• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy mới vừa làm chút động tác nhỏ, Lâm Tăng Nguyệt nhìn ở trong mắt cũng chưa nói, lấy điện thoại di động ra xem trước thời gian: "

Mười một giờ, anh ấy khả năng đã ngủ."

Bạn cùng phòng nói: "

Kia sao có thể ngủ sớm như vậy? người trẻ tuổi hiện đại còn có không thức đêm ? Cậu nhanh chóng gọi tiếp."

Lâm Tăng Nguyệt trong lòng nói, người lớn tuổi làm việc và nghỉ ngơi xác thực liền ngủ sớm như vậy, chắc sẽ không có người nhận máy. Cậu lập tức bấm gọi và để loa ngoài, bên kia lại lập tức tiếp chấp nhận, truyền đến một giọng nói từ tính và trầm thấp của một người đàn ông —— "

Alo, bé ngoan."

Hai học tỷ trừng hai mắt, kích động kéo ống tay áo lẫn nhau, ở đây nam sinh đều có chút há hốc mồm."

Bé ngoan?""

Vẫn chưa ngủ sao?"

Bên kia có chút tinh tế linh tinh tạp âm, như là ở bên ngoài, Lâm Tăng Nguyệt hỏi: "

Ba làm sao không ngủ? Ba ở đâu?"

Hắn không trả lời, trong điện thoại tiếng vang kì quái càng lớn, thật giống có thứ gì ngã nát trên đất, hơi thở của nam nhân cũng không quá vững vàng, hắn tốc độ nói rất khoái: "

Ba hiện tại có chút bận, ngày mai cho gọi lại cho con được không?""

Ba đến cùng đang làm gì thế?""

Không có gì, đang tăng ca, ngày mai liên hệ." Hắn nói xong liền cúp, Lâm Tăng Nguyệt cầm điện thoại di động, cùng ánh mắt ngạc nhiên hảo hữu đối diện, nhún vai một cái làm : "Đây là ba mình."

Bạn cùng phòng thần sắc nhất thời thanh tĩnh lại: "

Mình nói đây, mình còn tưởng rằng cậu là —— ""

Là cái gì?" Tầm mắt của cậu u như thâm cốc, bạn cùng phòng liền đem nửa câu sau nuốt xuống , chỉ còn hai học tỷ đang nắm tay của nhau, dùng ánh mắt lan truyền hưng phấn, coi như là ba ba gọi bé ngoan cái gì cũng quá phạm quy đi...

Lâm Tăng Nguyệt cúp điện thoại không cao hứng lắm, mãi đến khi mọi người tản đi hết, cậu không nghĩ về ký túc xá, vì vậy kèm theo cái đêm ngập nước, cậu tự mình đi chuyến tàu điện ngầm cuối cùngPhòng ở trống rỗng, cậu ngồi xếp bằng ở trên ghế sa long, liền gọi một lần điện thoại, không ai nhận, gọi thêm mấy lần nữa, không có ai chấp nhận, nghe âm thanh nhắc nhở tắt máy, cậu có chút tức giận, nhưng lại không nói được nguyên nhân.

Suốt một tuần, Lâm Tăng Nguyệt tâm lý đều có cỗ tà hỏa, vẫn luôn không có liên hệ được với người kia, cho tới hôm nay, cậu rốt cụộc không nhịn được, nheo mắt hỏi: "

Chú Cao, chú là nói ba cháu nghỉ phép hằng năm, đơn vị căn bản không có đi công tác?""

Là như thế này không sai..." Thư ký Cao nhức đầu không thôi, hắn tưởng là con trai lãnh đạo đã biết, mới có thể đem điện thoại gọi vào số máy cố định, trong lúc vô tình nói lọt."

Tốt, cảm ơn chú, không có chuyện gì cháu liền cúp trước." Lâm Tăng Nguyệt cúp điện thoại, đột nhiên liền từ trên giường nhảy dựng lên, cầm chứng minh thư cùng điện thoại di động rời khỏi nhà, cậu cũng không biết cậu đây là tại sao, nhưng tính chiếm hữu vô lý điều khiển bộ não của cậu, điều khiển hành động của cậu.

Lúc Lâm Tăng Nguyệt đuổi đến nơi, khi nhìn thấy tình cảnh đó, cậu thiếu chút nữa tức chết.

Bên trong tiệm cà phê, nam nhân ngồi đối diện một người phụ nữ phong thái yểu điệu, tuổi chừng ngoài bốn mươi, cô ta tinh thần phấn chấn mà nói chuyện, mà nam nhân kia một tay nâng cằm, một cái tay khác chậm rãi quấy cà phê, yên tĩnh ở một bên lắng nghe, gò má đường nét cường tráng rất ôn nhu, cực có vị khí nam nhân."

Lục Tang Bắc!" Cậu không khống chế được tâm tình, tức giận mà kêu to một tiếng, dẫn đến ánh mắt của mọi người .

Lục Tang Bắc đứng dậy dẫn cậu đưa tới chỗ ngồi, "

Làm sao nói đến là đến ? Trường học xin nghỉ sao?"

Cậu làm sao có thể trả lời tốt cậu hỏi đấy, nghiêm túc lặp lại một lần: "

Lục Tang Bắc."

Nam nhân cau mày: "

Lễ phép một chút, nào có ai gọi thẳng tên của ba mình như vậy ?"

Lâm Tăng Nguyệt nhìn chằm chằm mắt của hắn không nói lời nào, việc xưng hô không kính trọng cậu đều không để ý, gọi thẳng tên thì lại làm sao.

Người phụ nữ nhiệt tình nói: "

Lục tiên sinh, vị này chính là con trai của ngài sao?"

Lục Tang Bắc nói: "Đúng, Tăng Nguyệt, cùng dì Trịnh chào hỏi."

Lâm Tăng Nguyệt không nhìn bọn họ, tự mình bưng lên cà phê của ngườ đàn ông mà uống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu không khí có chút cứng ngắc, người phụ nữ cười cười, chủ động tạm biệt: "

Lục tiên sinh, vậy tôi trước hết trở lại bệnh viện nha, ngày hôm nay cũng nói chuyện gần xong rồi đi."

Hắn đứng dậy tiễn cô ta: "

Sự kiện kia xin kính nhờ, bác sĩ Trịnh."

Sau khi cô ta đi, Lâm Tăng Nguyệt không nén được phát giận, cậutrên dưới đánh giá quần sáo người đàn ông, nhìn hắn âu phục tân trang cứng cáp, eo gầy, ác liệt mà chế giễu hắn: "

Các người lên giường rồi sao?"

Lục Tang Bắc: "

Chớ nói nhảm, ba chỉ là nhờ cô ấy hỗ trợ làm việc."

Cậu châm biếm một tiếng, đương nhiên là không tin, khung cảnh này dưới cái nhìn của cậu hoàn toàn chính là buổi hẹn hò trong cuộc hôn nhân thứ hai, cậu đứng lên, không biết có phải hay không cố ý, cùi chỏ đụng vào cà phê, toàn bộ đổ lên trên đũng quần của Lục Tang Bắc, cũng may nước không nóng lắm, không có nóng đến người, thế nhưng nơi kia ướt đẫm, vừa lúng túng vừa khó chịu, Lục Tang Bắc sắc mặt trong nháy mắt trở nên muôn màu muôn vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK