Anh cứ thế ngồi một bên, vừa uống nước vừa gọi điện, xung quanh có không ít cô gái đứng xa xa nhìn anh đầy thèm muốn.
Trong lòng Đường Hướng Noãn vốn còn cảm kích, nhưng lập tức dừng lại, hóa ra là bố thí ơn huệ, là phải báo đáp lại.
Nhưng trong giao dịch này, cô cam tâm tình nguyện, sau này cô chính là một thành viên của Tạo Mộng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tiền đồ sáng sủa rồi.
Đường Hướng Noãn không biết Nam Diệc Sâm định dẫn cô đi đâu, cũng không biết sẽ phải đối mặt với trường hợp nào, nên cô chọn một chiếc váy dài trễ vai màu trắng thanh lịch. Làn da cô vốn trắng mịn, nên cực kỳ hợp với chiếc váy này.
Cô búi tóc lên, dùng chiếc kẹp tóc hình con bướm thạch anh trang điểm thêm, rồi dùng một chiếc dây chuyền tinh xảo đeo lên trên cổ.
Sau khi ăn mặc xong, Đường Hướng Noãn đứng ngắm trước gương, nở nụ cười hài lòng với bản thân.
Bất kể lát nữa phải tham gia trường hợp nào, chí ít cô không đến mức làm mất mặt Nam Diệc Sâm.
Sẩm tối, Nam Diệc Sâm tới đón cô đúng giờ. Đường Hướng Noãn tranh thủ lúc Lý Hạ Mộng chưa tan làm, lập tức ra ngoài.
Nam Diệc Sâm nhìn Đường Hướng Noãn đang chầm chậm xuất hiện trước mặt mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cô thật xinh đẹp, đẹp tới mức khiến người ta gần như ngạt thở.
Đường Hướng Noãn hài lòng nhìn sắc mặt của anh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng hỏi: “Tối nay là trường hợp gì? Tôi sẽ không cướp mất sự nổi bật của nhân vật chính chứ?”
Nam Diệc Sâm khẽ nhếch khóe miệng tạo ra một nụ cười xấu xa.
Trong đôi mắt sâu sắc của anh hiện lên chút ý vị sâu xa: “Trước kia tôi đến đâu đều là nhân vật chính ở nơi đó, mà từ nay về sau, sẽ là chúng ta.”
Đường Hướng Noãn tưởng tượng ra vô số trường hợp có khả năng gặp phải, nhưng hoàn toàn không ngờ tới đây lại là... tiệc nhà!
Khi Đường Hướng Noãn theo Nam Diệc Sâm đi tới tòa nhà của nhà họ Nam, nói thật thì trong lòng cô có chút run rẩy.
Nam Diệc Sâm trêu tức nhìn cô gái bên cạnh mình, hỏi: “Sao vậy? Sợ ư?”
Đường Hướng Noãn trừng mắt anh một cái, anh không nói với cô là đến tham dự tiệc nhà...
Dẫn cô tới nhà ăn cơm, chẳng lẽ là muốn ngả bài với người nhà anh hay sao?
“Cậu Tư, hẳn là anh đã nghe nói tới chuyện nhà họ Đường mười năm trước rồi chứ?” Đường Hướng Noãn trả lời một nẻo.
Nam Diệc Sâm nhíu mày, gật đầu.
Đương nhiên cũng vì sự kiện của mười năm trước mà anh mới biết nhà họ Đường có một cô Hai điên cuồng là cô.
“Tôi dám nổ cả nhà họ Đường, chẳng lẽ còn có chuyện nào khác mà tôi sợ?”
Nam Diệc Sâm bật cười, giơ tay ôm lấy cô một cách tự nhiên.
“...” Toàn thân Đường Hướng Noãn lập tức trở nên không thoải mái: “Đã bảo không được phép chạm vào tôi!”
“Đúng là cô có nói rồi, nhưng tôi không đồng ý.”
“...” Đường Hướng Noãn tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lúc nói chuyện thì bọn họ đã đi qua đường nhỏ dưới tán cây khá dài, tới cửa chính của nhà họ Nam.
“Cậu Tư đã về rồi, ôi chao, đã lâu rồi không thấy cậu... Ồ, cô gái đây là?” Người nói là thím Vương của nhà họ Nam, ở nhà họ Nam đã được mấy chục năm.
Giọng thím Vương vừa mới vang lên, lập tức thu hút ánh mắt của những người khác trong phòng.
Nam Diệc Sâm nhìn lướt qua, hôm nay người tới cũng đầy đủ đấy, đều có mặt cả.
“Thím Vương, đây là bạn gái của tôi.” Nam Diệc Sâm cười giới thiệu với bà ta.
Thím Vương ngẩn ra, rồi liếc nhìn Đường Hướng Noãn thật kỹ, chỉ có thể cười khan một tiếng.
Đường Hướng Noãn đi theo sau lưng Nam Diệc Sâm, cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quặc, tối nay ắt hẳn là một bữa Hồng Môn Yến rồi.