Lúc này thế giới, biến thành hai thái cực, đây quả thực là thuyền lơ lửng ở trên biển thời gian giống như thủy kính, đó quả thực là di tích cổ.
Khi bọn hắn nhảy ra khỏi đại trận hộ thuyền, thân thể đổ ngược, xoay ngược lại ngã tới di tích cổ trên đỉnh đầu, một đám người bị biến thành chật vật không chịu nổi.
Cấp tốc giảm xuống cảm giác thân thể áp bách không trọng lượng, Sở Chước thậm chí có thể nghe được xương cốt của mình phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
May mắn, khi mắt thấy sắp hung hăng ngã xuống, nàng được một lực lượng nâng lên, mềm dịu thả tới trên đất.
Những người khác vốn không có vận khí tốt như vậy, tựa như sủi cảo, đều lăn lộn rơi xuống, đặc biệt người tu luyện Tinh Linh cảnh, rơi rất thảm, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Sở Chước nhịn không được quay đầu, nhìn về phía Ô chủ ra tay nâng nàng lên.
Đám người Vân Nhụy tiên tử ngã trên mặt đất cũng thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi âm u, dù cho tâm tính tốt hơn nữa lúc này cũng có chút không phải tư vị.
Nam nhân một lòng ái mộ che chở nữ nhân khác, cho dù biết người nọ là cố nhân của hắn, vẫn có chút khó mà chấp nhận.
Trường Thừa cũng là một thành viên vững vàng rơi xuống đất.
Hắn liếc mắt nhìn Ô chủ bên kia một cái, phát hiện Sở Chước bình yên vô sự, lập tức dời tầm mắt, xem xét chung quanh.
Từ trong tàn ảnh thủy kính, bọn họ có thể nhìn thấy một ít kiến trúc to lớn giống như cung điện, trong kiến trúc các loại mãnh thú như ẩn như hiện, đều biểu hiện di tích bỏ lại ở trong thời gian không tầm thường. Nay bọn họ tiến vào, phát hiện địa phương lúc này bọn họ đang đứng là một khối đất trống lơ lửng.
Không chỉ có như thế, chung quanh còn có vô số hòn đảo lơ lửng, thật to nho nhỏ không đồng nhất, tựa như san sát phập phềnh ở giữa không trung, có lớn có nhỏ, lớn như một tòa đảo thiên không, nhỏ giống như bụi bặm.
Mà phù không đảo lơ lửng dưới chân bọn họ, diện tích cũng không nhỏ, có thể nhìn thấy một rừng cây cách đó không xa, trong rừng cây hoa mộc rậm rạp xanh tươi, mọc có chút khả quan, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít động vật nhỏ vô hại chui ra bụi cỏ nhìn qua đám người.
Trừ cái đó ra, còn có linh thảo hỗn tạp ở trong đó.
Hai mắt Sở Chước hơi sáng, hỗn lâu cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, dưỡng thành xúc động nhìn đến linh thảo liền muốn thu thập, nếu không cả người đều không thoải mái.
Nhưng người chung quanh cũng không có động, nàng liền áp chế xúc động này, an tĩnh bàng quan.
Khócccc ——
Đột nhiên, xa xa truyền đến một trận tiếng chim hót khàn khàn.
Tiếp theo là tiếng giương cánh chấn không, phảng phất như từ xa xa bay tới bên này.
Mọi người ngưng mắt nhìn lại, rất nhanh liền nhìn thấy xa xa một mảnh đông nghìn nghịt, một đám chim bay tới bên này, chung quanh phù không đảo chằng chịt, không thể phân biệt đàn chim này số lượng bao nhiêu, là tu vi gì.
Thẳng đến khi chúng nó tiếp cận, mới phát hiện đàn chim này số lượng không ít, hơn nữa thân hình chúng nó cực kì khổng lồ, hai cánh mở ra có hơn mười trượng, mỏ chim sắc bén, móng vuốt sắc nhọn, nhìn cực không dễ chọc.
Giống như cảm giác được có kẻ xâm nhập, đàn chim này phát ra thanh âm vang dội, lao xuống đám người. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Cánh vỗ lên từng đợt gió lốc, cơn lốc hóa thành một mảnh lưỡi dao gió, nơi phong nhận đi qua, như vạn vật treo cổ, chung quanh những phù không đảo bị quạt bay, những đảo nhỏ thậm chí bị phong nhận xoắn thành bụi bặm.
Chim đàn rất nhanh liền đi đến.
Trên đảo rừng cây nhỏ như là trải qua một trận bão cấp mười hai, nhổ tận gốc, hoặc là bị xoắn đến nát bấy.
Một đám người tu luyện đều xuất ra vũ khí, chém giết chim to lao xuống.
Ô chủ lui về phía sau, nhìn người tu luyện chiến đấu cùng đám chim kia, ánh mắt quét tới chung quanh.
Trường Thừa cầm tr thiên thần trượng ong tay, đồng dạng không ra tay, đang quan sát chỗ di tích cổ này, đồng thời ngẩng đầu nhìn thiên không, phát hiện mặt trên là thủy kính do biển thời gian ngưng tụ mà thành, an tĩnh ngăn cách phiến di tích này, để nó qua khe hở thời gian.
Thời gian lúc nào cũng vùi lấp rất nhiều thứ, chỉ có nghịch chuyển thời gian, mới có thể sau đó người đời xem xét đến chân tướng thời gian che giấu.
Ở dưới hợp lực của một đám người tu luyện, rất nhanh liền tiêu diệt đàn chim muông này.
Tiếp theo, bọn họ nhìn về phía Ô chủ cùng Trường Thừa, giống như đang hỏi thăm bọn hắn kế tiếp nên làm như thế nào.
Lúc này, bọn họ rốt cục chú ý tới Sở Chước bên cạnh Ô chủ, khi phát hiện tu vi của nàng, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại nhìn xem Ô chủ thần sắc tự nhiên, đều bị hắn làm hồ đồ rồi.
Đây chẳng qua là một người tu luyện Nhân Hoàng cảnh, vì sao Ô chủ mang nàng tiến vào biển thời gian?
Bọn họ lúc trước vẫn chưa chú ý tới có người này, hẳn là Ô chủ lưu nàng ở tầng thứ năm trên thuyền, vẫn luôn chưa lộ mặt.
Sở Chước cầm Toái Tinh dù trong tay, bình tĩnh tùy ý các loại tầm mắt rơi xuống trên người, thân thể lại âm thầm căng cứng.
Thẳng đến những tầm mắt như có như không rời khỏi, nàng mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
Nơi này tu vi mỗi một người tu luyện đều cao hơn nàng, tầm mắt rơi xuống trên người cho dù đã thu liễm, nhưng cũng mang theo uy áp, rất dễ dàng khiến cho nàng căng thẳng thần kinh.
Sở Chước cảm thấy còn tiếp tục như vậy, nàng không phải tu luyện được thần kinh thô to vô cùng, chính là bị biến thành bệnh thần kinh.
Trường Thừa xem qua chung quanh, nói với Ô chủ: "Xem ra di tích này rất lớn, không bằng phân công nhau làm việc? Ai tìm được chính là của người đó?"
Ô chủ cũng không phản đối, gật đầu đáp ứng.
Những người khác nghe an bài thế, vẻ mặt vui sướng. Tách ra làm việc, có lợi có tệ, chẳng qua đại đa số là lợi lớn hơn tệ, ít nhất bọn họ không cần ở khi gặp được dị bảo, bởi vì thực lực không đủ mà không tranh được người ngoài.
Trường Thừa nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người Sở Chước, chỉ vào nàng nói: "Nàng liền do chúng ta mang đi."
Ánh mắt mọi người lại rơi xuống trên người Sở Chước, nhìn xem tới khi Sở Chước áp lực như núi, Ô chủ ứng một tiếng, giao Sở Chước cho bọn hắn.
Ô Tử Hàm nhìn trầm mặc Sở Chước, muốn nói lại thôi.
Sở Chước vẫn chưa đề xuất ý kiến, trầm mặc đi đến bên cạnh Chu Yếm.
Làm một người tu vi thấp nhất nơi này, không có quyền lợi cự tuyệt, hơn nữa người tu luyện cao cấp thường thường sẽ không để ý người tu luyện cấp thấp nghĩ như thế nào, bọn họ chỉ cần nàng đủ nghe lời.
Chu Yếm cười ôn hòa với nàng, giống như đang trấn an nàng khẩn trương. Chỉ là hắn càng như thế, Sở Chước càng khẩn trương, trên mặt cũng không dám lộ ra mảy may.
Trường Thừa rất vừa lòng, vươn thiên thần trượng ra, chỉ một phương hướng: "Chúng ta bên này."
Nói xong, Trường Thừa mang theo tất cả người tu luyện Bạch Ly Vực bay lên, đi tới phương hướng định ra.
Người tu luyện phía trên Thánh Đế cảnh có thể ngự không phi hành, đám người tu luyện Bạch Ly Vực đều là Thánh Đế cảnh, không cần ngự kiếm phi hành, Sở Chước tu vi thấp, theo không kịp bọn họ, liền do Chu Yếm mang theo.
Thẳng đến khi rời khỏi phiến phù không đảo đó, Sở Chước còn có thể cảm giác được những tầm mắt tò mò như có như không dừng ở trên người nàng, chẳng qua người tu luyện Bạch Ly Vực cũng không thèm để ý.
Trường Thừa phi hành ở phía trước, xuyên qua đám phù không đảo to to nhỏ nhỏ không đồng nhất chung quanh.
Sở Chước phát hiện chung quanh có vài tòa phù không đảo diện tích khổng lồ, mặt trên linh khí uẩn nhiên, hiển nhiên thứ tốt không ít. Nhưng mà Trường Thừa làm như không thấy, giống như coi thường thăm dò đám đỏ nhỏ đó, tiếp tục đi tới trước, càng chạy càng xa.
Vài canh giờ sau, xa xa liền nhìn đến một hòn đảo to lớn phi thường.
Hòn đảo đó giống như là từ một tòa linh cây cực đại hình thành, phía dưới là rễ cây chi chi chít chít, không ngừng mà sinh trưởng đi xuống, bá đạo chiếm cứ tất cả không gian, chung quanh hòn đảo bị nó chen chúc. Rễ cây tráng kiện gấp khúc, giống như từng con rồng có sừng chiếm cứ. Tầm mắt một đường hướng lên trên, không thể cân nhắc nó có bao nhiêu vạn trượng, chỉ có thể ở chỗ đỉnh mơ hồ nhìn thấy một chút màu xanh.
Xa xa nhìn, chỗ đảo này tựa như một cái tổ ong.
Trường Thừa xông lên phía trước, phút chốc bay đi lên trên, đi đến phía trên hòn đảo.
Bọn họ tốc độ cực nhanh, Sở Chước không còn cách nào, nếu để cho nàng tự mình phi hành, căn bản không thể đuổi kịp những người này.
Khi bọn hắn bay đến phía trên hòn đảo, liền nhìn thấy một mảnh rừng rậm xanh lá nhìn không đến cuối cùng, trong rừng rậm này linh mộc cao to tươi tốt, chỉ là so sánh với cùng rễ cây phía dưới, chúng nó tựa như cây nho nhỏ, không đáng giá không đề cập tới, lúc này đây khi nhìn xa xa, trước sẽ chú ý tới rễ cây thô to, tiếp theo mới sẽ chú ý màu xanh bên trên.
Rừng rậm trên đảo, giống như tóc dán vào da đầu một người.
Rất xa, có thể nhìn thấy trong rừng rậm có một tòa cung điện cao to do đại thạch màu xám trắng xây thành, đặt ở bên trong một mảnh xanh biếc, phá lệ rõ ràng.
Trường Thừa rất có hứng thú nhìn qua, không nói hai lời, bay qua chỗ đó.
Những người khác theo sát, một bên đánh giá chỗ thụ đảo, một bên xem cung điện trong rừng rậm.
Rất nhanh bọn họ liền đi đến trước cung điện, mọi người từ giữa không trung đáp xuống. Diendanlequydon+ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nhìn lên khoảng cách gần, phát hiện cung điện này tuy rằng do khối thạch thô sơ địa phương xây thành, nhưng nó được mài rất bóng loáng, hơn nữa phía trên tường đá vẽ một loại ký hiệu huyền ảo, trong ký hiệu lại có đồ đằng kỳ quái.
Trường Thừa liếc mắt nhìn một cái, vẫy tay người tu luyện bên cạnh.
Liền có hai người tu luyện đi qua, xuất ra mấy tấm bùa bỏ trống, bắt đầu thử ấn xuống ký hiệu cùng đồ đằng trên tường.
Chỉ là bọn hắn vừa in xuống, bùa trống liền xèo một tiếng vỡ ra, ký hiệu mặt trên cũng biến mất không thấy.
"Thú vị!" Trên mặt Trường Thừa lộ ra vẻ hưng phấn, có chút chờ mong đối với kết cục chỗ thụ đảo này.
Càng là vật huyền ảo thần bí, đại biểu thăm dò càng có giá trị.
Hắn lưu lại vài người tu luyện, để cho bọn họ vô luận như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp in xuống ký hiệu cùng đồ án trên tường, tiếp theo mới cất bước đi thẳng hướng cung điện.
Chu Yếm mang theo Sở Chước theo sau.
Trong cung điện trống rỗng, hai bên có cây cột thô to chiều cao không đồng nhất, trên thân cây cột làm như chịu nâng vật gì đó, đi sâu vào cung điện còn có thông đạo thông suốt bốn phương, không biết thông phương hướng nào, chung quanh im ắng, có gió thổi phất đến từ thời không xa xôi.
Mọi người đang quan sát cung điện, đột nhiên nghe được vang lên một trận tiếng bước chân lộc cộc.
Bọn họ nhìn qua nguồn gốc thanh âm đi tới, rất nhanh liền thấy một người mặc kim giáp xuất hiện ở trước mặt, cầm trong tay một thanh trường thương màu vàng, khi nhìn thấy người tới, vung thương lao đến.
Trong mắt Trường Thừa xẹt qua ám mang hưng phấn, cất bước tiến lên, chém ra thiên thần trượng.
Thanh âm choang choang choang vang lên, Trường Thừa cùng người kim giáp chiến đến cùng nhau, đánh đến khó khăn chia lìa.
Người tu luyện khác thì ở bên cạnh nhìn, có chút thanh thản tiếp tục đánh giá cung điện, thậm chí bay đến giữa không trung, đi lấy một ít hòn đá tròn tròn màu xám trắng để trên cây cột.
Sở Chước nhìn xem có chút sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.
Chu Yếm kêu người đều thu hết gì đó trên mặt cây cột, nói với Trường Thừa còn đang đánh nhau ầm ầm ầm cùng người kim giáp: "Trường Thừa đại nhân, đừng đánh nữa."
Trường Thừa nghe xong, hư không lắc lư một chiêu, thiên thần trượng thần kỳ bổ tới ngực người kim giáp.
Chỉ nghe được vang lên một tiếng giống như tơ lụa rách ra, ngực người kim giáp vỡ ra, lộ ra linh kiện kim loại phức tạp bên trong, Trường Thừa chụp qua một chưởng, linh kiện này bị chấn nát, người kim giáp cứ như vậy ngã xuống.
Chu Yếm đi qua, kiểm tra người kim giáp đó, trầm giọng nói: "Đây là con rối, trình độ kỹ thuật luyện tạo rất không kém, Trường Thừa đại nhân ngài không nên phế nó đi, mang về nghiên cứu cũng tốt."
Trường Thừa coi thường nói: "Một con rối người yếu như vậy, cần nó làm gì? Trong cung điện này không chừng còn có lợi hại hơn thì sao?"
Trường Thừa vừa mới nói xong, chợt nghe đến một trận thanh âm chỉnh tề vang lên, ngay sau đó liền thấy từ trong các thông đạo trào ra một đám con rối kim giáp, giống như đám kiến, một tên tiếp theo một tên, rất nhanh đã vây quanh cung điện.
Chu Yếm nhịn không được nói: "Trường Thừa đại nhân, ngài quả thật là cái miệng quạ đen!"
Trường Thừa không để ý đến hắn, đã hưng phấn mà nhào lên, người tu luyện khác cũng đều xuất vũ khí ra, Chu Yếm không dám cách Sở Chước quá xa, hai tay giống như bị hỏa diễm vây quanh, trong lúc vẫy tay là từng đạo hỏa diễm hóa thành phi kiếm. ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Sở Chước cầm Toái Tinh dù trong tay, nhìn đám con rối kim giáp, thần sắc bình tĩnh.
"Cô đừng động thủ, chúng nó rất nguy hiểm." Chu Yếm một bên dọn dẹp con rối chung quanh, một bên nói cùng Sở Chước.
Sở Chước tự nhiên có thể cảm giác được đám con rối nguy hiểm, trên người chúng nó không có bất luận hơi thở gì, nhưng mỗi một chiêu giống như phá vỡ dòng khí chung quanh, cũng không phải tu vi hiện tại của nàng có thể đối phó.
Nàng có thể làm, chỉ có cố gắng theo sát Chu Yếm, nhận hắn bảo hộ.
Hai mắt Sở Chước phủ một tầng mịt mù.
Ở dưới một đám người tu luyện hợp lực bao vây tiêu diệt, chung quanh con rối kim giáp đều ngã xuống.
Trường Thừa không kiên nhẫn dây dưa cùng đám con rối không có hơi thở sinh mệnh lại không sợ chết, giết ra một con đường phía trước, quát một tiếng: "Đi!"
Một đám người đều đuổi theo Trường Thừa.
Con rối kim giáp thì lại truy sau lưng bọn họ.
Sở Chước cảm giác tựa như đang chơi trò chơi, thực lực của địch cách xa ta, nhưng Trường Thừa không để đám con rối ở trong mắt, chỉ là ngại chúng nó giống như con kiến, vừa nhiều lại phiền, một bên giết một bên chấn vỡ.
So với Trường Thừa chỉ cần giết ở phía trước, người tu luyện khác lại có mục đích thu con rối kim giáp, bọn họ chính là đánh cho con rối kim giáp không thể nhúc nhích, sau đó thì thu hồi lại, sẽ không giống như Trường Thừa, đánh cho linh kiện bên trong con rối đều vỡ.
Một đám người chạy tới trong chỗ sâu thông đạo.
Khi biển thời gian lại xuất hiện nước lũ thời gian, một con thuyền thuyền lướt qua vô số cốt sóng, lấy một loại tốc độ bẻ gãy nghiền nát mà vọt vào.
Thế giới bắt đầu khuynh đảo, người đứng ở đầu thuyền lù lù bất động, tóc đen thật dài ôm sát rơi xuống phía sau.
Kim Ô đỡ lấy lan can, chịu đựng khó chịu khi thế giới lật ngược mang đến.
Thẳng đến khi thuyền vọt vào nước lũ thời gian, thế giới mới chậm rãi khôi phục bình thường, lấy một loại tốc độ thong thả bắt đầu ổn định.
Thế giới ổn định xong, thuyền di động ở trên mặt biển bình tĩnh giống như thủy kính, trong thủy kính mơ hồ giống như có thể nhìn thấy tàn ảnh, một khối hợp lại một khối, cũng không rõ ràng.
Kim Ô đi tới, đứng ở phía sau nam tử, thấp giọng dò hỏi: "Chủ nhân, vị trí Trường Thừa đưa là ở trong này?"
Nam tử không nói gì, mà là nhìn về phía tàn ảnh trong thủy kính, trong chỗ sâu trung tâm mắt trái như là rơi xuống một giọt mực nước màu vàng, mực nước lan tỏa thấm nhiễm sang chung quanh, dần dần mắt vốn đen biến thành màu vàng ròng.
Khi Kim Ô thoáng nhìn thấy đó dị đồng tử một đen một vàng, khẩn trương cúi đầu.
Lúc này, chỉ thấy thế nước bình tĩnh bắt đầu nổi lên gợn sóng, thiên địa giống như đang rung động, thế giới lại khuynh đảo.
Nam tử xuất thủ, chỗ mặt kính đỉnh đầu sinh sôi bị xé rách một cái cửa, hắn nhảy tới phía trước, bay vọt đi vào tới cửa kia.
Kim Ô thấy thế, vội vội vàng vàng mà dẫn dắt vài người tu luyện đuổi kịp, tùy tay thu hồi thuyền lại.
Hết chương 343.
*Spoi tên chương:
344: Trước gặp lại
345: Khi gặp lại
346: "Ta vốn tên Phong Chiếu."
Và A Chiếu là: ... hai từ "hoàn mỹ" không đủ để miêu tả. ^_^
*Lượt xem ở trang chính lại còn ít hơn cả trang ăn cắp. Haizz