"A, A Chước..."
Sở Nguyệt lắp bắp kêu một tiếng, nhìn xem đồ trên bàn, lại nhìn khuôn mặt trầm tĩnh nhu nhược của Sở Chước, quả thực không thể tin được hai mắt của mình.
Sở Chước còn đang lấy thêm đồ.
Đến cuối cùng, Sở Nguyệt đã nói không ra lời, trong lòng chỉ có không ngừng lặp lại ý niệm trong đầu: Rốt cuộc lần này bọn họ đi chỗ nào? Thế nào mà có thể có được nhiều thứ như vậy? Còn có, A Chước cứ lấy mấy thứ này ra như vậy thật sự được chứ?
"Đây là linh thảo từ cấp một đến cấp bảy, đây là linh quả, đây là nước linh tuyền, đây là... Trong đó linh thảo từ cấp một đến cấp bảy có: Cấp một Lũ Bà Đinh, cấp hai Thiên Tơ Tình Liễu, cấp ba..."
Nghe nàng tự thuật, thần sắc Sở Nguyệt đã đờ đẫn, chỉ có con khỉ con trong bàn tay nàng thì cao hứng đến kêu chít chít.
Cảm giác được tâm tình cao hứng của Linh Mục Hầu truyền tới, rốt cuộc Sở Nguyệt lấy lại tinh thần, mở miệng đánh gãy lời Sở Chước nói.
"A Chước, hai loại nước linh tuyền và cỏ biến hóa này ta không cần!" Sở Nguyệt kiên định nói.
"Cái gì?" Sở Chước có chút sững sờ, nhìn mặt trẻ con của thiếu nữ đối diện.
Sở Nguyệt gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng nói: "A Chước, nước linh tuyền và cỏ biến hóa quá mức trân quý, kỳ thực ta cũng rất muốn, nhưng ta biết, lấy thực lực hiện tại của ta, ta không thể bảo vệ được chúng nó. Nếu bị người phát hiện ta có mấy thứ này, không nói ta có đó năng lực bảo tồn chúng nó hay không, thậm chí có khả năng sẽ bởi vậy mà mang nguy hiểm đến tính mạng..."
Ở Tấn Thiên đại lục, chỉ cần tu luyện giả có thường thức đều biết, nước linh tuyền và cỏ biến hóa có bao nhiêu trân quý.
Nước linh tuyền có thể nhanh chóng bổ sung linh lực và trị liệu, tác dụng giảm bớt thương thế, càng có tác dụng ở luyện đan, luyện khí, gieo trồng linh thảo và các phương diện khác, quả thực chính là tồn tại vạn năng. Đáng tiếc nó vô cùng ít ỏi, cho dù ngay cả đại tông môn như Tẩy Kiếm Tông, có lẽ cũng không có cách nào giống các nàng như bây giờ, xa xỉ lấy ra bình luận, uống một ngụm phun một ngụm cũng không có vấn đề gì.
Mà cỏ biến hóa, thì lại càng nghiêm trọng, phỏng chừng chỉ cần là người Sở gia thì sẽ động tâm.
Nhưng mà Sở Nguyệt biết, thực lực của mình không đủ, nếu bị người ta phát hiện nàng có mấy thứ này, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, cho dù đây chính là thù lao Sở Chước đáp ứng cho Linh Mục Hầu.
Nhưng mà Sở Nguyệt vẫn rất là cảm động, biết rõ hai thứ đồ này trân quý, Sở Chước vẫn lấy ra trước mặt của nàng, có thể thấy được là một người cực giữ chữ tín, cũng là tín nhiệm với nàng.
Vì không cô phụ phần tín nhiệm này, Sở Nguyệt không nghĩ muốn chúng nó.
Sở Chước sâu sắc liếc nhìn nàng một cái, nói: "Thực không cần? Đây chính là thù lao cho Linh Mục Hầu, nó rất thích đấy."
Sở Nguyệt cúi đầu nhìn về phía Linh Mục Hầu, thấy một đôi mắt to ngập nước của nó nhìn thẳng vào mình.
Nàng nhịn không được nở nụ cười, nâng nó lên, hôn một cái ở trên đầu nó, cởi mở nói: "Tiểu Mục, thật sự là thực xin lỗi, về sau chờ ta có được thực lực đủ để bảo vệ hai chúng ta rồi, ta chuẩn bị đồ càng tốt cho ngươi, chỉ cần có Tiểu Mục ở, còn sầu lo không tìm thấy đồ rất tốt sao?"
Mặc dù Sở Nguyệt cũng có chút đáng tiếc, nhưng vẫn kiên trì không muốn nhận.
Chỉ cần có Linh Mục Hầu ở, nàng nghĩ về sau muốn được trân bảo gì đều dễ dàng, Linh Mục Hầu là yêu thú càng linh mẫn hơn chuột tầm bảo vật. Không biết tương lai sẽ có bao nhiêu người bởi vì Linh Mục Hầu của nàng mà tìm nàng hợp tác, đến lúc đó nàng có thể nhận được cũng càng nhiều.
Lần này Sở Chước mượn Linh Mục Hầu, việc trả thù lao, cũng làm cho Sở Nguyệt phát hiện Linh Mục Hầu của nàng tuy rằng chỉ là yêu thú phụ trợ, đối với rất nhiều người thám hiểm mà nói lại là đồng bọn ắt không thể thiếu, đặc biệt khi tiến vào bí cảnh thăm dò.
Sở Chước thấy nàng kiên trì, nghĩ một chút rồi nói: "Ta hiểu được. Nhưng mà ta vẫn không thể chiếm tiện nghi Linh Mục Hầu, không bằng như vậy đi, đầu tiên ta cho ngươi một chút nước linh tuyền, cái khác đặt ở chỗ của ta, về sau nếu như ngươi cần thì trực tiếp nói với ta." Nghĩ đến đời trước mình mãi cho đến chết đi, cũng không có gặp lại Sở Nguyệt, Sở Chước lại bổ sung một câu: "Nếu về sau chúng ta còn có thể gặp lại mà nói."
Sở Nguyệt không có nghe ra ý ngoài lời nói của nàng, vỗ tay nói: "Vậy thì không thể tốt hơn rồi."
"Còn cỏ biến hóa..."
"Cũng để ở chỗ của ngươi đi, hoặc là dùng thứ khác đổi cỏ biến hóa cũng được." Sở Nguyệt sảng khoái nói.
Linh Mục Hầu là một loại yêu thú không thể biến hóa, cho nên Sở Nguyệt không có hứng thú nào đối với cỏ biến hóa, còn về sau nàng có thể lại khế ước được yêu thú khác hay không, đó cũng đợi về sau rồi lại nói.
Sở Chước nhịn không được khẽ cười, nói: "A Nguyệt, mấy thứ này ngươi đều muốn đặt ở chỗ ta, vạn nhất về sau chúng ta vẫn luôn không có cách nào khác gặp lại thì làm sao bây giờ?"
Lời này làm cho Sở Nguyệt có chút nghi hoặc: "Sao vậy? A Chước, ngươi phải rời khỏi sao? Đi đâu?"
Sở Chước liền nói cho nàng chuyện mình bởi vì đúng dịp cứu một vị Phong chủ Tẩy Kiếm Tông, nên nhận được hắn đồng ý cho nàng danh ngạch đến Tẩy Kiếm tông tu hành: "Đợi tộc trưởng báo cáo việc này cho các trưởng lão trong tộc, ta hẳn là sẽ xuất phát đi Tẩy Kiếm tông tu hành."
Sở Nguyệt giật mình nhìn nàng, sau đó thì cao hứng cho nàng: "Thật tốt quá, đây là một cơ hội cực kì tốt, ta tin tưởng sau khi A Chước tiến vào Tẩy Kiếm tông tu hành rồi, tu vi nhất định sẽ nâng cao cực nhanh." Sau đó lại có chút mất mát nói: "Kỳ thực ta đã sớm biết, ngươi và nhóm chúng ta không giống nhau, sớm hay muộn sẽ ngươi cũng rời khỏi Sở gia, bước tiến đều nhanh hơn chúng ta."
Sở Chước chớp mắt.
Sở Nguyệt thần bí sáp lại gần: "Nghe nói chính mạch ngũ phòng các ngươi, chính là tốc độ tu hành có vẻ nhanh, mới có thể rời khỏi Sở gia. Chẳng qua giống như chuyện tằng gia gia và phụ thân ngươi năm đó đều làm vô cùng lợi hại, làm cho tất cả mọi người cũng không quá thích bọn họ."
