Trong ánh mắt cô chứa đầy ý cảnh cáo, Lý Hạ Mộng không kiềm được giật mình một cái, nhưng vẫn giữ nguyên ranh giới cuối cùng của mình.
"Nếu anh dám nói, tôi sẽ nhét cái này vào miệng anh!"
Tề Diệp Thành nhìn sang ngón tay cô ấy, là một quả ớt siêu đỏ. Anh ta vừa mới nếm thử rồi, cay tới mức không nói nên lời.
Tề Diệp Thành thực sự rất thích dáng vẻ của Lý Hạ Mộng khi đe dọa anh ta, hổn hển trông cực kỳ đáng yêu.
Nếu Lý Hạ Mộng đã uy hiếp anh ta như vậy, Tề Diệp Thành cũng chỉ đành nhún vai tỏ vẻ mình bó tay với Đường Hướng Noãn.
Đường Hướng Noãn không nói gì thêm, muốn biết chuyện này không phải dễ sao, về nghiêm hình bức cung Lý Hạ Mộng một chút còn không biết được hay sao.
Tề Diệp Thành đột nhiên thấy một người, anh ta mỉm cười bắt chuyện với bên kia: "Diệc Sâm."
Nam Diệc Sâm nghe thấy có người gọi anh, bèn nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, khi thấy đó là Tề Diệp Thành, anh lập tức ôm người đẹp cao gầy bên cạnh đi tới.
"Cậu cũng ăn cơm ở đây sao?" Tề Diệp Thành nhìn thoáng qua người đẹp bên cạnh Nam Diệc Sâm, không tệ, mới ba ngày không gặp mà anh đã lại đổi bạn gái khác rồi.
"Không thì tôi tới đây trình diễn thời trang chắc?" Nam Diệc Sâm cũng cười, người đẹp bên cạnh anh không khỏi phì cười thành tiếng.
Nam Diệc Sâm nhìn lướt qua Lý Hạ Mộng đang ngồi đối diện Tề Diệp Thành, nhíu mày nói: "Cô gái này trông có vẻ quen quen."
Lý Hạ Mộng ngẩng đầu nhìn anh, trợn mắt coi thường xong lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Nam Diệc Sâm nhíu mày, ha ha, xem ra Tề Diệp Thành lại chọc giận cô ấy rồi.
"Khụ, Diệc Sâm, sau này tôi giải thích với cậu sau."
"Các cậu có ba người mà hẳn một mâm tiệc thế này thì lãng phí quá, chi bằng chúng ta cùng ăn nhỉ." Nam Diệc Sâm đột nhiên đề nghị.
Tiểu mỹ nhân bên người Nam Diệc Sâm có chút không vui, ghé vào bên tai anh thầm oán: "Cậu Tư, sao phải ăn cùng với bọn họ chứ?"
Nam Diệc Sâm đáp gọn lỏn: "Càng đông càng vui."
Thực ra là anh đang cảm thấy hứng thú về việc tại sao Tề Diệp Thành lại ở cùng Lý Hạ Mộng, mà anh thì chẳng nghe được chút phong thanh nào.
Nên biết rằng lúc ấy bọn họ cãi cọ rất căng, dường như cả đời sẽ không qua lại với nhau nữa.
Cứ như vậy, Nam Diệc Sâm không hỏi xem Tề Diệp Thành có đồng ý hay không, trực tiếp kéo mỹ nhân bên cạnh cùng ngồi xuống.
Người đẹp kia tuy không vui, nhưng nếu Nam Diệc Sâm đã quyết định, cô ta cũng chẳng nói gì nữa.
Chỉ là khi cô ta đột nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đường Hướng Noãn, người vốn im lặng cắm đầu nghịch điện thoại nãy giờ, thì cô ta đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.
Tiếng kêu này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Chuyện gì thế?"
"Cậu Tư, anh xem, anh xem cô ta..." Người đẹp có chút sợ hãi xích lại gần người Nam Diệc Sâm, trông y hệt một bé thỏ trắng đang hoảng sợ.
Nghe cô ta nói vậy, Nam Diệc Sâm mới phát hiện bên cạnh còn có một cô gái khác.
Đường Hướng Noãn cũng bị tiếng kêu của mỹ nhân này làm giật nảy mình, suýt thì đánh rơi điện thoại.
Cô vừa ngẩng đầu định nói thì nhận ra có một đôi mắt sâu sắc đang nhìn mình.
Đường Hướng Noãn cũng nhìn sang anh, chỉ liếc nhìn một cái mà cả người cô cứng ngắc.
Người đàn ông này... không phải là...
Người đàn ông trên giấy đăng ký kết hôn sao!
Giờ phút này anh đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt thâm thúy.
Không biết vì sao mà trái tim cô đập chậm nửa nhịp.
Sau khi nhìn thấy cô, khóe miệng Nam Diệc Sâm giật giật.
Anh thật muốn than thở một câu, trên thế giới lại còn có "cô gái xinh đẹp tuyệt trần" như vậy... Quả thực làm mù đôi mắt hợp kim ti-tan của anh rồi!