• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến trường học, hắn nhìn thấy chìm xuống quảng trường có mấy cậu trai chơi ván trượt, Lâm Tăng Nguyệt đang ở chính giữa, đạp ván ngẩng đầu chạy đến chỗ hắn.

Lâm Tăng Nguyệt ăn mặc thập phần rộng rãi, màu cam đại T shirt thêm quần cộc vàng nhạt, vẫn xứng cùng sắc hệ chanh rõ ràng bên trong tất, lộ ra một đôi cơ nhục vừa vặn thon dài cẳng chân, vừa cười liền nháo, thanh xuân tràn trề, nhìn thấy hắn liền trực tiếp lướt qua đến ngưng lại, một đầu đâm vào trong lồng ngực của hắn: "Ông xã!"

Cái xưng hô bất ngờ này khiến cho hắn phút chốc có chút kinh ngạc, ngay sau đó tâm lý lại dường như mật, hắn nâng cằm người trong lòng ngực lên, hỏi cậu: "

Nhớ ông xã không?""

Nhớ, nhớ muốn chết.""

Liền cú điện thoại cũng không gọi, cũng gọi là nghĩ đến?" Hắn giả vờ bất mãn."

Khà khà." Thiếu niên đầu trộm đuôi cướp mà cười, từ trong lồng ngực hắn chui ra, "

Bởi vì tôi nhớ chú nha nghĩ đều sắp không nghĩ ra.""Đồ vô lương tâm."

Hai người nói chuyện, vừa vặn tình cờ gặp Lục Văn ôm sách từ thư viện đi ra, cô trực tiếp chạy tới: "

Ba! Tăng Nguyệt! Hai người tại sao lại ở cùng nhau vậy?"

Hắn như không có chuyện gì xảy ra mà nói dối: "

Ba tới đón con về nhà, thuận tiện gặp tiểu Lâm.""

Há, vậy chúng ta trở về đi thôi, Tăng Ngyệt anh tới nhà em ăn cơm chứ, ngày hôm nay mẹ em nói dì giúp việc làm thịt kho tàu đấy." Cô theo thói quen kéo cánh tay Lâm Tăng Nguyệt, thiếu niên dùng ánh mắt dò hỏi xem Lục Tang Bắc, làm bộ mà nói: "

Này không tiện lắm đi..."

Nam nhân búng nhẹ trán thiếu niên: "

Thuận tiện, lên xe."? ?

Dì giúp việc Lục gia tay nghề quả thật là vô cùng tốt, Lâm Tăng Nguyệt được ăn say sưa ngon lành, thổi phồng người ta đến mức vui sướng, chỉ là chỗ ngồi vẫn là có người nhìn cậu không vừa mắt, Trình Mẫn Tư bởi vì con rắn kia, càng ngày càng không ưa mấy tiểu tử nghèo, cũng xuất phát từ nội tâm cảm thấy được cậu không xứng với con gái của mình.

Bà gắp khối thịt cho cậu, vu vơ nói: "

Tiểu lâm nha, cháu và Văn Văn ở cùng nhau thời gian dài như vậy, nha đầu này liền da liền bướng bỉnh, một chút ưu điểm đều không có, bình thường mang thêm không ít phiền phức cho chúa đi?"

Lâm Tăng Nguyệt còn chưa nói, Lục Văn lại không thích nghe: "

Mẹ ~ nào có ai nói con gái của mình như vậy! Mẹ ngày hôm qua không phải toàn khen con nói trên đời này ai cũng không xứng với con gái của mẹ hay sao?"

Lục Văn phá khiến bà rất lúng túng, Trình Mẫn Tư liếc mắt một cái, đảo đến một chén nước dừa, khô cằn mà cười: "Đến, Tiểu lâm, uống nước trái cây."

Lâm Tăng Nguyệt nhận lấy: "

Cảm ơn dì."

Trên bàn không ai nói chuyện, Lục Tang Bắc yên tĩnh ắn cơm, bỗng nhiên cảm giác được dưới bàn có người cọ chân của hắn, chỉ đeo một đôi tất chân luồn vào chân quần tây của hắn, như có như không mà cọ nhẹ, hắn hướng đối diện nhìn sang, kẻ cầm đầu hoàn vô tội nháy mắt mấy cái, liếm khô sạch sẽ nước dừa màu trắng bên mép.

Hắn chặt chẽ nắm quyền nhẫn nại, bàn chân kia càng gan to bằng trời, càng thẳng tắp đạp ra, đạp ở giữa dương vật đang bán cương, ám muội mà mài ép, dùng mu bàn chân xoa bao tinh hoàn của hắn, đùa không còn biết trời đâu đất đâu.

Cả người bắp thịt đều nằm ở trạng thái căng thẳng, cũng không có tâm trạng ăn cơm, bà vợ phát hiện sự khác thường của hắn, hỏi hắn: "

Tang Bắc? Làm sao vậy?"

Hắn lắc đầu, tay lặng lẽ duỗi xuống, bắt được bàn chân nhỏ, cào cào lòng bàn chân của cậu, quả nhiên, chính lúc tiểu tử đang uống nước liền sặc một cái, vội vã bỏ xuống câu tiếp theo xin lỗi, chạy đi phòng vệ sinh .

Tâm tình của hắn tốt đẹp, sờ sống mũi đè xuống ý cười: "Ăn cơm đi."

Sau khi ăn xong, hắn cho Lâm Tăng Nguyệt nhìn rắn mà hắn đang nuôi, hai người đến gần hộp đựng rắn, Trình Mẫn Tư vừa nhìn thấy rắn đi ra liền trốn ngay vào phòng, thuận tiện kéo con gái đi vào giáo huấn, ngược lại để lại cho hai người đàn ông không gian để phát triển gian tình.

Thiếu niên đem rắn đưa tới trước mặt hắn: "Đại Đà, cắn hắn! Cắn chết hắn!"

Hắn bình tĩnh mà nói: "

Nó đã quen mùi của tôi, sẽ không cắn tôi.""

Vậy tôi cắn chú!" Lâm Tăng Nguyệt một ngụm gặm đến cổ của nam nhân, để lại cái dấu răng hồng hồng."

Bé ngoan!" Nam nhân ôm lấy cậu, mạnh mẽ siết chặt eo của cậu một chút, trong mắt có chút bí ẩn tình triều, ghé vào lỗ tai cậu vừa thổi khí vừa nói: "Đi trong xe của tôi, phía dưới cho em cắn."

Lâm Tăng Nguyệt lập tức híp mắt trừng hắn, lỗ tai hơi chút hồng hồng, trào phúng nói: "

Ngài thật không ngại, hàng đống tuổi rồi, già mà không đứng đắn!""

Tôi nơi nào già!""

Nơi nào cũng già!"

Hắn không thích nghe, buông tay ra cánh tay lui về phía sau hai bước, từ đâu đó lấy thuốc ra ngậm, cũng không châm lửa, liền cắn đầu lọc, mặt không hề cảm xúc, trên tay vội vàng bắt đầu dọn vỏ rắn trong hộp đựng rắn.

Lâm Tăng Nguyệt ngạc nhiên mà nhìn nhìn hắn, đâm eo của hắn: "

Chú giận sao?""Ừ.""

Tôi hình như chưa nói chú cái gì?""

Hừ.""..."

Lâm Tăng Nguyệt nhỏ giọng lầm bầm: "

Lòng dạ hẹp hòi, biết trước tôi sẽ không nói chú già..."

Hắn còn chưa kịp mở miệng, Lục Văn từ gian phòng đi ra, kêu Lâm Tăng Nguyệt một tiếng, hai người vừa nói vừa cười, không để ý tí nào, cùng đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK