Hắn liền mở ra bức ảnh nhìn, tiện lưu luôn dãy số, lúc viết ghi chú, hắn chuẩn bị viết lên tên thiếu niên, suy nghĩ một chút liền bỏ, đổi thành "
Bé ngoan" .
Tuy rằng nghịch ngợm vô cùng, mà hắn vẫn cảm thấy, đứa bé kia vừa ngoan vừa dễ thương vô cùng.
Lúc cơm tối, người vợ thấy tâm trạng của hắn tốt hơn một chút, liền hỏi ra vấn đề phiền não đã lâu: "
Tang Bắc, con rắn kia có thể nuôi được không? Nuôi ở nhà rất đáng sợ... Vạn nhất ngày nào đó nó chạy ra ngoài thì làm sao đây?"
Hắn nhìn bà một chút, rồi cầm đũa lên, "
Em muốn làm gì."
Trình Mẫn Tư lập tức nói: "
Chúng ta đem nó tặng đi, hoặc là thẳng thắn ném đi, cậu bé kia cũng thật là, lại mang đồ vật phiền phức lại đây..."
Lục Tang Bắc để đũa xuống, nhìn bà. Lục Văn mẫn cảm mà nhận ra được bầu không khí cứng ngắc, vội vã nói tiếp: "
Mẹ! Có thể cho con mà? Khi con trở về liền mang đi!"
Hắn nói: "
Tôi nuôi rất tốt, nên từ bỏ ý đồ gì với nó đi."
Trình Mẫn Tư mặt cúi xuống đất, đầy ngập oán giận không dám nói, bà chán ghét động vật máu lạnh, cũng không thích cái nhà này nuôi sủng vật không thương lượng với bà, dù gì bà cũng được coi là nữ chủ nhân của Lục gia, lúc thường xem sắc mặt người còn chưa tính, một con rắn lại có thể ngồi trên đầu bà, chẳng phải là rất quá phận sao?
Cuối cùng vẫn là muốn trách cái đứa họ Lâm kia, đưa thứ như vậy lại đây, cố ý làm cho bà ngột ngạt ? Trình Mẫn Tư oán hận trừng mắt cái hòm chăn nuôi, khi đối diện với đồng tử đỏ tươi của con rắn, liền bị dọa đến giật cả mình, cả người nổi da gà.--------Người đàn ông trở lại thư phòng, đem con vật toàn thân trắng như tuyết quấn lấy cổ tay, thái độ khác thường mà nói chuyện với nó: "
Tiểu vô lương tâm.""
Có biết là đang trêu chọc ai không.""
Nói đến là đến, nói đi là đi."
Hắn vừa dứt lời, trong phòng dĩ nhiên vang lên một chút động tĩnh khác thường, người đàn ông nhạy bén nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn chằm chằm hướng bàn làm việc.Đem rắn nhốt lại, lặng yên không một tiếng động đi tới, đầu gối uốn lượn nửa ngồi nửa quỳ, hình ảnh trước mắt khiến cho mắt hắn đột nhiên rút lại, tùy theo mà đến chính là kinh hỉ cực lớn.
Người mà hắn nhung nhớ đang trốn dưới bàn làm việc, ẩn dưới bàn làm việc của hắn, cả người ướt nhẹp, quần áo nửa mở nửa đóng, như là thủy yêu đến từ biển sâu, hướng hắn lộ ra một nụ cười câu hồn."Đã lâu không gặp, Chú Lục."
Lâm Tăng Nguyệt hướng hắn vẫy vẫy tay, bĩu môi nói: "
Cháu cũng không biết chú sau lưng nói gì về cháu."
Lục Tang Bắc hầu kết tầng tầng động đậy, nhìn thân thể cân xứng thon dài của thiếu niên, khàn cổ họng hỏi cậu: "
Em vào bằng cách nào."
Lâm Tăng Nguyệt chỉnh lại quần áo đang xộc xệch, che lại bộ phận riêng tư, mạn bất kinh tâm* nói:" Chú không thấy bộ dáng này của cháu à, cháu cùng Văn Văn lén lút về nhà làm tình, đang tắm đây, kết quả dì trở lại, cháu không thấy chỗ nào để trốn, không thể làm gì khác hơn là trốn ở đây."* không chút để ý, thờ ơNghe cậu nói xong, Lục Tang Bắc trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cơn lửa giận, hắn kéo cổ tay của thiếu niên đem cậu áp vào trong lồng ngực của mình, chua sót hỏi: "
Em và Lục Văn làm tình rồi sao?"
Lâm Tăng Nguyệt hỏi ngược lại: "
Người yêu làm tình không phải rất bình thường sao?""
Hai người là người yêu vậy... Tôi tính là gì?"
Lục Tang Bắc hỏi xong mới kinh ngạc phát hiện nói lỡ, hắn làm sao có thể như mấy tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà nói ra lời nói vừa chua xót vừa khổ sở thế này? Sống mấy chục năm, bởi vì chuyện như vậy mà thất thố, quả thực thật quá mất mặt.Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của thiếu niên, người đàn ông thẹn quá hóa giận, trực tiếp đem Lâm Tăng Nguyệt ấn ở trên sàn nhà, hung tợn hôn môi của cậu, mút đầu lưỡi của cậu, mãi đến lúc hút lưỡi của cậu đến ngứa ngáy, hắn lại cẩn thận liếm qua mỗi nơi trên mặt của thiếu niên, từ mặt mày của cậu mổ đến chóp mũi: "
Nhớ em, em cũng không tới."
Lâm Tăng Nguyệt sửng sốt, biểu tình dại ra, sau đó cúi người ở trong vòng tay rộng lớn của hắn, lúng túng mà nói: "... Em không phải đã tới sao... Lại nói, em vừa nãy là lừa gạt chú, ngày hôm nay em đặc biệt tới tìm chú, Lục Văn không biết, ai cũng không biết... Em cũng không có cùng cô ấy... Làm qua..."
Người đàn ông kinh ngạc mà mở to mắt, cả người bị một loại cảm xúc mừng như điên bao phủ, hắn trực tiếp đem Lâm Tăng Nguyệt ôm lấy, hai cái tay nâng cái mông của cậu, ở trong hư không nâng cao lên, Lâm Tăng Nguyệt lúng túng hung hắn: "
Chú thả tôi xuống! Có cái gì mà vui vẻ chứ!"
Ngắn ngủi mấy phút, tâm tình lên voi xuống chó, đột nhiên tới mãnh liệt như vậy, Lục Tang Bắc chính mình cũng không đành lòng nhìn thẳng, nhưng hắn không có biện pháp nào, bọn họ ở chung đối với hắn mà nói như một giấc mộng, quyền chủ động đều bị người còn lại nắm giữ, luân hãm chính là hắn, thần phục chính là hắn, bị đánh tơi bời chính là hắn, cam tâm tình nguyện cũng là hắn.
Danh Sách Chương: