Nam nhân tiến vào lô ghế riêng, đầu tiên nhìn liền nhìn phía Lâm Tăng Nguyệt, bây giờ làvị hôn phu của con gái hắn, thiếu niên đứng lên cùng hắn chào hỏi, cậu mặc một thân áo sơ mi trắng cùng với quần đen, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa ngoan ngoãn, như vậy chu đáo, lễ phép, tôn kính, phảng phất giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Trình Mẫn Tư nhiệt tình chào đón: "
Tang Bắc, anh tới rồi? Trên đường kẹt xe sao? Mặc như vậy có lạnh hay không? Em mua cho anh khăn quàng cổ làm sao lại không đeo vậy?"
Lục Tang Bắc chỉ "Ừ" một tiếng, trả lời cậu hỏi thứ nhất của bà. Sau đó liền tự cởi áo khoác cashmere* của mình ra và muốn treo nó lên, Trình Mẫn Tư muốn giúp đỡ, hắn cũng không cần ai giúp đỡ, quay lưng lại và treo lên ngoắc áo.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len cao cổ nửa màu trắng kem, kết hợp với quần tây thẳng và giày da sạch sẽ, để chân thẳng rồi ngồi xuống, ung dung thong thả nếm một ngụm trà, tư thái của hắn tiêu sái, khí tràng lại mười phần thấy lạnh, một bộ dáng ung dung bất cần.
Trình Mẫn Tư lấy ra cái cớ mà bà đã chuẩn bị để chen vào đề tài: "
Tang Bắc, ngày hôm nay không có gì gọi anh đến, chủ yếu là chúng ta tấm sự chuyện của Văn Văn hai người, anh cảm thấy được lễ đính hôn hai đứa làm thế nào mới tốt? Tổ chức tại Lục gia bên kia làm như thế nào?"
Hắn mặt không hề cảm xúc đến một câu: "
Cán bộ công chức không được phép làm lớn."
Người phụ nữ bị nghẹn một chút, lúng túng không thôi, liền làm lành mà nói: "
Là... Mà cũng thú vị... Anh xem... Ông bà nội của Văn văn cũng đã quá quen với trẻ con rồi..."
Bà nói từ trong ra ngoài rất nhiều điều vô bổ, Lục Tang Bắc càng nghe càng buồn bực, ánh mắt hắn không khống chế được liếc sang bên người kia, có thể Lâm Tăng Nguyệt căn bản không nhìn hắn, tình cờ đốidiện tầm mắt, nhân gia cũng là hờ hững, rất nhạt, rất vững vàng, rất bình tĩnh, hết thảy đều rất tốt, chỉ là không giống chính cậu, không giống đứa nhỏ hay làm nũng với hắn, quấn lấy hắn mua đồ, gọi hắn lão công.
Món ăn rất tinh xảo, mùi vị cũng là cao cấp nhất, chỗ ngồi người lại cũng không có tâm trạng ăn cơm, bỗng nhiên, Lâm Tăng Nguyệt giơ ly rượu lên, giơ đến bên người nam nhân, cười nói: "
chú à, cháu mời chú một chén, cảm ơn chú đã nguyện ý đem Văn Văn giao cho con, con nhất định cả đời sẽ đối với cô ấy, yêu cô ấy, chiều cô ấy."
Rốt cuộc, lời giải thích mà hắn chờ đợi chung quy lại là không có, thay vào đó, chính là cái này.
Lục Tang Bắc đột nhiên có chút buồn cười, hoá ra hắn bỏ rơi gia đình, vô trách nhiệm, không để ý hết thảy đổi lấy, chính là cái này.
Lục Tang Bắc không nói một lời, khi uống ly rượu cay này, thật giống nuốt vào một quả cầu lửa, hai mắt đỏ hoe.
Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ bưng khay, lần lượt đặt mấy chén nhỏ lên bàn, mỉm cười nói: "Đây là súp rắn, thỉnh chậm dùng."
Súp rắn* là một món ăn Quảng Đông cực kì được mọi người chú ý, công thức chế biến rất phức tạp và tinh tế,vlà một món ăn ngon của Trung Quốc có tới năm loại thịt rắn khác nhau, thậm chí còn có cả những loài rắn có kịch độc như rắn cạp nong, rắn hổ mang,Được ninh từ thịt và xương rắn, ninh trong vài giờ, nước dùng được ninh cùng các nguyên liệu khác như gà, nấm, gừng băm nhỏ, lá cúc tần, sả, cùng các loại rau thơm và gia vị khác để tạo nên một nước dùng vừa ngọt vừa cay. Thịt rắn được xé thành từng miếng mỏng, khi nấu chín có mùi thơm và vị tương tự như thịt gà nhưng hơi dai hơn.
Trong chén súp có rau cải cúc và lá chanh thái nhỏ. được rắc lên bề mặt, nước cốt sệt nhưng không đặc, trong nhưng không quá ít, nhìn rất ngon.
Tuy nhiên, mọi người nhất thời sửng sốt, giống như người nuôi chó không ăn thịtchó, khi bạn có tình cảm đặc biệt với một con vật thì lại không muốn ăn thịt nó, trong phòng có bốn người, trong đó có 3 người nuôi rắn, duy nhất Trình Mẫn Tư chán ghét rắn ,nhưng bà cũng biết rằng đây chính là rào cản giữa bà và chồng, bà đã sớm đối với rắn có bóng ma trong lòng, nên chắc không thể có ai gọi món này."
Ai, ai gọi món này..." Trình Mẫn Tư có chút kinh hoảng hỏi, liền tức giận nhìn sang người phục vụ, "
Các người làm cái gì vậy ! Nhanh chóng cút cho tôi! Căn bản không có ai gọi món này cả!"
Nhân viên phục vụ mờ mịt thất thố: "
Thưa bà.. Là bà...""
Nói nhăng nói cuội gì đó! Cậu bây giờ nhanh gọi quản lí của mấy người tới!" Bà vỗ bàn đứng lên, càng nhìn chén súp rắn kia bà càng cảm thấy chán ghét, thậm chí có ý nghĩ muốn ói, ai biết Lâm Tăng Nguyệt đột nhiên nói: "
Dì à, là cháu gọi, cháu cứ tưởng là dì sẽ thích."
Trình Mẫn Tư kinh ngạc mà trợn to mắt: "
Tôi làm sao có thể yêu thích thứ này..."
Lâm Tăng Nguyệt dùng thìa múc một muỗng, trước tiên ngửi một cái mùi vị của nó, liền chậm rãi há mồm, đưa vào trong miệng, cắn nát thịt rắn mang theo hoa văn, một chút chút ăn sạch, mới cười nói: "
Cháu xem dì giết rắn, nghĩ rằng dì muốn nấu nó và ăn nó chứ.
Danh Sách Chương: