• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tăng Nguyệt không lên tiếng, thế nhưng rắn lại hướng chỗ bà mà bò qua, Trình Mẫn Tư cảm thấy con rắn đang luồn lách qua chân bà... Lạnh lẽo, trơn mịn, buồn nôn, khiến người khác tê cả da đầu... Muốn hét lên, muốn chạy trốn, nhưng bà phảng phất như bị nhét vào hầm băng, cả người cứng ngắc, lời cầu cứu đều nghẹn tại cuống họng, biểu tình cố định nhìn hình ảnh đang vặn vẹo nháy mắt, hai mắt rơi lệ.

Lâm Tăng Nguyệt tinh nghịch mà thưởng thức trò hề của bà, mười mấy giây sau, rắn từ trên người bà bò qua, liền chậm rãi quấn lấy bàn chân, có thể bà vẫn chưa từ dư cảm giác sợ hãi bên trong bứt ra, tất cả những thứ này giống như "

thanh gươm của Damocles"*, nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện.

Trình Mẫn Tư chịu quá độ kinh hãi, tinh thần hoảng hoảng hốt hốt, có xu thế muốn phát bệnh, bà ngập ngừng nói: "

Không phải lỗi của tôi... Không phải tôi hại cô ấy..."

Lâm Tăng Nguyệt mở miệng yếu ớt nói: "

Dĩ nhiên không phải lỗi của bà rồi, rắn cắn bà, là lỗi của rắn, cùng người tahr rắn có quan hệ sao? Mẹ tôi bệnh chết, cũng là lỗi của vi rút a, nếu không thì chính là lỗi của cái tên côn đồ khốn nạn kia, thế nào lại là lỗi của ngài đây."

Cậu mơ hồ với cơn điên không thể giải thích được, một chút e ngại đều không có, dễ dàng bắt lấy những bông hoa tươi trên bàn, từng mảnh từng mảnh nhéo cánh hoa cẩm chướng,ngay giữa ngón tay vò nát tan, cánh hoa cùng giọt nước trên hoa rơi xuống trên người rắn hổ mang , âm u liền quỷ dị, cậu hỏi: "

Ngài thấy được tôi còn nguyên vẹn như thế nào? Tôi nghĩ xác suất lây truyền qua đường máu của bệnh AIDS phải ngang bằng với xác suất một con rắn độc cắn bà đấy.""Đồng ý cùng tôi cá 1 trận không?"

Lâm Tăng Nguyệt nét mặt biểu lộ nụ cười lộ liễu, trong mắt tràn ngập cố chấp.

Bản năng sinh tồn khiến Trình Mẫn Tư vô cùng đáng thương mà xin tha: "

Tôi cầu xin cậu... Thả tôi... Van cầu cậu đấy... Tha thứ cho tôi..."

Tư thái yếu thế của người đàn bà như vậy làm cho cậu không hứng thú lắm, nên phải thêm chút gia vị gì mới được. "Ồ! Cái này tôi thiếu chút nữa đã quên rồi!" Lâm Tăng Nguyệt lấy điện thoại di động ra cho bà ta xem mấy tấm hình, Trình Mẫn Tư nhất thời trừng lớn hai mắt, tự nhéo thật chặt chính mình, kia bức ảnh rõ ràng cùng thời gian trước bà nhận được là giống nhau, chứng cứ Lục Tang Bắc cùng người khác vụng trộm! Cái bộ ảnh này chỉ càng rõ ràng! Hai nam nhân thân thể ở trên giường quấn quýt, một là chồng trước mà bà vừa li hôn, mà một vai chính khác chính là người trước mặt này! Mà hai người lại là cha con!

Bà không thể tin há hốc mồm, trực tiếp suy sụp, quỷ dị vừa khóc vừa cười, cơ hồ cuồng loạn, thậm chí bắt đầu nôn khan, sợ hãi cũng toàn bộ tiêu tan, bắt đầu mắng bọn họ dơ bẩn buồn nôn, vô số ô ngôn uế ngữ từ trong miệng bà phun ra, Lâm Tăng Nguyệt lại không một chút nào giận cả."

Dì à, dì cũng là người thứ ba, dì có tư cách dì nói tôi đây."

Lục Tang Bắc cách cánh cửa cái gì đều nghe không được, căn bản không biết đến tình huống bên trong, hiện tại bất kể là Lâm Tăng Nguyệt nỗ lực làm cái gì, cậu và một bệnh nhân bị tâm thần phân liệt ở ùng nhau đều vô cùng không an toàn! Hắn gấp đến độ phía sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa, trong nháy mắt liền ướt đẫm áo sơ mi, nam nhân đạp cửa âm thanh lại như sấm rền, mỗi một cú đá đều mười phần, khóa cửa bị hắn bị đá lảo đà lảo đảo, lần tiếp theo nhấc chân lên đá một cái, hắn vọt thẳng tiến vào phòng ngủ."

Em đang làm gì!"

Lâm Tăng Nguyệt cũng không quay đầu lại: "

Tôi làm gì tại sao lại phải báo cho ông? Làm sao, tới thăm vợ trước? Vậy thì vào đi thôi." Cậu cay nghiệt mà nói, chếch ra cho bọn họ xem.

Nhìn thấy cậu tạm thời không có làm chuyện gì, Lục Tang Bắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đến Trình Mẫn Tư, hắn mồ hôi trán liền chảy đến, thấm vào đôi mắt, vừa cay vừa đau. Cao thư ký tóc gáy đều dựng lên.

Rắn độc quấn ở trên người nữ nhân, dán vào cột sống của bà ta mà trườn lên, tình cảnh này nhìn qua khủng bố đến cực điểm, đối với một người sợ rắn như bà ta mà nói là đủ để nửa đời sau lưu lại ám ảnh khủng bố, mà Trình Mẫn Tư mới vừa chịu kích thích lớn, trải qua xung sướng, giận dữ, thần trí hoảng hốt, tình trạng như điên, ngắn ngủi tàn tạ mà thở hổn hển mấy lần, hai mắt trắng dã, cứ như vậy cứng đờ.

Lục Tang Bắc hô hấp trầm trọng cực kỳ, hắn thấy Lâm Tăng Nguyệt, tận lực động viên cậu: "

Bé ngoan, đem nó nhốt lại đi, quá nguy hiểm."

Lâm Tăng Nguyệt cười nhạo một tiếng: "Ông dựa vào cái gì cho là nó nghe lời của tôi? Tôi cho ông biết, đây cũng không phải là tôi nuôi, nó chính xác là động vật hoang dã, tôi nơi nào dạy bảo được?"

Lục Tang Bắc nôn nóng mà lôi kéo cậu, đè lên âm thanh: "

Em đây là phạm tội có biết hay không!"

Phạm tội hai chữ vừa ra, vỏ ngoài nguỵ trang ngả ngớn của Lâm Tăng Nguyệt nhất thời liền vỡ vụn, thần kinh của cậu kỳ thực từ lâu banh đến cực hạn, liền hàm răng đều cắn đến chặt chẽ, tròng trắng mắt trong che kín tơ máu hồng, nhìn thấy ai cũng cảm thấy được khuôn mặt đáng ghét, cắn răng nghiến lợi mắng: "

Lục Tang Bắc, ông dựa vào cái gì quản chuyện của tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK