Trong chốc lát sau, Sở Chước bọn họ đã đi đến thụ phòng Dao Quang tộc cư trú.
Trong thụ phòng chỉ có một nam hài Dao Quang tộc có lỗ tai nhọn, hắn và huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau, gần đây huynh trưởng ra ngoài làm việc, để một mình hắn ở trong Tuyết Vị Đảo. Người tuy rằng nhỏ, nhưng cũng đã biết tự chăm sóc mình, lúc này, đang bước hai cái chân ngắn nhỏ bưng trà rót nước cho khách nhân, hơn nữa còn săn sóc bưng một khay linh quả yêu thú thích ăn lên.
Hỏa Lân bọn họ hai mắt tỏa ánh sáng nhìn nam hài Dao Quang tộc, cảm thấy hắn quả thực chính là tiểu thiên sứ tri kỷ.
"Không Dao, gần đây đệ sống một mình sao? Thế nào không đi nhà dì Tuyền?" Sở Thanh Giáng hỏi.
Nam hài Dao Quang tộc tên là Không Dao, cười đến vẻ mặt thiên chân khả ái, cái tai nhọn run lên, nói: "Không có việc gì, một mình đệ cũng ổn, không muốn lúc nào cũng đi làm phiền Tuyền bà bà. Nhưng mà đêm nay đệ đáp ứng đi qua nhà Thanh Anh ăn cơm rồi."
Sở Thanh Giáng nghe xong, rốt cục yên tâm một ít, sau đó giới thiệu cho bọn họ biết lẫn nhau.
Không Dao nhìn một đám người Sở Chước, lộ ra một cái tươi cười ngại ngùng e thẹn, ánh mắt hắn cũng không phải là màu đen thuần túy, mà là một màu hổ phách, có vẻ phá lệ thanh thấu mỹ lệ, giống như tinh linh tự nhiên rời xa trần tục.
Sở Chước nhìn lỗ tai hắn, cũng đáp lại một cái tươi cười.
Chờ bọn hắn rời khỏi thụ phòng của Dao Quang tộc, Sở Thanh Giáng đơn giản giới thiệu cho bọn họ về Dao Quang tộc, Dao Quang tộc sinh ra ở bên trong Thiên Chi Tế Dao Quang, có được Dao Quang làm tên, bọn họ tôn trọng tự nhiên, mỗi một người Dao Quang tộc vừa sinh ra thì đã lấy linh lực ngưng tụ thành một thanh Dao Quang cầm, một khúc có thể khiến cho vạn vật sống lại, trừ tà độ nạn, rửa sạch tội ác vạn vật.
Đoàn người Sở Chước nghe mà hoàn toàn sững sờ, thầm nghĩ Bách tộc này quả nhiên có những thiên phú khác nhau, tuy rằng nhìn như có chút vô dụng, nhưng nếu như dùng ở chỗ mấu chốt, cũng là thứ tốt cứu mạng.
Cũng bởi vì Dao Quang tộc khác biệt với người thường bên ngoài, bọn họ luôn luôn tránh cư ở giữa núi rừng không người, nếu gặp được người tu luyện, rất dễ dàng bị nhìn thấu thân phận, Dao Quang tộc cũng là một cái tộc đàn bị hậu duệ Thần tộc diệt tộc.
Tiếp theo bọn họ lại đi bái phỏng Linh Nguyên tộc ở tại trong phòng cây mây.
Như vậy một đường đi một đường bái phỏng, thẳng đến khi đều bái phỏng xong hết Bách tộc cư ngụ trước một đoạn đường tại sơn cốc, còn lại thì vắng mặt, không phải ở trong Tuyết Thần cung, thì chính là ở bên ngoài.
Sở Chước tính toán ở trong lòng, dựa theo như lời của Sở Thanh Giáng, hậu nhân Bách tộc cư trú trong sơn cốc này đã có hai phần ba chủng tộc trong Bách tộc, tuy rằng Bách tộc nhiều chủng tộc, nhưng số lượng tộc nhân rất ít, đại đa số đều là bởi vì bị diệt tộc mới di cư tới đây, mỗi một tộc đàn đều chỉ có mấy người may mắn chạy thoát được.
Còn thừa lại một phần ba tộc nhân Bách tộc, không phải đã bị diệt tộc, thì chính là ẩn cư nơi vô cùng thần bí, ngay cả bọn họ cũng không tìm được —— tỷ như Nguyệt Nữ tộc, Phụ Linh tộc, hoặc là giống như Âm Nguyệt tộc Khuyết thị ở Băng Vân Vực, tộc đàn cường đại, vẫn chưa bị diệt tộc, cũng không cần di cư đến tận đây.
Đối với những hậu nhân Bách tộc mà Sở Chước nhận thức, Sở Thanh Giáng nói: "Ngày sau có rảnh, cũng có thể đi bái phỏng bọn họ một chút, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút, lại không thể làm cho hậu duệ Thần tộc nhận thấy được bọn họ." ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước gật đầu, Nguyệt Nữ tộc trải qua qua bi thống diệt tộc, thừa lại ba tộc nhân, được toàn bộ người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải bảo hộ, tạm thời không cần lo lắng cái gì. Phụ Linh tộc chỉ còn lại có một người Mục Xuân Sơn, nếu không có Phong Chiếu nhắc nhở, bọn họ cũng không cách nào phát hiện, có thể thấy được Mục Xuân Sơn che giấu rất tốt, hẳn là cũng không cần lo lắng.
Còn Bách tộc khác...
"Khuyết thị Băng Vân Vực bố trí cửa hàng ở đại lục Ứng Long, không biết là không phải có phải là thị tộc cổ lão đại lục Ứng Long này hay không, đặc thù trên người bọn họ vô cùng giống với Bách tộc, nhị ca có thể tranh thủ thời gian để cho người đi đại lục Ứng Long một chuyến." Sở Chước nói ra hoài nghi. của mình
Sau khi đi đến Tuyết Vụ Đảo, Sở Chước mới biết được hậu nhân Bách tộc Tuyết Vụ Đảo đã sớm tiếp xúc qua cùng tộc nhân Khuyết thị Tây Lĩnh Vân Hải ở Băng Vân Vực, tộc nhân Khuyết thị cũng biết thân phận của mình, bọn họ ở Băng Vân Vực chiếm cứ hồi lâu, thực lực cường đại, lại có vực chủ Băng Vân Vực che chở, tạm thời không sợ hậu duệ Thần tộc âm mưu.
Nếu Khuyết thị đã hiểu rõ thân phận của mình, Sở Chước không khỏi hoài nghi mục đích Khuyết thị bố trí cửa hàng Thần Thiên ở đại lục Ứng Long, lúc ấy Khuyết Quan Bình cũng đề cập qua, Khuyết thị bọn họ thiết lập cửa hàng Thần Thiên, chẳng qua là vì thu thập một ít tin tức. Còn thu thập cái tin tức gì, lúc ấy Khuyết Quan Bình chưa nói, Sở Chước biết cái này đề cập đến bí mật bộ tộc Khuyết thị, cho nên cũng không hỏi nhiều, nay ngẫm lại, không chỗ nào là không khó hiểu.
Khuyết thị là muốn lấy được là tin tức hậu duệ Thần tộc, hay là muốn tập hợp tin tức những hậu nhân Bách tộc lưu lạc đến Linh thế giới đây?
Sở Thanh Giáng nghe xong, liền cười nói: "Việc này đa tạ muội muội nhắc nhở, ta sẽ nói cùng đại tỷ."
Đang nói, thì thấy bóng dáng màu nguyệt bạch từ tuyết sơn tung hoành xuống.
Chỉ chốc lát sau, Sở Thanh Sương một thân hơi thở băng tuyết đi đến trước mặt bọn họ, cũng nói cho bọn họ, trong khoảng thời gian này, nàng sẽ ở trong sơn cốc, muốn ở cùng với bọn họ.
Bọn họ là chỉ Sở Thanh Giáng cùng Sở Chước, đối với hai đệ muội, Sở Thanh Sương tẫn hết khả năng của mình phụ trách chăm sóc tốt cho bọn họ, đây là trách nhiệm làm trưởng tỷ của nàng.
Cho dù không có quan hệ huyết thống, nhưng Sở Nguyên Thương thu dưỡng bọn họ, liền có được quan hệ thân nhân, là không thể dứt bỏ.
Đốiv ới việc này, Sở Thanh Giáng mặt băng bó không nói chuyện, trong lòng là có chút kháng cự, giống như không muốn để cho đại tỷ chiếu cố bọn họ như thế.
Đợi Sở Thanh Sương biết bọn họ đàm luận vừa rồi, Sở Thanh Sương nhìn phía Sở Chước, phút chốc cười lên, nói: "Chuyện của đại lục Ứng Long, liền giao cho Khuyết thị, bọn họ sẽ chú ý."
Nghe xong, Sở Chước làm sao không rõ, hậu nhân Bách tộc Tuyết Vụ Đảo biết được càng nhiều hơn so với trong tưởng tượng của nàng, nàng là cơ duyên xảo hợp mới đoán một hai, mà hậu nhân Bách tộc đã sớm có an bài. Như thế, cũng không cần nàng đi lo lắng quá nhiều.
Sở Thanh Sương đối với Sở Chước quan tâm việc Bách tộc như thế, là rất vui mừng, nàng lôi kéo tay muội muội, thanh âm thanh lãnh trở nên nhu hòa rất nhiều, hỏi: "A Chước đã gặp hết hậu nhân Bách tộc trong sơn cốc chưa?"
"Còn có vài vị trưởng bối ở chỗ sâu trong cốc còn chưa bái phỏng." Sở Thanh Giáng nói.
Sở Thanh Sương hơi hơi gật đầu, nói: "Trong chỗ sâu sơn cốc có vẻ nguy hiểm, đợi bọn họ có rảnh rồi lại đi bái phỏng thôi."
Sau khi Sở Thanh Sương ở đến trong sơn cốc, Sở Thanh Giáng và Sở Chước lĩnh hội một phen cuộc sống được trưởng tỷ quan tâm.
Trưởng tỷ như mẹ, ở trên người Sở Thanh Sương lại được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Sở Thanh Giáng mỗi lần đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, ngược lại Sở Chước cảm thấy rất thú vị.
Chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của Sở Chước, chính là Sở Thanh Sương chỉ điểm cho một ít vấn đề tu luyện nàng gặp phải, tu vi của Sở Thanh Sương đã đạt tới Thánh Đế cảnh tầng năm, đây là thành quả nàng khắc khổ tu luyện ở Tuyết Thần cung, tuy rằng thuộc tính của các nàng bất đồng, nhưng chỉ điểm một người tu luyện Tinh Linh cảnh vẫn dư dả.
Ở dưới sự chỉ điểm của Sở Thanh Sương, Sở Chước xuống lập tức dấn thân vào trong tu luyện.
Ở trong thời gian Sở Chước vội vàng tu luyện, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng một đám thú Hỏa Lân đã sớm sum xoe chạy khắp nơi rồi.
Trong sơn cốc trồng rất nhiều linh thảo, linh thảo thuộc tính băng trên tuyết sơn lại được thiên nhiên ưu đãi, mỗi ngày Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều chạy lên trên núi, đã vui đến quên cả trời đất.
Hỏa Lân và đám yêu thú thích nhất vẫn là linh quả trong sơn cốc này, đều là thiên tài địa bảo quý hiếm, nếu như đặt tới địa phương khác, đều là bảo vật được yêu thú cao cấp canh giữ, ở trong này lại giống như hoa quả phổ thông trồng ở ven đường, mỗi ngày bọn họ đều nhìn xem mà ngóng trông, sau khi được Bách tộc đồng ý, hoan hoan hỉ hỉ đi hái lấy.
Sở Chước thăm dò đại tỷ của nàng, sau khi được đồng ý, thì để cho Bích Tầm Châu nhân cơ hội đi Tuyết Thần cung tu luyện. Hoàn cảnh trên Tuyết Vụ Đảo, đối với người tu luyện cùng yêu thú thuộc tính băng mà nói, là nơi tu luyện thiên nhiên, hiếm khi có cơ hội này, Sở Chước tự nhiên sẽ nhân cơ hội để cho Bích Tầm Châu tu luyện ở đây.
Chỉ có Khúc Sơn Hà là đi dạo không có mục đích ở trong sơn cốc.
Làm một người tu luyện nhân tộc, thực lực của Khúc Sơn Hà không tệ, cơ bản hẳn là sẽ khiến cho Bách tộc kiêng kị, nhưng mà bởi vì hắn là Sở Chước mang tới đây, Bách tộc đối với hắn là bày tỏ thiện ý.
Khúc Sơn Hà nhìn rất nhiều, cũng nghe rất nhiều, cũng không phát biểu ý kiến.
Thẳng đến khi bọn họ ở trong sơn cốc một tháng, khi Sở Thanh Sương có việc phải quay lại Tuyết Thần cung, Khúc Sơn Hà đi tìm Sở Chước.
Lúc ấy Sở Chước ngồi ở trong tổ chim do cây mây xây dựng, tổ chim treo chót vót ở trên một mặt thạch bích trong sơn cốc, nàng chống Toái Tinh dù mới luyện chế lại, thản nhiên ở chỗ cao ngắm nhìn toàn bộ sơn cốc.
Phong Chiếu vẫn lấy bộ dạng một tiểu yêu thú ngồi ở bên người nàng, không khiến cho hậu nhân Bách tộc chú ý.
Khúc Sơn Hà đi đến trước tổ chim cây mây xây lên, ngẩng đầu nhìn bọn họ, thẳng đến khi Sở Chước vẫy vẫy với hắn, mới phi thân bay lên, đi đến tổ chim, tìm một chỗ ngồi xuống, cùng nhau ngắm nhìn sơn cốc tú lệ như tiên cảnh với nàng. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
"Nơi này không phải là rất tốt đẹp sao?" Sở Chước hỏi hắn.
Khúc Sơn Hà ừ một tiếng, vốn chính là động tiên, lại cư trú một đám hậu nhân Bách tộc thân cận thiên nhiên, thiên phú khác nhau, nó dần dần ngưng tụ số mệnh Bách tộc, khiến nó trở nên càng phát ra linh vận bức người.
Bách tộc vốn là tộc đàn trời cao chiếu cố, có thể kháng ngang cùng Thần tộc thượng cổ, trên người hậu nhân Bách tộc ngưng tụ số mệnh, đây là chủng tộc khác không thể sánh được. Nơi có Bách tộc sinh sống, số mệnh càng mạnh hơn địa phương khác.
Khúc Sơn Hà tuy rằng chưa tu luyện đến cảnh giới có thể nhìn thấu số mệnh, nhưng trong khoảng thời gian này hắn xem được, nghe thấy được đều đã làm cho trong lòng hắn có một khái niệm mơ hồ.
"Khúc tiền bối, nếu huynh không có gì làm, không bằng giúp chúng ta đi." Sở Chước cười nhìn hắn.
Khúc Sơn Hà đối với lời nàng nói vẫn chưa giật mình, chỉ nói: "Giúp các người?"
"Vâng, mấy ngày này huynh nhìn nhiều, cũng nghe nhiều lắm, hiện tại hẳn là cũng hiểu biết được không ít đối với tình huống của hậu nhân Bách tộc đi?" Sở Chước mỉm cười nhìn hắn.
Cho dù nàng cười đến vô cùng tốt đẹp, Khúc Sơn Hà vẫn có một loại cảm giác lên thuyền giặc, lại nhìn con tiểu yêu thú ngồi bên cạnh đang vừa mài móng vuốt lại vừa ngó chừng hắn, Khúc Sơn Hà than thở một tiếng: "Sớm biết vậy lúc trước ta liền về Thanh Lâm Vực cùng Đan Hạc Lương bọn họ."
Lúc ấy không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng Sở Chước thật tình thực lòng mời hắn cùng đi kinh nghiệm từng trải, nào biết đâu mời đến trong hang ổ Bách tộc. Trong khoảng thời gian này nhìn nhiều như vậy, muốn nói trong lòng không có ý tưởng là gạt người, chỉ là ý tưởng là của mình, nhưng hắn tự xưng là thông minh cả đời, lại bất tri bất giác bị té ngã đau như vậy ở trên người nàng, trong lòng ít nhiều có chút không cam lòng.
"Ta vẫn luôn cho rằng Khúc tiền bối là bằng hữu, chẳng lẽ Khúc tiền bối không chịu giúp bằng hữu một chút sao?" Sở Chước tiếp tục lừa dối: "Sau khi đại chiến Thượng cổ đi qua, nhân tộc quật khởi, lại bởi vì dã tâm âm mưu của hậu duệ Thần tộc, khiến cho Bách tộc không thể không một lần nữa ngưng tụ lại. Huynh xem, hiện tại nhiều chuyện như vậy, có biết bao kích thích náo nhiệt, chẳng lẽ Khúc tiền bối không muốn làm một người nhân chứng chứng kiến thời đại mới tiến đến?"
Khúc Sơn Hà cười thản nhiên, cất cao giọng nói: "Được rồi, cô thành công lừa dối ta rồi."
"Sao lại là lừa dối chứ? Đây rõ ràng chính là thuyết phục có lực." Sở Chước vẻ mặt đứng đắn.
Khúc Sơn Hà bĩu môi, thầm nghĩ ngươi cũng giống y như phụ thân chỉ nghe kỳ danh không thấy người đó của ngươi, đều là đại vương lừa dối.
Hết chương 472.