"Cảnh Trình, đây là lần cuối cùng tôi cầu anh, sau khi anh giúp tôi, giữa chúng ta coi như xí xóa." Tần Thi Uyển nhìn chằm chằm anh ta, nói.
"..." Hà Cảnh Trình bất đắc dĩ, trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn đồng ý.
"Nói đi, cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?"
****
Ngày tiếp theo, khi tới studio, mặt Đường Hướng Noãn còn chưa hết sưng, khiến người nhìn mà đau lòng.
Bên trong phòng hóa trang, Lâm Thu Sinh đi đến.
"An Nhiên, cô không sao chứ?" Anh ta đã nghe nói tới chuyện ngày hôm qua, ở trong nghề Hạ Mật nổi tiếng khó chơi.
Trước đây anh ta cũng từng diễn một bộ phim với Hạ Mật, cho nên cũng có thể tính là có chút quen biết.
Bình thường đều là anh ta nhường cô ta, quan hệ vẫn tính là hòa hợp.
"Không sao." Đường Hướng Noãn là người lãnh cảm, thế nhưng trong nghề cô nổi tiếng lễ phép.
Tất cả những người đối xử tốt với cô, cô đều sẽ đối xử không kém lại.
"Hạ Mật vốn là người như vậy, cô cũng đừng cứng đối cứng với cô ta." Với tư cách là tiền bối của cô, Lâm Thu Sinh còn muốn nhắc nhở cô một chút.
Hạ Mật có bối cảnh, cứng đối cứng với cô ta thật không có lợi cho cô.
Đường Hướng Noãn không nói gì. Cô nhắm mắt lại, để thợ trang điểm tiếp tục trang điểm cho cô.
Vẫn phải tiếp tục cảnh diễn ngày hôm qua. Hôm nay thoạt nhìn Hạ Mật rất vui vẻ. Khi cô ta nhìn thấy gương mặt Đường Hướng Noãn vẫn còn sưng đỏ như trước, tâm tình của cô ta cũng tốt hơn nhiều.
Cô ta vốn đã rất khó chịu với người mới từ đâu đâu nhảy ra này. Lúc đầu cô ta vốn đã thao tác cẩn thận vai nữ chính, ai biết lại xuất hiện một người mới cứng rắn chen cô ta từ vai nữ chính tới vai nữ phụ.
"Chậc chậc, trông khuôn mặt nhỏ nhắn này, đỏ chẳng khác gì đít khỉ. Thật đúng là xấu muốn chết." Hạ Mật châm chọc cười nhạo, dường như cô ta vô cùng thỏa mãn với kiệt tác của mình.
Hạ Mật kề sát vào bên tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ mới thể nghe được mà nói: "Này người mới, hôm qua chỉ là bắt đầu. Ngày nào tôi còn ở trong đoàn làm phim này, cô đừng mong có thể sống an lành."
Hạ Mật cười âm độc, sau đó cô ta làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà trở lại vị trí của mình chuẩn bị.
"Tốt, Action!"
"Chờ đã!" Một giọng nói u ám ngắt ngang tất cả. Sau đó Đường Hướng Noãn thấy được một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông vóc dáng cao to, khí chất không kiềm chế được cất bước đi về phía bên này, chỉ nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thấy Nam Diệc Sâm, mỗi người đều rối rít chào hỏi anh: "Cậu Tư."
Ngay cả đạo diễn Phương Hoa vẫn luôn nóng nảy cũng khách khí tôn xưng một tiếng cậu Tư.
Tầm mắt Nam Diệc Sâm đảo qua, cuối cùng rơi xuống trên người Đường Hướng Noãn.
Đường Hướng Noãn hơi nghi ngờ, vì sao hôm nay anh lại xuất hiện ở nơi này? Thế nhưng còn chưa cho phép cô suy nghĩ nhiều, Nam Diệc Sâm đã lạnh lùng mở miệng, "Hôm nay nơi này đúng là cảnh đẹp ý vui nhỉ."
Lúc anh nói chuyện, tầm mắt rơi xuống trên người Hạ Mật. Trong lòng Hạ Mật không khỏi vui vẻ. Cô ta cười duyên với Nam Diệc Sâm, cố gắng bày ra một mặt xinh đẹp nhất của mình cho anh thấy.
Lẽ nào hôm nay Nam Diệc Sâm muốn tới thăm trường quay? Người anh thăm là Hạ Mật?
"Cậu Tư, mấy ngày hôm trước vì liên tục có vấn đề xảy ra, dẫn đến gần đây tình hình quay chụp có chút căng thẳng. Không bằng để chúng tôi quay trước, hiện tại ngài ngồi đây một hồi đã?" Phó đạo diễn vô cùng lễ phép trưng cầu ý kiến của anh.
Ai biết Nam Diệc Sâm chỉ cong môi cười: "Hôm nay tôi đến chính là vì chuyện này."
Vì chuyện này?
Quay chụp?
Thế nhưng nhà họ Nam cũng không đầu tư vào bộ phim này, cho nên có thể nói chuyện này chẳng liên quan gì tới nhà họ Nam...