này hơi nhỏ một chút, nhưng bố trí trong phòng rất hợp lý, không thấy chút chật chội nào, đã vậy đồ ăn còn cực kỳ ngon miệng.

Nếu nàng ấy ngại ồn ào, cứ lên gian phòng lầu ba cũng được, sau đó thoải mái dễ chịu dựa vào giường nệm ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cảm thấy nhàm chán ư? Lại đọc cuốn Uyên Ương Ký. Cảm thấy buồn miệng ư? Ở nơi này có sẵn trái cây và các loại đồ ăn vặt. Quả thực siêu siêu siêu thoải mái.

Lê Trạch thấy nàng ấy tỏ ra vô cùng hưởng thụ chứ không phải do quan tâm tới cảm nhận của hắn mà miễn cưỡng mình ở lại nơi này, bởi vậy hắn cảm thấy thật sự yên tâm, đi qua hỏi chưởng quầy Miêu chút việc rồi vội vàng ra cửa.

Lúc này Lê Tường đang tập hợp người của tửu lâu cùng mở họp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK