"Đúng thật là có chút bất ngờ, chẳng lẽ anh trai của Phương Thần cũng lên giường với cô rồi?" Đường Hướng Noãn hỏi với giọng cố tỏ ra ngạc nhiên.
"Cô..." Vân Đóa nhướng mày, cực kỳ bất mãn với lời nói không lễ độ này của cô.
Đã đến nước này rồi mà cô còn dám kiêu ngạo như vậy!
"Tôi nói này An Nhiên, tôi có thể cho cô một cơ hội, chỉ cần cô cút khỏi thủ đô."
"Vậy thì khiến cô thất vọng rồi."
Đường Hướng Noãn biết tình cảnh của cô lúc này tồi tệ nhường nào, cô coi như là đã cùng đường rồi, chẳng lẽ phải quay về nhà họ Đường hay sao?
Nếu hiện giờ cô muốn trả thù Phương Thần và Vân Đóa, quay về nhà họ Đường nhặt lại thân phận cô Hai Đường là cách nhanh nhất.
Chỉ là cô không muốn quay về nơi đó.
Vả lại cũng không thể lấy kết cục thế này để quay về nơi đó được!
***
Sáng sớm bị điện thoại đánh thức là điều Đường Hướng Noãn không thể nhẫn nhịn được.
Hiện giờ cô đã thảm lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn tước đoạt quyền ngủ nướng của cô sao?
Cô bực bội bấm nghe, trong giọng nói mang theo vẻ ngái ngủ và cáu kỉnh thấy rõ: "Ai?"
"Là cô An Nhiên sao?" Đối phương nghe giọng nói ngái ngủ của cô, không khỏi mỉm cười, mèo con chưa tỉnh ngủ dễ cào người mà.
"Không phải." Đường Hướng Noãn cáu kính nói xong rồi cúp máy, bây giờ có người tìm cô, chắc chắn chính là muốn hủy hợp đồng với cô rồi.
Điện thoại vẫn reo vang không ngừng, cho dù Đường Hướng Noãn dùng gối bịt đầu lại thì vẫn nghe thấy tiếng chuông đòi mạng reo mãi không thôi.
Cô lập tức vùng dậy, bị làm phiền tới mức tỉnh hẳn ngủ.
"Alo, tìm tôi có chuyện gì?"
Thấy cô thẳng thắn như vậy, anh cũng không quanh co lòng vòng nữa: "Tôi muốn gặp cô, mở cửa cho tôi."
"Mở cửa?"
"Anh tưởng tôi là con ngu sao? Anh bảo tôi mở cửa là tôi sẽ mở sao? Anh muốn gặp tôi là tôi cho anh gặp luôn sao?" Thật không biết anh ta ngu hay cô ngốc nữa.
Khóe miệng Nam Diệc Sâm giật giật, sáng sớm tinh mơ mà cô ăn phải thuốc nổ chăng?
"Vậy cô muốn thế nào thì mới chịu mở cửa?"
Đường Hướng Noãn lại thoải mái nằm xuống, ra vẻ như đại gia: "Thế nào cũng không mở."
"Ừm, vậy tôi kêu to đây, cô đừng hối hận."
Đường Hướng Noãn không nhịn được nở nụ cười chế giễu, hiện giờ cô đang không ở nhà mình, đây là nhà của Lý Hạ Mộng, cho dù anh ta có kêu hỏng cổ họng thì cô cũng chẳng nghe thấy.
Nhưng thực ra cô rất tò mò, không biết vị huynh đài rảnh rỗi sinh nông nổi nào từ đâu chạy tới...
Chẳng qua Đường Hướng Noãn còn chưa cười nhạo xong, lập tức nghe thấy bên ngoài thực sự có người đang hô to.
"Đường Hướng Noãn, anh không mang chìa khóa, em mở cửa cho anh đi!"
"Đường Hướng Noãn! Đường Hướng Noãn!"
Khóe miệng Đường Hướng Noãn giật giật, đây chẳng phải giọng nói vang lên từ trong điện thoại hay sao, như vậy có nghĩa là...
Thực sự có người ở ngoài cửa!?
Điều khiến cô ngạc nhiên hơn hẳn là người đó gọi thẳng tên cô.
Đường Hướng Noãn?
Ngoài Lý Hạ Mộng ra, làm sao có ai khác biết cô chứ?
"Đường Hướng Noãn, mau mở cửa đi nào!!"
Giọng nói bên ngoài vẫn liên tục vang lên, nếu anh tiếp tục gọi như vậy, chỉ sợ toàn bộ người trong tiểu khu đều biết ở đây có một người tên là Đường Hướng Noãn.
Cô nhanh chóng mặc quần áo, vội vã chạy đi mở cửa.
Chết tiệt, nếu là tên biến thái, cô sẽ lập tức giết chết anh ta!
Cô mở cửa ra, ngay khi nhìn thấy người bên ngoài, những lời mắng mỏ ngay lập tức bị chặn lại trong họng.
Sao lại là...
Là anh ta!
Người đàn ông vốn còn định gọi tiếp, dù sao hôm nay anh đã định bụng cô mà không mở cửa là anh sẽ không ngừng.
Khi nhìn thấy Đường Hướng Noãn với khuôn mặt mộc xinh đẹp, anh khẽ nhếch miệng nở nụ cười xấu xa: "Bà xã, em để anh tìm "dễ" quá mà."