• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm bị đưa đến bệnh viện, mặc dù vết thương trên tay hắn đã tê dại, vừa nóng vừa mát lạnh, mà thần chí của hắn lại rất đang tỉnh táo, hắn nhìn thấy Lâm Tăng Nguyệt biểu tình trống rỗng mờ mịt, đang rơi nước mắt.

Cậu vẫn là quá non nớt, Lục Tang Bắc nghĩ.

Cậu còn nhỏ, không hiểu con đường tương lai dài bao nhiêu, mới có thể xúc động lấy cuộc đời của chính mình đặt cược, mang theo ngọc đá cùng quyết tâm từng bước từng bước hướng đi, mãi đến tận lúc dù cậu phát hiện đó là một quyết định không đáng, thì đó cũng là ngõ cụt rồi.

Cho nên hắn nhất định phải đem cậu kéo trở về."Đừng khóc, ba ba không sao đâu."

Chỉ để lại câu nói này, người đàn ông liền bị đẩy tới phòng cấp cứu.

Lâm Tăng Nguyệt hai mắt vô hồn, kêu một tiếng 'Lục' cực kì nhỏ... Rồi đem hai chữ còn lại nuốt trở vào. Duy nhất người ngoài cuộc thư ký Cao an ủi cậu vài câu, rồi vội vã đi xử lý hậu quả.

Bác sĩ đã xử lý vết cắn của Lục Tang Bắc, rạch một đường chéo và sử dụng thiết bị phút nọc độc của rắn, nhưng hắn đã xuất hiện dấu hiệu đầu choáng váng, buồn nôn, tầm mắt mơ hồ, chỗ chết người nhất chính là, huyết thanh chống nọc rắn hổ mang đã hết ,chỉ có thể đi mượn từ các bệnh viện lớn cùng thành phố, dùng tốc độ nhanh nhất vẫn cứ phải đợi hai giờ. Hai tiếng sau, chuyên gia chấn thương rắn cuối cùng cũng đến hội chẩn với huyết thanh, làm xét nghiệm da, tiêm vào người hắn.(*) tui nghĩ là nó:Đợi đến hắn thoát khỏi thời điểm nguy hiểm, đã là chạng vạng hơn bảy giờ tối, bầu trời xanh thẫm như rèm buông, Lâm Tăng Nguyệt ngồi trước giường bệnh với đôi mắt đỏ hoe, môi khô ráp, tóc tai cùng quần áo đều có chút ngổn ngang, mười ngón tay đan xen vào nhau.

Thấy hắn tỉnh rồi, thiếu niên khóe miệng giật giật, lại không lên tiếng, bưng một cốc nước, Lục Tang Bắc chú ý tới đầu ngón tay của cậu dùng sức đến trắng bệch, mặt nước trong suốt hơi nổi lên gợn sóng.

Tay phải vẫn đang còn sưng, vì thế hắn dùng tay trái cầm cốc nước, uống một chút.

Lâm Tăng Nguyệt liền bưng tới một bát canh bí đỏ, hắn như trước dùng tay trái muốn cầm lấy, tư thế không tiện lắm, thiếu niên bỗng nhiên dịch xa một chút, dùng thìa canh khuấy khuấy, múc một muỗng để đến bên môi hắn, cũng không nói, cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn, ý tứ không cần nói cũng biết.

Liền như vậy không nói gì, lần đầu tiên hắn ăn bữa ăn do chính con trai mình đút.

Toàn bộ quá trình đều yên lặng, không ai phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

Thư ký Cao gõ gõ cửa đi tới, quan tâm hỏi thăm thân thể của hắn, liền tỉ mỉ thuật lại tình huống ban ngày, con rắn đã bị chuyên gia bắt được và giao cho Cục Lâm nghiệp thả ra, những thứ khác làm thế nào, làm thế nào để giải trình với cấp dưới và cấp trên về việc vắng mặt trong cuộc họp đang muốn nghe ý của hắn.

Lục Tang Bắc dựa vào đầu giường, hít sâu một hơi, có hơi mỏi mệt nói: "Ồ... chọn lọc một chút, làm đi."

Cao thư ký hiểu ngay nên sau khi xử lý tinh tế, bản chất đã trở thành chiến công anh hùng của “bí thư huyện ủy xông pha nguy hiểm cứu sinh viên đại học bị rắn độc vây”, tuy rằng rắn chính là sinh viên ác ý thả, mặc dù sinh viên kia chính là con trai bí thư. Nhưng đây là phần không được chọn của bài báo.

Lục Tang Bắc đối với cậu ta làm coi như thoả mãn, đầu ngón tay điểm điểm mặt bàn: "

Diễn trò làm nguyên bộ, miễn cho diễn hỏng rồi thu không được."

Thư ký Cao mặt ngoài đáp lời, bên trong lại âm thầm kêu khổ, cùng lãnh đạo mặc cùng một cái quần cũng thật khó khăn, phạm tội là con của ngài ấy, hắn còn phải cùng bao che, nhọc lòng mất công tốn sức không nói, nếu chuyện này bị phát hiện, mà bị kẻ có dã tâm lợi dụng làm ầm ĩ, Lục Tang Bắc là người đầu tiên tìm hắn tính sổ.

Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu hướng Lâm Tăng Nguyệt nói: "

Bé ngoan, cùng chú Cao nói tạm biệt."

Thiếu niên liền thật sự dường như giống chú mèo con ngoan ngoãn, ngơ ngác mà nói: "

tạm biệt chú Cao.""

Ai, cậu nhóc, tạm biệt tạm biệt." Thư ký Cao gượng ép cười cười rồi rời khỏi.

Sau khi thư ký Cao rời đi, hai người liền không nói gì, giống như biểu diễn trước mặt người ngoài, Lâm Tăng Nguyệt cầm lấy bát đũa hắn đã dùng qua để rửa, Lục Tang Bắc nhắm mắt lại nghĩ vài chuyện.

Chuyện này, vẫn chưa xong.

Từ khi ly hôn sau Trình Mẫn Tư liền mắc phải chứng tâm thần phân liệt* liên tục, cô ta tỉnh táo lại có thể hay không nhớ đến chuyện hôm đó? Có thể hay không khởi tố Lâm Tăng Nguyệt cố ý tổn thương ? Rất có khả năng này, hắn cần phải loại bỏ những nguy hiểm tiềm ẩn, người đàn ông lấy điện thoại di động ra đánh mấy cú điện thoại, muộn nhất tuần sau đưa bệnh nhân đi viện điều dưỡng.(*) mấy chương trước quên chú thích cho mn : Tâm thần phân liệt (TTPL) là một bệnh loạn thần nặng, đặc trưng bởi các triệu chứng loạn thần (hoang tưởng, ảo giác, căng trương lực, hành vi thanh xuân và ngôn ngữ thanh xuân). Bệnh tiến triển mạn tính, bệnh nhân dần dần sa sút, mất khả năng lao động, sinh hoạt và trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội.

Hắn yên tĩnh nằm ở trên giường, chợt nghe động tĩnh mở cửa nhỏ nhẹ, một cái tay nhỏ dò vào chăn của hắn.

Phòng đơn thật yên lặng, hắn nghe thấy tiếng thiếu niên hô hấp nhẹ nhàng.

Bất quá hắn không mở mắt, muốn nhìn một chút cậu đang muốn làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK