Lập tức sắc trời đã vào đêm đen.
Bọn họ theo thường lệ trước chọn một địa phương hạ trại, sau đó một đám người ngồi vây quanh cùng nhau thảo luận thi thể lúc trước gặp được.
Đầu tiên, hắn là bị ai giết; tiếp theo, người giết hắn vì sao phải nhét thi thể vào trong cỏ nhung màu vàng giấu đi; cuối cùng, vì sao hắn chết khó hiểu như thế.
"Có thể là người tu luyện của những dấu vết đánh nhau lưu lại ở mặt trên liệt cốc này lúc trước, bọn họ vốn là có xung đột, đợi sau khi xuống đến liệt cốc, liền thừa dịp người ta chưa chuẩn bị, giết người nọ hay không." Hỏa Lân phân tích nói.
"Có thể quá đơn giản hay không?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ chống cằm: "Không phải Sở tỷ nói có đệ tử Bích Hà Minh Thiên ở sao, bọn họ không có chuyện gì sao phải đánh nhau?"
"Có lẽ đệ tử Bích Hà Minh Thiên không ở thì sao?" Bích Tầm Châu nói.
"Nhưng vì sao bọn hắn lại đánh lên? Nguyên nhân nổi lên xung đột là gì đây?" Khúc Sơn Hà đặt câu hỏi.
"Giết người đoạt bảo."
Lời này được mấy đứa nhỏ tán thành, đều ấn móng vuốt.
Sở Chước ôm tiểu yêu thú ngồi ở một bên, cười khanh khách nhìn bọn hắn mỗi người phát biểu ý kiến của mình, Luyện Vân Long Đằng leo lên một chỗ trên vách núi đá sau lưng bọn họ, lan tràn hướng lên trên, dây mây tráng kiện bò ở chung quanh, phát ra thanh âm nhỏ vụn.
Bóng đêm dần dần sâu, gió dần dần lớn hơn.
Một đám người không thảo luận ra được kết quả, cũng không đi nghỉ ngơi, trừ bỏ người gác đêm, những người khác đều màn trời chiếu đất ngồi ở dưới đất làm nghỉ ngơi.
Thiểm Kim Lâm vào ban đêm cũng không tính là an tĩnh, trên bầu trời có một vầng trăng khuyết mới, ánh trăng mông lung chiếu vào trong rừng, ngẫu nhiên vang lên thanh âm côn trùng chim thú kêu vang một trận, thêm vài phần hơi thở náo nhiệt vào ban đêm cho Thiểm Kim Lâm. Nhưng mà khi vào ban đêm liệt cốc lại an tĩnh đến đáng sợ, không có côn trùng kêu vang không có tiếng chim thú kêu, giống như có lực lượng thần bí nào đó, làm cho chúng nó cũng không dám bước ra hoạt động ở ban đêm.
Sở Chước mở mắt, nhìn phương hướng liệt cốc kéo dài.
Gió khi mạnh khi yếu, cũng không khiến người chú ý, nhưng cổ lạnh lẽo âm hàn từ trong gió thẩm thấu đó, khiến người ta không thể xem nhẹ.
Khúc Sơn Hà và Huyền Ảnh cũng mơ hồ cảm giác được gì đó, bọn họ nhìn bống tối trong chỗ sâu liệt cốc, ánh trăng ở trong này trở nên lờ mờ ảm đạm hơn, chỗ có thể nhìn đến cuối cùng, đều bị một tầng cỏ nhung màu vàng phủ kín, không có bất luận chỗ nào khác thường.
Lá cây Luyện Vân Long Đằng phát ra tiếng vang rì rào ở trong gió, trừ cái đó ra, thế giới an tĩnh đến đáng sợ.
Thẳng đến khi chân trời lộ ra ánh mặt trời, một đoàn ánh sáng trắng nhàn nhạt giống như bóng tối mờ ảo bị xua tan mang đến, toàn bộ thế giới bắt đầu trở nên long lanh tươi sống lên, cho dù là trong liệt cốcthì hơi thở cũng hơn vài phần âm hàn so với trong Thiểm Kim Lâm ở bên ngoài, cũng tốt hơn lúc đêm tối.
Khi xuất phát, Khúc Sơn Hà thấp giọng nói: "Nơi này quả nhiên có cổ quái, mọi người cẩn thận một chút đi."
Còn cái gì cổ quái, chỉ có thể cảm giác được, nhưng không cách nào nói ra là cái gì.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu bị hắn nói mà sợ hãi trong lòng, quay đầu nhìn nhìn những người khác, mọi người đều ở đây, nhất thời an tâm hơn nhiều.
Bọn họ tiếp tục đi tới ở đáy liệt cốc, nhưng mà hôm nay tốc độ đi tới có vẻ chậm, cũng bởi vì loại tốc độ này, làm cho bọn họ liên tục nhận thấy được vài thứ mùi vị huyết tinh bị che giấu, tiếp theo từ nơi cỏ nhung màu vàng che giấu, đào ra vài cỗ thi thể tươi mới đang đổ máu, đâu đâu cũng là ngạt thở mà chết, khuôn mặt dữ tợn mà thống khổ, mà sau khi qua đời huyệt vị dưới chân bị đâm thủng, máu chảy ra từng giọt từng giọt, dần dần làm cho huyết dịch trong thân thể chảy sạch. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Một màn kỳ dị này làm cho trong lòng bọn họ trầm xuống.
"Tại sao có thể như vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đào cỏ nhung màu vàng trên đất, lấy tay nắn vuốt.
Cỏ nhung màu vàng này thoạt nhìn không thu hút, lại có được lực sinh mệnh cùng lực sinh trưởng ương ngạnh, có thể che giấu hết thảy sát ý huyết tinh, che giấu thái bình, làm cho hết thảy thoạt nhìn bình tĩnh an tường. Nhưng một đường quan sát tới đây, hắn chưa tìm ra nguyên nhân có thể làm cho chúng nó có được lực sinh mệnh cùng lực sinh trưởng tràn đầy như thế, chỉ là càng ngày càng cảm thấy thứ cỏ nhung màu vàng này cũng không đơn giản.
"Chẳng trách đám yêu thú cũng không dám tới nơi này." Hỏa Lân cảm khái nói: "Quả nhiên là một nơi nguy hiểm."
Trí lực của yêu thú khả năng không bằng nhân loại, nhưng bản năng của chúng nó có thể cho chúng nó tránh né nguy hiểm trước tiên, biết liệt cốc này nguy hiểm, cho nên rất nhiều yêu thú đều trực giác tránh đi nơi đây.
Bọn họ nhất nhất đốt cháy hết những thi thể đó, tiếp tục đi về phía trước.
Kế tiếp, bọn họ tìm ra thân phận thi thể càng ngày càng hỗn tạp, ngay cả đệ tử Bích Hà Minh Thiên đều có, dần dần có một dự cảm không tốt.
Thẳng đến khi màn đêm lại buông xuống, Sở Chước ngồi ở trên một khối đá, cầm trong tay một tấm bùa dấu hiệu, dùng một cây phù bút huân huân không trộn lẫn chu sa, sau đó bắt đầu viết viết vẽ vẽ ở mặt trên.
Khúc Sơn Hà ngồi ở một bên, nhìn một lát, phát hiện nàng cũng không phải đang vẽ bùa —— nói ra thì hắn cũng không nghe nói qua Sở Chước từng học ở phương diện bùa. Quả nhiên, theo ngòi bút của nàng chạy đi, Khúc Sơn Hà rất nhanh liền phát hiện Sở Chước đang vẽ đúng là địa phương đã tìm được thi thể nhiều ngày qua, nơi có mỗi một cỗ thi thể thì vẽ họa một cái điểm.
Thẳng đến nàng vẽ xong, Khúc Sơn Hà mắt sắc dần dần sâu.
Sở Chước đưa bức tranh đã vẽ xong cho hắn, bí hiểm hỏi: "Khúc tiền bối, huynh có cao kiến gì?"
Khúc Sơn Hà cầm xem một lúc lâu sau, đưa nó cho Bích Tầm Châu bọn họ bên cạnh, cười nói: "Cao kiến không có, chính là xem ra chúng ta có phiền toái rồi, nói đến cũng lạ, liệt cốc này rõ ràng nhìn cũng không dài, nhưng chúng ta đi lâu như vậy, thế nhưng vẫn luôn không gặp được những người khác, có thể thấy được có chỗ nào đó bị chúng ta xem nhẹ."
"Đúng vậy, ngày mai chúng ta lại cẩn thận tìm xem, dù sao cũng có thể tìm được người." Sở Chước nói tiếp.
Khúc Sơn Hà than thở một tiếng: "Ngay cả đệ tử Bích Hà Minh Thiên đều đã chết nhiều như vậy, bọn họ chẳng lẽ không nhận thấy được sao?"
"Khả năng đã nhận ra được, nhưng chúng ta không gặp được bọn họ, cũng không biết tình huống."
Hai người nói chuyện giống như là đánh đố, người bên cạnh nghe được mà vẻ mặt mê mang, chẳng qua cũng từ trên bức tranh Sở Chước vẽ mà nhìn ra đại khái, không khỏi sợ hãi dưới đáy lòng.
Bọn họ còn nói một lát nữa, lại từng người ngồi xuống hoặc nhắm mắt nghỉ tạm.
Đêm nay gió đêm tương phản với an phận của mấy hôm trước, từ trong chỗ sâu liệt cốc điên cuồng gào thét đến, chạm xoáy ở trên mặt đất, thổi trúng lá cây Luyện Vân Long Đằng vang lên rầm rào, cỏ nhung màu vàng trên mặt đất giống như cũng bị nhấc lên.
Sở Chước nhìn chằm chằm phương hướng cuồng phong thổi tới, trầm mặc không nói gì.
"Gió này thực tà môn." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói thầm một tiếng, ôm bé rùa đang ngủ vào trong lòng, giống như làm như vậy có vẻ có cảm giác an toàn.
Tiểu loli dựa vào Huyền Ảnh, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm chung quanh. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Đêm nay, mọi người đều không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn gió từ liệt cốc thổi tới đây.
Sau bình minh, cũng là trời đầy mây.
"Có chút không ổn." Khúc Sơn Hà nhẹ giọng mở miệng, hắn liếc mắt nhìn Sở Chước trầm mặc một cái, rất muốn hỏi nàng có tính toán gì không, lại sợ kinh động thứ trong chỗ tối đó.
Không biết thứ đó là đồ chơi gì, chỗ nào cũng giám thị tất cả người tiến vào trong liệt cốc, mới đầu cũng không thấy được, thẳng đến khi bọn họ tìm ra một khối lại một khối thi thể giấu ở phía sau trong cỏ nhung màu vàng ra, hiển nhiên đã làm tức giận đối phương, gió lạnh thổi tới buổi tối mỗi ngày, đó là đối phương phái tới thử bọn họ.
Mặc dù không biết nó là thứ gì, nhưng hiển nhiên rất lợi hại, không phải là bọn họ hiện tại có thể đối phó được.
Cũng bởi vì như thế, cho nên cho dù trong lòng đã có suy đoán, cũng không dám nói ra quá rõ ràng.
Sở Chước không nói, vẫn tiếp tục tìm thi thể ở trong liệt cốc.
Một ngày này lại tìm ra mấy cỗ thi thể, Sở Chước cẩn thận phân biệt, sau đó phát hiện không có người Tuyết Thần cung, trong lòng âm thầm thở phào.
Người Tuyết Thần cung khẳng định là đã đi đến nơi đây, còn vì sao cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không gặp được những người khác, đại khái có thể đoán ra được. Đối phương không mở ra thông đạo cho bọn họ, bọn họ cũng không cách nào đi vào.
Cho nên, Sở Chước hiện tại có thể làm, chính là tận lực chọc giận thứ lén lút gì đó, làm cho nó chủ động mở ra thông đạo thông tới một chỗ khác cho bọn họ.
Đợi khi bóng đêm buông xuống, Sở Chước lại một lần nữa huân phù bút bổ sung vị trí thi thể hôm nay tìm được, nhìn trên dấu hiệu dần dần hình thành phương vị, trong lòng hơi trầm xuống.
Phong Chiếu ngồi xổm ở trên vai nàng, thấy tiểu cô nương nghiêm túc vẽ xuống dấu hiệu, dùng lông mặt cọ cọ nàng.
Đêm nay, cuồng phong đúng hẹn lại tới, nhưng sắc trời lại tối tăm đến không thấy mặt trời, ngay cả ánh trăng cũng không thấy được.
Sở Chước bọn họ như cũ im lặng nhìn chằm chằm theo cuồng phong thổi qua trước mặt.
Nhưng mà đêm nay lại phá lệ dài lâu, dài lâu đến ngay cả khi ban đêm qua đi, sắc trời vẫn không hiện ra.
Sở Chước có điều suy đoán trong lòng, thu hồi đồ đạc lại, nói: "Trời đã sáng, chúng ta đi thôi."
Mấy người Mặc Sĩ Thiên Kỳ sợ hãi trong lòng ngẩng đầu nhìn một mảnh hắc ám trên thiên không, trời đã sáng đâu? Chỉ là bọn hắn ít nhiều cũng cảm giác được nguy hiểm âm thầm, đối phương cũng không thèm che giấu nữa, liền biết nơi này quả thật không phải nơi thiện lành gì, ngoan ngoãn im lìm đi theo Sở Chước. ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Đêm ảnh hưởng không lớn tối với người tu luyện, Sở Chước tiếp tục một đường đi một đường đào thi thể, đào những thi thể tươi mới ra, sau đó đốt hủy.
Thẳng đến khi bọn họ lại đào ra một khối thi thể còn chưa tắt thở—— hoặc là người, mọi người cực vui, nhanh chóng kéo người ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội nhét linh đan cho hắn, đám người Bích Tầm Châu đã cảnh giới ở chung quanh.
Sở Chước nhìn về phía người đó, hơi thở của hắn rất mỏng manh, đều có khả năng đoạn tuyệt sinh cơ bất cứ lúc nào, khuôn mặt giống như mấy thi thể tử vong kia, dữ tợn mà thống khổ, mấy chỗ huyệt vị dưới chân bị đâm rách, thấm huyết dịch tươi mới. Ở dưới sự trị liệu của linh đan, thương thế đó liền khỏi hẳn rất nhanh, không còn đổ máu.
Sở Chước nghĩ nghĩ, lật tay cầm ra một lọ nước linh tuyền.
Vì cứu sống người này, nàng ngay cả nước linh tuyền đều bỏ được.
Cái hành động này hiển nhiên chọc giận thứ gì đó trong bóng tối, một cỗ gió lạnh tùy ý thổi đến, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu, bé rùa tu vi thấp thiếu chút nữa thì bị thổi bay, Huyền Ảnh nhanh tay lẹ mắt một phen giữ chặt bọn họ, dấu ở sau người.
Tiếng gió phát ra tiếng rít gào, dừng lại ở trước mặt bọn họ, giống như một con gió thú điên cuồng hét lên.
Nhiều ngày như vậy vẫn luôn bồi hồi ở trong liệt cốc, mỗi ngày đều đào thi thể, Phong Chiếu đang rất phiền, nhìn thấy ảnh con gió thú do gió hình thành, trực tiếp nhảy lên, một móng vuốt cào qua.
Gió rít gào bị móng vuốt của hắn cào vỡ dễ dàng, hóa thành vô số tia gió nhỏ bé yếu ớt biến mất ở trong không khí.
Ánh mắt Sở Chước ngưng đọng, nhìn đến vết nứt trong vách núi vừa rồi đào người nọ ra, cỏ nhung màu vàng mấp máy còn chưa trèo lên, xuất hiện một cái thông đạo không biết thông tới nơi đâu. Nàng rùng mình trong lòng, biết thứ gì đó trong chỗ tối rốt cục không nhẫn nhịn nổi nữa, lộ mở ra thông đạo bí mật.
"Đi!" Sở Chước nhảy lên, lao vào thông đạo kia.
Huyền Ảnh mang theo tiểu loli cùng luyện đan sư đi theo, Bích Tầm Châu một phen xách người hấp hối trên đất lên, Khúc Sơn Hà đi ở cuối cùng.
Tiến vào thông đạo rồi, một cỗ hơi thở âm lãnh đến cực điểm đập vào mặt.
Thông đạo như là một cái thông đạo không gian đột nhiên xé rách mở ra, không biết thông đến phương nào, nó quanh co xuống phía dưới, chờ mọi người bọn họ đến đủ, nó khép lại ở sau lưng một lần nữa.
Sở Chước quay đầu liếc mắt nhìn một cái, liền hiểu rõ lúc này bọn họ đã tiến vào bí cảnh trong liệt cốc.
Hết chương 480.