Nếu như cô muốn, anh có thể bảo vệ cô cả đời.
"Cậu Tư, còn tiếp tục nữa không?"
Cứ tiếp tục như vậy cho dù chụp tới khi trời tối đen cũng chưa thể xong được. Ai cũng có thể nhìn ra Nam Diệc Sâm cố ý muốn chỉnh Hạ Mạt, nhưng không nghĩ đến An Nhiên lại dễ nói chuyện như vậy.
Là người mới, lại có nhân vật như cậu Tư Nam chống lưng, người bình thường đều sẽ được sủng ái mà kiêu ngạo.
Nhưng đại độ như An Nhiên mới có thể lăn lộn lâu dài trong giới giải trí.
Sắc mặt Hạ Mật có chút kỳ quái. Cô ta nhìn Đường Hướng Noãn, hỏi: "Cô có ý gì?"
Vẻ mặt Đường Hướng Noãn tràn đầy ngơ ngác: "Cái gì mà tôi có ý gì?"
"Hôm qua tôi đánh cô, hiện tại cô lại muốn giả vờ lương thiện trước mặt cậu Tư Nam?" Cũng chỉ có một cách giải thích như vậy.
Phảng phất như đã nghe được một câu chuyện rất buồn cười, Đường Hướng Noãn nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp của Hạ Mật: "Nếu cô đã nói như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể thành toàn cho cô."
Giả hay không giả đều không quan trọng.
Quan trọng là... hiện tại cho dù cô có muốn đánh hay không, ba cái tát này Nam Diệc Sâm vẫn muốn cô phải đòi lại.
"Quên đi, đột nhiên tôi cảm thấy cứ dựa theo kịch bản ban đầu tốt hơn." Giọng nói nhẹ bẫng sâu kín của Nam Diệc Sâm bỗng truyền đến. Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Rốt cuộc vị này muốn làm gì vậy?
Ánh mắt Đường Hướng Noãn nhìn Nam Diệc Sâm đầy thâm thúy, rốt cục anh cũng không chơi nữa sao?
Phương Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để An Nhiên đánh Hạ Mật thật, nói không chừng kim chủ sau lưng Hạ Mật sẽ tới gây sự với cô.
Trái phải đều không thể đắc tội, như bây giờ, tất cả đều vui vẻ.
Một lần nữa đổi vai, diễn xuất thuận lợi.
Đường Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm. Phần diễn này cũng có thể qua.
Tận tới tám giờ tối cô mới hoàn thành toàn bộ phần việc quay chụp hôm nay, Nam Diệc Sâm cũng đã sớm rời đi.
Đường Hướng Noãn không trông chờ anh có thể đợi mình tới khi mình quay xong. Cậu Tư Nam bận rộn như vậy, đại khái là anh lại bận hẹn hò với minh tinh nào đó.
Lý Hạ Mộng gọi điện thoại cho cô hỏi cô có muốn ăn cơm chung không, bộ tộc tiền lương đáng thương phải tăng ca đến lúc này mới tan tầm.
Đường Hướng Noãn vui vẻ đồng ý, kết quả lúc gặp mặt quả nhiên cô bị Lý Hạ Mộng chê bai một phen.
"Cậu nói cậu xem, dầu gì cũng là người mẫu quốc tế đúng không? Kết quả thế nào? Vậy mà cậu lại không thể xử một bình hoa dựa vào cha nuôi thượng vị!" Lý Hạ Mộng vừa ăn vừa oán giận cô. Nhìn gương mặt xưng phù của cô, tuyệt đối không chỉ nhận một tát!
"Cô ta cũng nói mình là bình hoa." Đường Hướng Noãn không lạnh không nhạt nói.
"..." Lý Hạ Mộng ngẩng đầu rất nghiêm túc nhìn cô, sau đó cảm thán từ trong thâm tâm: "Quả nhiên vẫn là cậu càng giống bình hoa hơn."
Đường Hướng Noãn cười cười, lời này phát ra từ trong miệng Lý Hạ Mộng khiến cô cảm thấy cô ấy như đang khen cô.
Đột nhiên ánh mắt Lý Hạ Mộng nhìn chằm chằm nơi nào đó, trên mặt lộ ra vẻ chê cười.
Đường Hướng Noãn thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, rất nhanh đã khoanh vùng trên người một đôi nam nữ.
Bọn họ an vị ở vị trí cách chỗ hai cô không xa. Người phụ nữ mở miệng nói gì đó với người đàn ông, sau đó trên mặt người đàn ông như mang theo vẻ mất kiên nhẫn.
Chỉ nhìn sườn mặt Đường Hướng Noãn đã có thể nhận ra, đây không phải cậu Tư Nam thì là ai?
"Chậc chậc, cậu Tư Nam lại câu được minh tinh nào nữa vậy?" Mặt mũi Lý Hạ Mộng tràn đầy khinh thường. Tuy rằng cô ấy không biết cậu Tư Nam, thế nhưng ai bảo anh là anh em tốt của người kia.
Đường Hướng Noãn nhìn lướt qua cô gái kia, rất lạ mặt, chưa bao giờ thấy qua.
"Chưa từng thấy bao giờ."
Chẳng qua cô gái này lại có tướng mạo hết sức xuất chúng.
Nếu là người trong nghề thật, tương lai nhất định có thể hot.