Sở Chước cười cười, thản nhiên nói: "Thật không? Ta rất ít nghe người ta nói về bọn họ, cũng không biết bọn họ là thế nào."
Nghe nói như thế, Sở Nguyệt lại có chút đồng tình với nàng, thấy rằng sở dĩ tốc độ Sở Chước tu hành nhanh như vậy, phỏng chừng cũng là hoàn cảnh bức ra. Từ nhỏ sinh hoạt một mình, cái gì cũng phải dựa vào chính mình, không có phụ mẫu người thân giúp đỡ, có thể nghĩ có bao nhiêu chật vật.
Cuối cùng, về nước linh tuyền và cỏ biến hóa, Sở Nguyệt chỉ cần một bình nhỏ nước linh tuyền, cỏ biến hóa thì dùng những thứ khác thay thế, do bản thân Linh Mục Hầu đi chọn đồ thay thế cỏ biến hóa.
Sở Chước cũng vô cùng hào phóng, phàm là nó nhìn trúng, đều đưa cho nó.
Nhận lấy thù lao rồi, Sở Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Chước ngươi yên tâm đi, việc này trừ bỏ ta và ngươi, ta cũng không sẽ lộ ra với ai, trừ phi ta chết!" Mặc kệ là cỏ biến hóa hay là nước linh tuyền đều là chuyện quan hệ trọng đại, Sở Nguyệt cũng không phải là ngốc bạch ngọt, loại chuyện này vẫn nên quên mất đi.
Sở Chước khẽ cười nói: "Ta tin ngươi."
Tính cách của Sở Nguyệt kỳ thực rất tốt, tuy rằng Sở Chước không biết tương lai nàng có thể thay đổi hay không, nhưng hiện tại tiểu cô nương này vô cùng chân thành.
Mấy thứ thật sự phải đưa cho Sở Nguyệt, trừ bỏ thứ là thù lao cho Linh Mục Hầu ra —— Sở Chước chưa bao giờ nguyện ý đùa giỡn thủ đoạn ở trên người yêu thú. Cũng là bởi vì có khả năng về sau nàng sẽ không gặp lại những người này, cho dù gặp lại, lấy thực lực của nàng đủ để ứng phó, nên mới vừa rồi đã thẳng thắn thành khẩn như vậy.
Sở Chước đã có thói quen mỗi khi làm một chuyện, trước đó đều cân nhắc xong hậu quả, mới có thể bước ra từng bước.
Loại xúc động này nọ, theo nàng dần dần thích ứng với phương thức sinh tồn biến thái của thế giới này rồi, cũng đã bị xóa đi.
***
Ngày thứ hai trở lại Sở gia, Sở Chước gặp mặt với nhóm bạn nhỏ lúc trước cùng nhau tiến vào rừng trúc Thanh Tâm tu luyện, hơn nữa báo cho bọn họ biết chuyện mình sắp đi Tẩy Kiếm Tông tu hành.
Người ở đây phản ứng không đồng nhất.
Sở Nguyên Triết và Sở Thanh Loan đều vô cùng kinh ngạc, Sở Thượng vẻ mặt hâm mộ, mặt Sở Thanh Từ không chút thay đổi, Sở Nguyệt vô cùng không nỡ.
Nhưng mà, người ở đây đều rõ ràng đây là cơ hội khó có được, đều chúc mừng Sở Chước.
Chỉ có Sở Thanh Từ yên lặng ngồi ở chỗ kia, cuối cùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Chước: "Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng mà sớm hay muộn cũng có một ngày, ta sẽ đuổi theo."
Sở Chước nhìn nàng mỉm cười: "Ừ, ta biết."
Ai ngờ nhìn đến phản ứng của nàng, biểu tình Sở Thanh Từ cực kì cứng ngắc, lại có vài phần phẫn nộ, rồi đứng dậy bỏ đi.
Sở Chước bị nàng khiến cho có chút không hiểu ra sao, quay đầu nhìn về phía đám người Sở Nguyên Triết, cảm thấy có phải tâm tư của mình tuổi quá lớn hay không, đã không thể hiểu được tâm tư nhóm tiểu cô nương trẻ tuổi.
