Sở Chước không che giấu thần sắc, làm cho hai người trước giường hiểu rõ, nhận định lại là người tu luyện không cẩn thận gặp nạn ở biển thời gian.
Người tu luyện như vậy không ít, nếu như không thể kịp lúc gặp được thuyền tuần tra tới lui trong biển thời gian, cho dù không phải bị sóng đào thời gian tẫn nguyên thọ, cũng sẽ bị mị quý rất thích ăn tim người trong biển thời gian này bắt được, cuối cùng kết quả cũng giống nhau.
Nếu bên người nữ tu này còn có đồng bạn, chỉ sợ lúc này đã dữ nhiều lành ít.
Ô chủ thấy nàng tỉnh lai, lại yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, không nói gì thêm, đứng dậy rời khỏi.
Hắn thần sắc đạm liễm, vạt áo áo bào đen huyền quanh co khúc khuỷu mà qua ở trên thảm đỏ tươi.
Ô Tử Hàm nhìn chằm chằm một đoạn áo choàng biến mất, trong lòng có chút rối rắm, Ô chủ cứu người lên, còn đặt tới địa bàn của mình, rõ ràng nhìn rất đặc biệt, tại sao cô nương người ta tỉnh lại, ngài ấy lại cái gì cũng không nói, cứ như vậy đi rồi? Tính tình ngột ngạt như vậy, cũng không được nữ tu thích.
Khi Sở Chước hoàn hồn, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng nam tử khiến lòng người sợ hãi lúc trước ngồi ở trước giường rời khỏi.
Trong lòng nàng âm thầm thở phào.
Tuy rằng thân thể không khoẻ, nhưng khi tỉnh lại, liền nhìn đến trước giường hai người tu luyện không dò được tu vi, hơn nữa khí thế trên người nam tử áo đen trong đó lại khủng bố, nào dám thả lỏng? Nếu không phải thân thể nàng không khoẻ, chỉ sợ sớm đã làm ra phản ứng đề phòng tự nhiên nhất.
Hồi tưởng vừa mở mắt chứng kiến, nàng run sợ trong lòng.
Hai người tu luyện này, mặc kệ là người nào, nàng đều không cảm giác được tu vi của bọn họ, có thể thấy bọn họ tu vi cao, chỉ sợ không thua Tinh Linh cảnh. Đặc biệt nam tử áo đen đó, thâm trầm đáng sợ, sắc bén như uyên, cho dù chỉ là an tĩnh ngồi bên cạnh, thu liễm khí thế toàn thân, vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khí thế như vậy, nàng chỉ gặp qua ở trên người một người, nhưng mà người nọ cũng không là nam tử áo đen này.
Trong lòng Sở Chước vô cớ thêm vài phần sầu lo.
Thật vất vả đi đến Đại Hoang giới, tình huống trước mắt lại không cho phép nàng được nghĩ nhiều, cũng không biết hiện tại cùng so với đời trước, người nào có vẻ xui xẻo.
Ô Tử Hàm nhìn theo chủ tử rời khỏi, quay đầu liền thấy dung mạo nữ tu trên giường hàm chứa sầu, bộ dạng tinh xảo yếu ớt đó, cho dù là người ý chí sắt đá cũng muốn khom lưng, hận không thể vì nàng rũ đi tất cả ưu sầu khốn khó.
Ô Tử Hàm không dám lại nhìn nhiều, nói: "Sở cô nương, tại hạ Ô Tử Hàm, là quản sự trên thuyền. Thương thế của cô rất nặng, trước cứ an tâm dưỡng thương, tại hạ sẽ không quấy rầy cô."
Sở Chước cảm kích nói: "Đa tạ Ô tiền bối cứu giúp, vãn bối vô cùng cảm kích."
Ô Tử Hàm nghe tiếng "Ô tiền bối" này, nhịn không được lại liếc nhìn nàng một cái, mới rời khỏi.
Cửa đóng lại, bên trong nháy mắt lâm vào trong một loại yên tĩnh không tiếng động.
Sở Chước mím môi, lòng của nàng đang đại loạn, cũng không rảnh suy nghĩ người cứu nàng là thần thánh phương nào, nhịn xuống thức hải hỗn loạn, cố gắng hồi tưởng chuyện trước khi hôn mê.
Lúc ấy xuyên chiến hạm sắp đến Đại Hoang giới, bởi vì bọn họ là tùy tiện chọn một chỗ thông đạo không gian mà chạy, hơn nữa liên hoa bảo giám cũng không ghi lại về Đại Hoang giới, cho nên sau khi đến Đại Hoang giới, đến lúc đó cũng không biết sẽ đến khu vực nào Đại Hoang giới.
Đại Hoang giới có tất cả mười tám vực, ngoài mười tám vực còn có vô số khu vực lớn nhỏ bất đồng, vô số chủng tộc sinh linh sinh hoạt.
Không có định vị không gian, đến khu vực nào, bọn họ cũng không cách nào xác định.
Lại chưa nghĩ tới, lúc ấy trong hư không hỗn độn, đột nhiên xuất hiện một đoàn khí tức kỳ quái.
Bích Tầm Châu trực giác nguy hiểm, thông báo cho tất cả người trong xuyên chiến hạm, bọn họ vội vàng đuổi tới phòng khống chế, còn chưa tới kịp thấy rõ ràng đó đoàn không khí hướng thẳng đến xuyên chiến hạm là cái gì, xuyên chiến hạm đã bị nuốt hết.
Sở Chước lúc ấy tưởng xuyên chiến hạm cũng bị đoàn khí đó ăn mòn hòa tan, cả người nàng đều vô cùng đau đớn, cốt nhục giống như cũng bị hòa tan, phía trước một mảnh mơ hồ, cuối cùng trong ý thức, là A Chiếu dùng thân thể của mình bảo vệ nàng, vì nàng cản trở nguy hiểm...
Nghĩ đến đây, nàng căng thẳng trong lòng.
Ngay cả nàng đều khó chịu như thế, vậy Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên bọn họ thì sao? Bọn họ không có việc gì chứ?
Còn có Bích Tầm Châu, Hỏa Lân bọn họ thì như thế nào? Sau đó lại phát sinh chuyện gì, vì sao hiện tại chỉ có một mình mình?
Theo bản năng vươn tay sờ lên túi linh thú bên hông, thất vọng phát hiện, túi linh thú rỗng tuếch. Khi nguy hiểm phát sinh, nàng căn bản chưa kịp thu hai đứa nhỏ Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu vào túi linh thú, bọn họ khả năng phải chịu một phen khổ. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước thật sự nghĩ không ra sau khi mình hôn mê rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao cô đơn một mình lưu lạc đến biển thời gian vốn có xấu danh trên Đại Hoang giới, tuy rằng đời trước nàng chưa tới biển thời gian —— nàng bị chết quá sớm, không có cơ hội đến, nhưng từ chuyện phiếm của một ít người tu luyện, nghe nói qua hung hiểm của biển thời gian.
Chẳng lẽ lúc ấy địa phương lối ra thông đạo không gian, là biển thời gian? Vậy Bích Tầm Châu bọn họ hẳn là đã ở biển thời gian đi?
Sở Chước nghĩ như vậy, tinh thần phấn chấn một ít, vội đứng lên, nhịn xuống thức hải hỗn loạn đau đớn, vội vàng âm trầm quyết tâm, thử cảm giác khế ước cùng Bích Tầm Châu bọn họ.
Trong chốc lát sau, Sở Chước cả đầu mồ hôi ngã vào trong đệm chăn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hạt mồ hôi dọc theo thái dương chảy xuống.
Nàng không cảm giác Bích Tầm Châu bọn họ tồn tại.
Kết quả này có hai loại khả năng, một loại là bọn hắn đã gặp phải bất trắc, bất hạnh ngã xuống, khế ước tự nhiên vì vậy mà giải trừ; một loại là bọn hắn cũng không ở cùng chỗ không gian, hoặc là cách xa nhau nơi vô cùngg xa xôi, xa đến có thể ngăn cản lực khế ước.
Đương nhiên, Sở Chước tình nguyện tin tưởng là cái sau.
Trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Huyền Uyên, mấy con yêu khác thực lực không kém, có bọn họ che chở, nhất định không có việc gì.
Tình huống trước mắt, nàng cần dưỡng xong thương trước, mới có thể đi tìm bọn họ.
Bởi vì thức hải bị thương, Sở Chước không thể tự hỏi nhiều lắm, nếu không đó là đau đớn khó nhịn.
Nàng có chút run rẩy từ trong túi càn khôn lấy ra một lọ Hỗn Nguyên Đại Hoàn đan cực phẩm, uống nuốt một viên, căn bản không kịp đợi linh đan tiêu hóa, thì đã nhắm mắt lại, không tiếng động mê man đi.
Ô Tử Hàm rời khỏi phòng, nghĩ đến trên thuyền còn có nhiều nữ tu đang chuẩn bị chặn hắn thăm dò, trong lòng chột dạ, cũng không dám rời khỏi tầng thứ năm.
Làm quản sự Ô chủ, hầu hạ Ô chủ, suy cho cùng hắn quan tâm là thái độ của Ô chủ đối với nữ tu trong phòng, khi đầu não thanh tỉnh rồi, vẫn cảm thấy thái độ Ô chủ vô cùng kỳ quái, rốt cục nhịn không được đi địa phương bình thường Ô chủ tu hành tìm ngài ấy.
Ô chủ nhường gian phòng của mình ra cho nữ tu đó, hiện nay đang ở trong phòng một chỗ ký hiệu thật kỳ quái.
Ô Tử Hàm cẩn thận gõ cửa, nhận được bên trong đáp lại, mới đẩy cửa đi vào.
Khi vào cửa, quả nhiên nhìn thấy nam nhân một thân y bào màu đen huyền ngồi ngay ngắn ở trong phòng, gian phòng này trống rỗng, dùng bùa chú không gian, nhìn càng muốn lớn hơn bên ngoài. Mặt đất dưới thân ngài ấy, ký hiệu đỏ như máu lấy ngài làm trục tâm, giống như kéo dài bốn phương tám hướng, phủ kín toàn bộ không gian, ẩn ẩn lộ ra một loại hơi thở tà ác, chúng nó tựa như vô số phù khóa, khóa lại nam tử trung gian.
Đột nhiên nhìn thấy một màn này, sẽ làm cho người ta tưởng đây là ký hiệu huyết tế tà ác nào đó.
Ô Tử Hàm nhanh chóng liếc nhìn chủ tử một cái, phát hiện tà khí trên người ngài ấy như ẩn như hiện, khuôn mặt vốn lạnh lùng lạnh thấu xương, lúc này cũng lộ ra một cỗ tà tứ cuồng nịnh, trong lòng hơi kinh hãi.
Chẳng lẽ mấy ngày nay ngay cả ký hiệu phù cung cũng áp chế không được trĩ tà trên người Ô chủ?
Ô chủ mở mắt, một đôi ánh mắt ẩn ẩn hiện ra ám mang màu đỏ đâm thẳng đến.
Ô Tử Hàm sợ hãi trong lòng, cố nén xúc động muốn lui xuống, ngồi xổm tại vị trí gần cửa, lo lắng hỏi: "Ô chủ, tình huống của ngài không tốt lắm, có phải là nên rời đi biển thời gian trước hay không?"
Ô chủ không nói chuyện, một đôi con ngươi tà khí bốn phía nhìn nơi nào đó hư không, tùy ý huyết phù vẽ trên mặt đất dần dần lan tràn mà hướng đến thân thể, hắn biến hóa thành gông xiềng, quấn khóa ở trên người hắn. Rất nhanh da thịt lõa lồ có thể nhìn đến huyết phù lan tràn, trong huyết sắc lại ẩn ẩn lộ ra một tầng màu đen yêu quỷ.
Huyết phù rất nhanh liền theo cổ thon dài trắng sáng bò đến trên mặt tuấn mỹ, vì tuấn nhan đó thêm vài phần yêu tà mị hoặc.
Tóc của hắn không gió mà bay, một mảnh hắc nha, nhanh chóng biến dài, phủ kín toàn bộ không gian, dây dưa cùng một chỗ với huyết phù đó.
Trong phòng dòng khí bắt đầu chấn động không ngớt, giống như cơn tàn sát bừa bãi lốc ở trong không gian không rộng rãi, muốn xé rách vạn vật, cũng không cam mà bị khóa ở trong vòng huyết phù.
Ô Tử Hàm ngồi ở ngoài huyết phù không cảm giác sát ý tàn sát bừa bãi đó, lại có thể biết được huyết phù đang khóa lại là cái gì.
Không biết qua bao lâu, hơi thở chung quanh mới dần dần bình ổn xuống.
Huyết phù bắt đầu có ý thức co rút lại, huyết phù trên mặt Ô chủ dần dần thối lui, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt tà khí bị lạnh lùng áp chế, tóc tai đen nhánh một lần nữa rơi xuống phía sau.
Ô Tử Hàm bưng tới một ly không minh trúc tâm dịch, cẩn thận rảo bước tiến lên trong huyết phù, đưa đến trong tay nam nhân.
Thẳng đến khi nam nhân uống vào một ly không minh trúc tâm dịch, tà khí trên người bị áp chế toàn bộ, Ô Tử Hàm mới hỏi: "Ô chủ, ngài như vậy... vẫn nên rời đi biển thời gian trước thôi." ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Ngưng lại ở biển thời gian càng lâu, tình huống của Ô chủ càng nguy hiểm, Ô Tử Hàm đột nhiên có chút hối hận để cho Ô chủ đến thời gian biển.
Ô chủ lắc đầu: "Không thể, lần này Ô Minh Vực cùng Phạm Tiên Vực hợp tác, nếu như bỏ dở nửa chừng, không khỏi làm cho Phạm Tiên Vực xem thường."
Ô Tử Hàm lại cảm thấy Ô chủ nói lời này cũng không kỹ càng, chỉ sợ còn có dụng ý khác.
Cho dù là hợp tác cùng Phạm Tiên Vực, cũng không nên do Ô chủ tự mình tới đây, phái những người khác tới đây cũng là giống vậy.
Trong lòng Ô Tử Hàm biết khuyên không được, đành phải nói sang chuyện khác, nói: "Ô chủ, vị Sở cô nương kia bị thương rất nặng, cũng không biết nàng trải qua cái gì, vì sao lưu lạc đến thời gian biển. Tên 'Sở Chước' này, thuộc hạ vẫn chưa nghe, cũng không biết là người tu luyện của vực nào, vì sao Ô chủ phải cứu nàng, còn mang nàng đến tầng thứ năm?"
Ô chủ chỉ là nhìn hắn.
Ô Tử Hàm bị nhìn mà chột dạ hụt hơi, chẳng lẽ Ô chủ không thích hắn hỏi đến cô nương đó?
Quả nhiên, chợt nghe đến Ô chủ nói: "Ngươi cách xa nàng một chút."
Ô Tử Hàm gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ. Ô chủ đã coi trọng nàng, thì hẳn là vực chủ phu nhân Ô Minh Vực tương lai, hắn đương nhiên phải cách xa nàng một chút, nhưng lại sẽ cung kính.
Tuy rằng Sở Chước đó chẳng qua là tu vi Nhân Hoàng cảnh, ở Đại Hoang giới căn bản không đủ xem, nhưng mà đây là Ô chủ hiếm khi coi trọng, điểm ấy có thể xem nhẹ hết thảy.
Ô chủ làm sao nhìn không ra thuộc hạ suy nghĩ trong lòng, trong lòng hắn hiện lên cảm xúc vi diệu nào đó, ánh mắt nhìn về phía Ô Tử Hàm cũng trở nên ý vị thâm trường.
Ô Tử Hàm bị nhìn xem mà da đầu run lên, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Ô chủ, có cái gì không đúng sao?"
"Quả thật không đúng." Ô chủ thanh âm thanh lãnh: "Trên người nàng có hơi thở đứng đầu Bạch Ly Vực, ngươi cách xa nàng một chút."
"Cái gì?" Ô Tử Hàm cả người đều ngây ngốc.
Hơi thở vực chủ Bạch Ly Vực? Cái vị vực chủ Bạch Ly thần bí lại đáng sợ kia?
Ô Tử Hàm âm thầm nuốt miệng nước miếng, rốt cục hiểu rõ vì sao Ô chủ sẽ thái độ khác thường, không chỉ có cứu người lên, lại trực tiếp đưa tầng thứ năm, ngay cả gian phòng của mình cũng nhường cho nàng...
Tỉnh lại lần nữa, Sở Chước nhìn chằm chằm màn lụa màu vàng kim trên không, trong lúc nhất thời không biết thân tại phương nào.
Thẳng đến thức hải đau đớn cuốn tới, rốt cục làm cho nàng ý thức được tình cảnh hiện tại của mình, không khỏi cười khổ một tiếng.
Làm một người tu luyện, cho tới bây giờ nàng chưa ngủ say như chết như vậy, chắc hẳn lúc trước lại đau đến hôn mê đi. Nên may mắn là, người cứu nàng dường như cũng không phải đám đồ đệ gian tà, không làm cái gì với nàng trọng thương.
Cảm giác thức hải đau đớn càng ngày càng nặng, Sở Chước vội lấy ra Hỗn Nguyên Đại Hoàn đan, uống vào một viên.
Hỗn Nguyên Đại Hoàn đan là linh đan cấp chín, Mặc Sĩ Thiên Kỳ sau khi trở thành luyện đan sư cấp chín thì luyện chế, từng viên cực phẩm, nó hiệu quả mặc dù không phải chuyên trị thức hải bị thương, nhưng mà có chút ít còn hơn không, ít nhiều có chút hiệu quả.
Quả nhiên, trong chốc lát sau, Sở Chước cảm giác được thức hải tốt hơn rất nhiều.
Tiếp theo nàng kiểm tra địa phương khác thân thể, phát hiện trừ bỏ thức hải bị thương, linh phủ đã bị thương cũng không nhỏ, thần kỳ là, kinh mạch thế nhưng không một tia tổn hại.
Đột nhiên, nàng nhớ tới lúc trước khi tỉnh lại, gặp được hai người tu luyện, người gọi là quản sự Ô Tử Hàm nói, cho nàng sử dụng không minh trúc tâm dịch, phỏng chừng chính là thứ này chữa khỏi nàng bị hao tổn kinh mạch.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Chước càng thêm ưu sầu.
Nàng có A Chiếu che chở, đều bị thương thành như vậy, Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ sẽ thế nào, quả thực không dám tưởng tượng, chỉ hy vọng bọn họ đều không sao cả thì mới tốt.
Sở Chước suy nghĩ, rốt cục chống đỡ không được thức hải bị thương nặng, lại nặng nề ngủ rồi.
Đợi nàng ngủ không lâu, trong tay Ô Tử Hàm bưng một ly linh dịch mầu trắng ngà, đi theo Ô chủ tới đây.
Người nằm trên giường khuôn mặt tái nhợt, dung mạo tinh xảo giống như được tỉ mỉ nặn ra, nhiều một phần thì ngại nhiều, thiếu một phần thì ngại ít, cho dù tại giới tu luyện mỹ nhân như mây, bộ dạng kiểu này cũng rất là nổi trội.
