Vào lúc chiếc xe màu đỏ bị va chạm, nếu phóng to màn hình điện tử ra, có thể nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hướng Noãn. Sắc mặt của cô không thay đổi, vẫn ung dung bình tĩnh như cũ, dường như cô không hề để chuyện này vào mắt.
Khi Jayson định va chạm lần thứ hai, Đường Hướng Noãn đột nhiên tăng tốc, phóng nhanh như bay, lại thêm đoạn đường đua phía trước đã trở nên rộng rãi, cô chỉ còn duy nhất một cách là chạy nước rút tiến về đích. Chỉ cần Đường Hướng Noãn duy trì phong độ như bình thường, sẽ không vấn đề gì.
Jayson vẫn đang áp sát phía sau, Đường Hướng Noãn khẽ cười trào phúng, sau đó quay ngoắt 180 độ đâm thẳng vào một bên sườn của đầu xe anh ta.
Jayson bị bất ngờ, anh ta luống cuống tay chân điều khiển lại phương hướng đã bị lệch.
Đường Hướng Noãn phóng xe về đích, sau đó ung dung bước xuống xe trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người.
Không ai có thể ngờ tới người mới vừa nãy phóng xe như một nữ vương lại xinh đẹp tinh tế như vậy, cô cao quý như một con thiên nga trắng, thật khó tin được cô và cô gái lái xe đua linh hoạt vừa nãy là cùng một người.
Jayson thua rồi, hơn nữa còn thua bởi một cô gái!
Người của Nam Diệc Sâm đã lợi hại như vậy, không biết Nam Diệc Sâm còn khiến người khác ngạc nhiên đến cỡ nào…
Bị một cô gái đánh bại, e rằng sau này Jayson sẽ không xuất hiện ở đây nữa.
Đường Hướng Noãn lách qua đám đông đi tới chỗ Nam Diệc Sâm, Nam Diệc Sâm nhướng mày nhìn cô, dường như đã nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
“Cậu Tư, không làm anh mất mặt chứ?” Đường Hướng Noãn cười nói.
Nam Diệc Sâm cũng nửa đùa nửa thật cười nói: “Cô cướp hết tiếng tăm của tôi rồi.”
“Được rồi, không phải muốn tôi đáp ứng với cô một chuyện sao?” Nam Diệc Sâm vòng tay trước ngực, hứng thú hỏi.
Đường Hướng Noãn nhìn anh nghiêm túc nói: “Rời khỏi nơi này.”
“Hả?”
“Chuyện tôi muốn anh đáp ứng, chính là mang tôi rời khỏi nơi này.” Đường Hướng Noãn lặp lại lần nữa. Lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc kiểu này, mọi thứ ở đây đều mở ra cho cô một thế giới quan mới.
Nam Diệc Sâm có chút kỳ quái hỏi: “Chỉ đơn giản như thế?”
“Không thì sao?” Đường Hướng Noãn hỏi vặn lại.
Nam Diệc Sâm cứ tưởng rằng cô sẽ đưa ra yêu cầu gì đó, ai biết được lại đơn giản như thế…
Anh cảm thấy yêu cầu đơn giản cũng được, chỉ cần là cô mở miệng nói thì anh tất nhiên sẽ đáp ứng cô. Dù sao anh cũng là người luôn giữ lời hứa.
Còn Đường Hướng Noãn từ nhỏ đến lớn đều luôn khắc ghi, thứ mình muốn có thì phải tự tay đạt được. Cho nên cô thắng trận này, anh mang cô về cũng rất công bằng.
Nam Diệc Sâm dẫn Đường Hướng Noãn vào nhà hàng, Đường Hướng Noãn mải mê ăn uống mà không để ý đến ánh mắt nóng rực của người trước mặt.
Đến khi ăn no rồi cô mới tao nhã dùng khăn lau miệng, mỉm cười với Nam Diệc Sâm: “Cậu Tư, tôi ăn xong rồi.”
“Ừ.”
Thấy anh vẫn không động đậy, Đường Hướng Noãn cũng không động đậy.
Vừa nãy ăn cơm cô đã cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra trong ngày hôm nay. Đường Hướng Noãn biết rõ sở dĩ Nam Diệc Sâm làm thủ tục kết hôn bừa với cô là do cô có giá trị lợi dụng.
Mà cô lại không còn vướng bận điều gì nữa, mong muốn lớn nhất của đời cô chính là giải quyết xong xuôi hai mẹ con nhà họ Đường kia.
Đúng rồi, trong danh sách kẻ địch của cô lại nhiều thêm một cái tên là Vân Đóa và một cái tên nữa là Phương Thần. Mối quan hệ hợp tác cùng có lợi này, Đường Hướng Noãn dại gì mà không làm.
“Cậu Tư, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”