Sở Thanh Từ là một cô nương kiêu ngạo lại rất mạnh mẽ, cũng là một người cuồng tu luyện trời sinh, có thể nói là một người khác loại Sở gia. Chuyện nàng ấy xem mình trở thành mục tiêu tu luyện và đối thủ cạnh tranh thì Sở Chước cũng biết đến. Mỗi lần đối nàng ấy khiêu chiến, nàng đều vui vẻ đáp ứng, đóng vai nhân vật đối thủ cạnh tranh của Sở Thanh Từ vô cùng tốt.
Sở Nguyên Triết cười hì hì nói: "Ai biết nàng suy nghĩ cái gì? Cả ngày gương mặt lạnh lùng, trừ bỏ sâu trong bụng nàng, có lẽ không có ai hiểu."
Sở Thanh Loan như có chút suy nghĩ nói: "Ta thấy rằng, Thanh Từ hẳn là vì phản ứng của A Chước mà tức giận."
Nghe nói như thế, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn.
Sở Thanh Loan yên lặng nhìn về phía Sở Chước, trong giọng nói thuộc loại nhu hòa sạch sẽ của thiếu niên, lại từng câu từng chữ gõ ở trong lòng Sở Chước.
"A Chước, ngươi quả thật là người có tư chất tốt nhất trong chúng ta, cho dù Thanh Từ được xưng là thiên tài mấy năm nay liều mạng đuổi theo, đến nay cũng chỉ là Ngưng Mạch cảnh tầng một. Kỳ thực chính bản thân ngươi cũng biết, thực lực của ngươi đã vượt qua chúng ta nhiều lắm, mặc kệ chúng ta đuổi theo như thế nào, cũng theo không nổi, cho dù là Thanh Từ cũng giống vậy. Tuy rằng Thanh Từ coi ngươi thành đối thủ cạnh tranh, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng chênh lệch giữa mình và ngươi, nhưng mà ở mỗi lần khi Thanh Từ khiêu chiến ngươi, ngươi phản ứng..."
Sở Thanh Loan nghĩ nghĩ, dùng một câu nói vô cùng thỏa đáng để hình dung: "Hoàn toàn không thèm để ý! Đúng vậy, ngươi căn bản là không thèm để ý, đây mới làm cho nàng tức giận. Giống như vừa rồi, khi nàng nói lời đó, trong miệng ngươi đáp ứng, nhưng ngươi lại căn bản không thèm để ý."
Cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói: "Có đôi khi, không thèm để ý thường hay càng đả thương người khác hơn."
Sở Chước kinh ngạc nhìn hắn, giống như là lần đầu tiên nhận biết hắn.
Sở Thanh Loan một hơi nói nhiều lời như vậy, có chút thở gấp, ánh mắt gầy yếu và tối tăm càng phát ra rõ ràng. Hắn dùng tay đỡ khóe môi ho khan vài tiếng, rồi mới dùng ánh mắt thâm trầm tiếp tục nhìn nàng.
Sau một lúc lâu Sở Chước không nói gì.
Những người khác cảm giác được không khí không đúng, đều không có mở miệng.
***
Sau khi trở lại nhà trúc, Sở Chước sờ sờ mặt mình, nhịn không được bắt đầu kiểm điểm lại chính mình.
Nhưng mà nàng tự kiểm điểm còn chưa tới một phút đồng hồ, đã bị yêu thú bổ nhào vào đầu đánh gãy, còn có Uyên Đồ Huyền Quy cọ ở bên chân, dùng một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn nàng.
Sở Chước biết đây là ý tứ muốn ăn linh đan, từ trong Trữ Nạp Giới lấy ra một lọ đan dược, một viên nhét một con, lập tức đã dứt bỏ cảm xúc trong lòng.
So với chú ý cảm xúc nhỏ vi diệu của thiếu nữ, Sở Chước cảm thấy chuyện sắp phải vào Tẩy Kiếm Tông tu hành đối với nàng quan trọng hơn.
Ừ, Sở cô nương thì chính là tính cách như vậy, ngẫu nhiên cẩn thận sâu sắc, ngẫu nhiên cũng vô cùng đại liệt.
Ăn xong dược hoàn rồi, bé rùa đi ngâm linh thủy Ngũ Hành Hoạt, A Chiếu thì lại rời khỏi nhà trúc, cũng không biết muốn đi đâu giương oai. Dù sao toàn bộ Sở gia, trừ bỏ bí cảnh tu luyện có yêu thú cao cấp bảo vệ ra, gần như không có địa phương nào là nó không thể đi.
Hết chương 18.