Đường Hướng Noãn có một loại xúc động muốn đập trứng gà lên mặt anh ta.
Nhưng ai bảo hiện tại cô là người đuối lý cơ chứ?
"Cậu Mặc, vậy bây giờ ngài muốn ăn cháo? Hay là uống sữa đậu nành?"
Lăng Mặc nhìn lướt qua, từ từ nói: "Anh muốn ăn phô mai."
"..." Khóe mắt Đường Hướng Noãn muốn nứt ra. Cô vốn không có mua phô mai, anh ta còn cố tình chọn thứ mà cô không mua!
"Cậu Mặc, ngài không thể nhường nhịn một chút sao? Sữa đậu nành này uống rất ngon đấy." Đường Hướng Noãn nhịn cơn giận xuống, tiếp tục phục vụ anh ta.
Lăng Mặc mang vẻ mặt ghét bỏ, tiếp tục soi mói: "Buổi sáng anh chỉ uống sữa tươi."
Được rồi, anh ta rõ ràng tới là để hành hạ cô mà.
Phô mai và sữa tươi đều là thứ hôm nay cô không mua.
"Ăn gì bổ nấy, cậu Mặc à, ngực anh đã lớn như vậy rồi, không cần phải bổ tiếp nữa đâu."
Lăng Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, sau đó khẽ liếc ánh mắt nhìn về phía ngực Đường Hướng Noãn: "Quả thật anh không cần bổ thêm nữa, nhưng còn em thì sao..."
"Cũng không cần." Đường Hướng Noãn bình tĩnh trả lời.
Ngực nhỏ mới là xu hướng trong giới thời trang hiện nay, bọn đàn ông các anh có hiểu ko hả!
Lăng Mặc sờ cằm, vẻ mặt thần bí khó lường nói: "An Nhiên, vì sao kết hôn rồi mà vẫn không thấy ngực của em to lên nhỉ?"
"..."
"Chẳng lẽ là... Chồng của em không được?"
Nam Diệc Sâm có được hay không thì cô không biết, nhưng cô cảm thấy bắt buộc phải nói rõ ràng với Lăng Mặc.
"Lăng Mặc, kỳ thật em cũng không biết vì sao em lại kết hôn."
Lăng Mặc lập tức thu lại biểu cảm ngang ngược diễn trò ban đầu, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Hướng Noãn, giống như đang nghe một chuyện gì đó rất quan trọng.
"Lời này của em là có ý gì? Cái gì gọi là em cũng không biết vì sao em lại kết hôn?"
Kết hôn không phải là chuyện đã suy nghĩ cặn kẽ hay sao?
Ban đầu anh ta còn cảm thấy may mắn, vì cái người phụ nữ tên là Vân Đóa kia đoạt mất chồng sắp cưới của cô. Nhưng ai ngờ, ngay sau đó lại nhận được tin tức cô đã kết hôn rồi.
Chẳng lẽ, cô là vì giận dỗi nên mới kết hôn?
Đường Hướng Noãn tìm kiếm từ ngữ hồi lâu, cuối cùng vẫn không biết nên giải thích như thế nào.
"Quên đi, Lăng Mặc, chuyện này rất phức tạp, để sau hãy nói vậy." Tuy rằng Lăng Mặc là người cô rất tin tưởng, nhưng chuyện giữa cô và Nam Diệc Sâm, thì vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Bộ dạng của cô có phần hơi lạ, nhất định là có chuyện gì lừa anh ta.
"An Nhiên, nếu em muốn anh giúp đỡ, vậy phải theo nguyên tắc của anh. Vì thế em phải trả một cái giá xứng đáng."
Nguyên tắc của Lăng Mặc chính là, muốn lấy được đồ vật gì từ anh ta, vậy thì cũng phải trả một cái giá tương ứng.
Từ trước tới giờ Đường Hướng Noãn chưa bao giờ chủ động muốn anh ta làm gì, cho nên anh ta cũng chưa từng có cơ hội hỏi cô muốn cái gì.
Đường Hướng Noãn nhíu mày, quen biết anh ta lâu như vậy, quả thực cô cũng biết nguyên tắc này.
"Nói đi, anh muốn em làm cái gì?" Nếu là nguyên tắc, vậy cho dù là cô cũng không thể dễ dàng phá bỏ.
"Nói cho anh biết, chồng em là ai?"
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
Cho dù cô không nói cho anh ta biết, thì dựa vào bản lĩnh của anh ta chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng tra ra được.
"Nam Diệc Sâm, cậu Tư Nam ở thủ đô." Đường Hướng Noãn thản nhiên nói ra cái tên này.
Sau khi nghe được cái tên này, Lăng Mặc không kìm được mà nhăn mày. Cậu Tư Nam này, anh ta cũng có nghe nói qua.
"Thật không ngờ, lại là anh ta..."
Đường Hướng Noãn vươn tay, lấy bát cháo trên bàn, bắt đầu ăn.
"Em nên biết, anh ta là loại người nào." Biểu cảm của Lăng Mặc trở nên nghiêm túc, có chút lo lắng cho cô.