Ô chủ tùy ý ngồi vào bên giường, ra tay bắt mạch cho người nằm trên giường.
Ô Tử Hàm khẩn trương nhìn, nhìn nhìn thần sắc trầm liễm của Ô chủ, lại nhìn nhìn nữ tu đang hôn mê trên giường, trong lòng trăm mối lo. Vốn tưởng rằng Ô chủ rốt cục thông suốt, vừa gặp đã yêu một nữ tu, nào biết đối phương có lai lịch khác, lại là Ô chủ bọn họ không thể đụng vào.
Đợi Ô chủ kiểm tra xong, Ô Tử Hàm nghe nói thức hải nữ tu này bị thương, không thể lạc quan.
"Cho nàng uống thuốc nhũ linh dịch đi." Ô chủ nói.
Ô Tử Hàm nhìn nhìn Ô chủ, lại nhìn nhìn nữ tu ngủ say trên giường, tay chân cũng không biết đặt chỗ nào, vẻ mặt khổ bức nhìn Ô chủ, nhỏ giọng nói: "Ô chủ, thuộc hạ không dám." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Đây là người vực chủ Bạch Ly, cho dù chỉ là một nữ tu Nhân Hoàng cảnh, hắn cũng không dám chạm vào.
Ánh mắt Ô chủ hơn vài tia dao động, liếc hắn một cái, giống như đang ngại hắn sợ hãi.
Ô Tử Hàm rụt bả vai, sợ thì sợ, còn hơn về sau gặp được vị kia, sau đó bị hắn nhốt vào phòng tối.
Cuối cùng vẫn là do Ô chủ nâng người dậy, cẩn thận uống xong chén thuốc nhũ linh dịch.
Uống vào thuốc nhũ linh dịch, sắc mặt nữ tái nhợt của tu trên giường tốt hơn rất nhiều, môi ngọc phấn nộn, màu sáng giống anh đào, tóc đen như mây phủ ở bên gối, làm nổi bật gương mặt, mi càng phát ra trong suốt long lanh, giống như tác phẩm nghệ thuật.
Ô Tử Hàm liếc mắt nhìn một cái, cũng không dám lại nhìn nhiều.
Lúc trước tưởng người này là Ô chủ bọn hắn nhìn trúng, cung kính có thêm, hiện tại biết người này có thể là người của vị vực chủ Bạch Ly kia, không chỉ có càng cung kính, lại càng hoảng sợ, hận không thể cúng bái, sau đó chạy nhanh đưa đi Bạch Ly Vực, vật về nguyên chủ.
Nghĩ đến đây, Ô Tử Hàm nhỏ giọng hỏi: "Ô chủ, cô nương này làm sao bây giờ? Chúng ta muốn đưa đi Bạch Ly Vực sao?"
Ánh mắt Ô chủ rơi xuống trên người người nằm trên giường, dưới gần gũi như thế, làm sao không cảm giác được hơi thở vực chủ Bạch Ly nồng đậm trên người nàng, hắn có chút không thoải mái cúi người xuống. Có thể làm cho một người dính đầy hơi thở con thần thú nào đó, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là mỗi ngày đều quấn lấy cùng một chỗ, mới có thể dính phải.
Bởi vậy có thể thấy được, vị kia đối với nữ tu này có bao nhiêu coi trọng.
"Đợi lúc rời khỏi biển thời gian rồi nói đi." Cuối cùng Ô chủ nói.
Ô Tử Hàm có chút thất vọng trong lòng, hắn vốn còn dự tính giật dây chủ tử lấy đưa cô nương này đi Bạch Ly Vực nổi danh, nhanh chóng rời đi biển thời gian, để tránh đợi ở biển thời gian càng lâu, đối với ngài ấy càng bất lợi.
Nhưng hắn phán đoán sai quyết tâm của Ô chủ, xem ra trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng rời khỏi biển thời gian.
Hết chương 331.