• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"

Làm người ác liền phải trả giá thật lớn! Dựa vào cái gì cảnh sát sẽ không tóm bà ta? Dựa vào cái gì bà ta không muốn giết mẹ, mẹ lại bởi vì bà ta mà chết? Tôi cũng không muốn giết bà ta a, cho nên vận mệnh của bà ta nắm giữ ở miệng rắn không phải sao! Coi như tôi phạm tội thì thế nào! Ngược lại tôi cũng là cô nhi, sẽ không liên lụy hết cả!"

Lục Tang Bắc lo lắng, âm thanh cũng lớn lên: "

Ai nói em là cô nhi!" Những câu nói này đập ở trong lòng hắn, như một con dao cùn cứa vào máu thịt hắn, hắn dùng lực nắm bờ vai của cậu, khẩn thiết (khẩn cầu, tha thiết) nói: "Đừng dùng sai lầm của người khác trừng phạt chính mình! Đừng làm điều sai trái!"

Lâm Tăng Nguyệt phát rồ gào thét: "

Cái gì là đúng! Cái gì là sai! Không ai dạy tôi!"(đoạn này đọc thật sự khóc luôn á)Cậu nhấc lên mắt, ánh mắt ấy khiến trái tim của Lục Tang Bắc run lên —— đó là một ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa hung ác, nhưng lại chảy ra nước mắt.? ? ? ?

Thị lực của con rắn rất thấp. Nó chủ yếu dựa vào khứu giác và thính giác để xác định phương hướng. So với người phụ nữ ngất xỉu, tiếng động mất kiểm soát ở cửa đã thu hút sự chú ý của nó. Lúc này, nó im lặng bò qua và ngẩng cao đầu. Nhìn họ và chuẩn bị động tác tấn công.

Lâm Tăng Nguyệt đưa lưng về phía nó nên không biết gì cả, hoàn đắm chìm trong không sự cam lòng cùng phẫn nộ, mà Lục Tang Bắc hô hấp hơi ngưng lại, một loại lo lắng và sợ hãi vô thức xâm chiếm trái tim hắn như thủy triều.Đó đã là một động tác sẵn sàng tấn công, và hắn biết từ lâu rằng rắn độc không thể huấn luyện được... Huống hồ là hoang dã... ... Người đàn ông cật lực vẫn duy trì bình tĩnh, bất động không tiếng vang mà cởi áo khoác, "

Hô" mà một chút hướng đầu rắn che đậy, trong chớp mắt ôm lấy eo Lâm Tăng Nguyệt xoay một vòng, dùng thân thể của chính mình bảo vệ thân thể của cậu.

Nhưng một mảnh quần áo chỉ dùng làm đệm trong thời gian nhiều nhất là nửa giây. Sức lựccủa con rắn còn nhanh hơn loài báo, Lục Tang Bắc chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn một hồi, răng nanh đã sâu sắc tiết nọc độc đi vào làn da của hắn.

Sửng sốt, tất cả mọi người sửng sốt, Lâm Tăng Nguyệt cúi đầu nhìn tay hắn, ngơ ngác không khép được miệng, đôi mắt cũng không chớp, như ống nước bị vỡ, tràn ra ngoài.

Vào giờ phút này Lục Tang Bắc thở dài, tay phải của hắn đã bắt đầu sưng tấy, nhưng hắn vẫn kiên trì sờ sờ tóc của con trai, là bao dung trìu mến như vậy.

Công cha như biển rộng, biển rộng như là cha."

Như vậy, là giải thoát rồi."

__________________(*)Thanh gươm của Damocles (Nguồn: “What was the sword of Damocles?

“, History.

com, 07/03/2016)Hình tượng “Thanh gươm của Damocles” (sword of Damocles) nổi tiếng có nguồn gốc từ một câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa được phổ biến bởi triết gia Roman Cicero trong một cuốn sách vào năm 45 TCN của ông mang tên Tusculanae Disputationes (Tạm dịch: Những cuộc thảo luận của người Tusculan). Phiên bản câu chuyện của Cicero tập trung vào Dionysius II, một vị vua độc tài một thời từng cai trị thành phố Sicily thuộc Syracuse ở thế kỷ thứ tư và thứ năm TCN. Mặc dù giàu có và quyền lực, Dionysius vẫn vô cùng bất an. Những luật lệ tàn bạo đã gây ra cho ông nhiều kẻ thù, và ông bị dày vò bởi nỗi lo sợ bị ám sát – đến nỗi ông phải ngủ trong một phòng ngủ được bao quanh bởi một con hào và chỉ tin cậy cho con gái giúp mình cạo râu bằng một lưỡi dao cạo.

Theo như Cicero kể, một ngày, sự bức bối của nhà vua lên đến đỉnh điểm khi một nịnh thần tên là Damocles đã tuôn ra hàng lời khen ngợi và nhận xét rằng cuộc sống của Dionysius phải hạnh phúc đến nhường nào. “Vì cuộc sống của ta làm ngươi vui thích”, Dionysius khó chịu trả lời, “ngươi có muốn tự mình nếm trải thử và xem ta may mắn đến chừng nào không?” Khi Damocles đồng ý, Dionysius đặt y lên một chiếc ngai vàng và ra lệnh cho một toán người hầu phục vụ y. Y được thiết đãi bằng những miếng thịt ngon và được tắm đẫm với nước hoa và dầu xức.

Damocles không thể tin được vận may của mình, nhưng ngay khi y bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một vị vua, y nhận ra Dionysius đã treo một thanh gươm sắc như dao cạo trên trần nhà. Thanh gươm trỏ vào đầu Damocles, treo lơ lửng chỉ bằng một sợi lông ngựa. Từ đó về sau, sự lo sợ của viên nịnh thần về sự sống của mình khiến cho y không thể tận hưởng được sự xa hoa của các bữa tiệc hoặc sự phục dịch của đám người hầu. Sau nhiều lần lo lắng liếc nhìn về lưỡi gươm treo lủng lẳng trên đầu mình, y cầu xin được miễn thứ, nói rằng không còn muốn được may mắn như vậy nữa.Đối với Cicero, câu chuyện của Dionysius và Damocles hàm ý rằng những người cầm quyền luôn luôn bị giày vò bởi bóng ma của sự lo lắng và cái chết, và rằng “không thể có hạnh phúc cho một người luôn phải lo sợ.” Truyện ngụ ngôn này sau này trở thành một mô típ quen thuộc trong văn học thời trung cổ, và cụm từ “thanh gươm của Damocles” hiện thường được sử dụng rộng rãi như một cách nói ẩn dụ để mô tả một mối nguy hiểm hiển hiện. Tương tự như vậy, câu nói “treo đầu sợi chỉ” (hanging by a thread) đã trở thành cách nói để chỉ một tình huống đầy nguy hiểm hoặc bấp bênh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK