Trò đùa của Lâm Tăng Nguyệt thực hiện được, che miệng khanh khách cười trộm, thập phần không có chút thành ý mà hướng hắn nói xin lỗi: "
Xin lỗi nha chú Lục, cháu chỉ là đùa một chút thôi, rắn Ngô* không cắn người, chú có thể yên tâm."
Nói xong, cậu lại sợ người đàn ông không tin, bổ sung thêm một câu: "
Lần này là thật sự sẽ không cắn chú đâu!"
Lục Tang Bắc nhàn nhạt thở phào, liền nhìn rắn nhỏ trên tay đang vặn vẹo làm nũng, trên mặt dĩ nhiên hiện lên một nụ cười, hắn là thật sự bị cậu chọc tức. đến không còn cách nào khác, cậu bé giảo hoạt, ý đồ xấu, rõ ràng cũng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, tại sao cứ hợp mắt hắn như vậy, vừa ý trong tâm hắn như vậy?
_______________________________________________________________________________—— tổn thương không làm ảnh hưởng đến quyền quyết định của cô ấy... Không phải quyền nắm giữ ở trong tay ngài sao?"
Hắn nhắm mắt lại, bên tai chính là câu nói này.
Lâm Tăng Nguyệt đem câu nói này thể hiện thực hoàn mỹ, chỉ chừa cho hắn hai lựa chọn là "Đúng" hoặc "
Không".
Lục Tang Bắc có thể cảm giác được, thái độ của cậu đối với chính mình, không phải tôn trọng đối với trưởng bối, mà cũng không tỏ rõ được có chút ám muội.----------------Cậu thường đưa Lục Văn về nhà bằng xe đạp, hai người ở dưới lầu lưu luyến mà tạm biệt, thiếu niên nâng mắt lên, yên lặng nhìn cửa sổ nơi người đàn ông đang ở, bấm chuông (xe đạp), lâu dần, hắn vừa nghe đến hai tiếng chuông lanh lảnh ngắn ngủi, sẽ không tự chủ đứng ở phía trước cửa sổ chờ đợi một cái liếc mắt sâu xa của cậu.
Vì để cho hắn nuôi tốt con rắn Ngô kia, Lâm Tăng Nguyệt cố ý đưa tới một đống đồ vật thất thất bát bát*, thay hắn lắp đặt hòm chăn nuôi, dạy hắn làm sao cho rắn ăn thức ăn, thỉnh thoảng dò hỏi tình huống của rắn, thỉnh thoảng quấn lấy hắn yêu cầu đặt tên cho rắn, gọi Đại Đà, nghe giống như một cặp với Tiểu Đà của cậu vậy.*lung tungSáng cuối tuần, Lâm Tăng Nguyệt còn cố ý xếp hàng mua cơm nắm cho Lục Văn, bọc ở trong quần áo mà đưa tới, hắn chạy bộ sáng sớm xong mới vừa về nhà, một thân quần áo thể thao mở cửa, thiếu niên thấy hắn rõ ràng ngẩn người, cho là người khác không nghe thấy, lẩm bẩm thì thầm: "
Lão nam nhân. . . Ăn mặc trẻ lại cũng có phần của ông."
Không có lớn nhỏ, không có lớn nhỏ.
Từ trước tới giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, như vậy trực tiếp khiêu khích uy nghiêm của hắn.
Nói về vẻ ngoài, Lục Tang Bắc chẳng hề già, ngược lại, hắn nhìn qua còn rất trẻ, mặt mày là rất có vị nam nhân anh tuấn, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, dưới môi còn có một cái nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho ngũ quan lạnh lùng cường tráng tăng thêm một chút đặc biệt ôn nhu.
Dưới ánh mắt nhàn nhạt của hắn, Lâm Tăng Nguyệt chu đáo mà đưa đồ ăn cho Lục Văn, cắm ống hút vào sữa đậu nành, Lục Văn nói với cậu: "Để lại đồng thời ăn đi, anh chỉ mua một phần thôi hả?"
Cậu nói: "
Sao có thể chứ, anh đưa cho chú một chút cơm nắm." Cậu móc ra một nắm cơm màu trắng rồi lắc lắc, bỏ vào lòng bàn tay của người đàn ông.
Lòng bàn tay người đàn ông đang cầm một nắm cơm đang còn ấm áp, nhìn kỹ, hắn đột nhiên nín thở, mới phát hiện cơm nắm bị cắn một miếng, dấu răng nho nhỏ đang còn hiện ở phía trên, Lâm Tăng Nguyệt quay sang nhìn hắn rồi làm mặt quỷ, vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, quả thực muốn đòi mạng.
Hắn cầm cơm nắm, thật giống trước giờ chưa từng ăn một bữa sáng vừa đơn giản vừa ngọt ngào đến vậy.
Con gái cùng bạn trai nhỏ lại ghé vào lại bắt đầu líu ra líu ríu, anh một lời em một lời, bỗng nhiên Lục Văn gọi hắn, nói Lâm Tăng Nguyệt muốn tham gia thi đấu trong câu lạc bộ thư pháp, muốn mời đại thần ba ba này chỉ điểm, người đàn ông nhìn nhìn cô, không lên tiếng.
Hắn ở hiệp hội thư pháp vẫn là có tên tuổi, kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ, đó là kiểu chữ lão luyện đã mấy chục năm, mà lại cho hắn đi chỉ điểm học sinh xã đoàn trẻ con thi đấu? Hắn nào có thời gian để lãng phí?
Nhưng hắn dường như bị quỷ mê hoặc, sau khi lấy lại tinh thần thì đã đáp ứng.
Hắn, nói chung là không có cách nào. . . Không có cách nào từ chối việc nào có liên quan đến cậu, chỉ là nghe thấy ba chữ kia, đầu quả tim liền bắt đầu ngứa.
Lục Tang Bắc cũng không cho rằng mình là một người đồng tính luyến ái, dù sao hắn chưa từng yêu thích con trai.
Hắn mấy chục năm như ninh dây cót, có nề nếp đi qua rất nhiều trọng điểm nhân sinh, có lẽ là gia đình bất tri bất giác mang đến cho hắn cảm giác ưu việt, hắn từ nhỏ có chút ngạo mạn, xem thường để ý tới người hoặc việc gì đó không quan trọng, thói quen thường nhìn mọi thứ từ góc độ của người ngoài cuộc, nhưng sau khi gặp phải Lâm Tăng Nguyệt, hắn cảm giác mình như đang được mở ra, giếng cổ mấy chục năm không dập dờn bỗng bồng bềnh lên gợn sóng, thậm chí ngay cả khung cảnh tẻ nhạt thường ngày bỗng trở nên tươi sáng hơn.Đây rốt cuộc là cảm giác như thế nào?
Thật giống như, thế gian vạn vật bỗng nhiên có màu sắc.
Hắn lại không chú ý tới, thiếu niên nâng cằm, mỉm cười như kế hoạch được thực hiện thành công.----------
Danh Sách Chương: