Giống như đi ở trong một không gian hư ảo, không có khởi điểm cũng không có điểm cuối cùng, chung quanh đều là một mảnh hư vô.
Một đám người cẩn thận đi về phía trước, hơi thở âm lãnh ở khắp mọi nơi, giống như là đến từ chỗ u minh, khiến người ta tinh tường cảm giác được, địa phương bọn họ tiến vào, có thể là một cái bí cảnh ngăn cách với bên ngoài, hơn nữa là một ác địa rất không thân thiện, mà nguy hiểm lại chỗ nào cũng có.
Sở Chước nhớ tới ở Thanh Lâm Vực trong túi càn khôn màPhong Chiếu đưa nàng có một chiếc đèn Bảo Phật Lưu Ly, trong lòng khẽ động, khi lật tay thì một chiếc đèn lưu ly tinh diệu xuất hiện ở trong tay nàng.
Sở Chước đưa linh lực vào trong đèn, lưu ly đèn vốn tịch diệt đột nhiên sáng lên.
Ánh đèn cũng không mãnh liệt, lại có thể dễ dàng bị xua tan hắc ám cùng hư vô chung quanh, làm cho người ta có một loại cảm giác rốt cục chân đang bước trên thực địa.
Loại cảm giác này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được mà nặng nề thở dài một hơi, chẳng qua là một đoạn thời gian không lâu lắm thôi, lại làm cho hắn tinh tường cảm giác được một loại nghĩ mà sợ, nghĩ mà sợ qua đi lại có chút hối hận dĩ vãng mình trì hoãn tu luyện, thế cho nên nay ngay cả tu vi Tinh Linh cảnh cũng không có, cho dù bên người có cường giả làm bạn, không có cảm giác an toàn như cũ.
Cảm giác an toàn là đế từ cường đại của bản thân, tu vi của hắn còn chưa đủ mạnh đến có thể cho hắn cảm giác được an toàn.
Đặc biệt cái địa phương quỷ dị này, vô hình trung sẽ phóng đại vô hạn nỗi sợ hãi trong lòng người ta, không ai có thể hỗ trợ, chỉ có thể dựa vào chính mình mới được.
Trong nháy mắt này, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã định xuống một quyết tâm.
Những người khác cũng không biết tâm lý hắn biến hóa, nhưng mà bọn họ cũng có thể cảm giác được tâm tính của mình biến hóa, nhất thời nhịn không được nhìn về phía cốc đèn lưu ly Sở Chước nâng trong tay đó.
"Đèn này là vật của phật gia?" Bích Tầm Châu là người thật tinh mắt, đã lập tức nhận ra được.
Sở Chước mỉm cười, nói: "Ừm, là đèn Bảo Phật Lưu Ly, trước kia A Chiếu tặng cho ta."
Nhất thời một đám người đều nhìn về phía tiểu yêu thú đứng ở trên vai Sở Chước, thấy hắn kiêu ngạo mà nâng cằm, cái đuôi lắc lắc, dáng vẻ "Đại gia hắn chính là hào phóng như vậy", thì buồn cười trong lòng, trên mặt lại không dám biểu lộ nhiều lắm.
"Lão đại, thứ này rất tốt, huynh có được ở đâu vậy?" Mặc Sĩ Thiên Kỳ đến gần, vẻ mặt hâm mộ.
Không chỉ có hắn hâm mộ, ngay cả Khúc Sơn Hà đều nhịn không được mà hâm mộ. Loại vật phật gia này cực ít, bởi vì giới tu luyện hiện nay, phật tu thuần khiết đã rất ít, cho dù có, cũng đều là người khổ tu, không phải tị thế mà cư, cho dù là ở Huyền Lôi Vực, vật phật gia lưu lạc đến tu luyện giới cũng không nhiều, cố tình tăng nhiều cháo ít, cũng chỉ có chút không đủ chia.
Phong Chiếu nói:【Tìm được ở trong một cái bí cảnh.】
Loại thái độ không thèm để ý nàycủa hắn, làm cho mọi người càng hâm mộ rồi.
Sở Chước nâng Bảo Phật Lưu Ly trong tay, tuy rằng ánh đèn cũng không sáng ngời, lại một đường xua tan đi hơi thở quỷ dị chung quanh, làm cho bọn họ có thể cảm giác chân thật mà đi tới, ngay cả âm hàn trong không khí cũng không khiến người ta sợ hãi như vậy nữa.
Sở Chước cúi đầu nhìn địa phương dưới chân, tối như mực, như là dẫm trên mặt sàn băng lãnh, lại giống như dẫm lên trên xương cốt âm hàn. Nàng cân nhắc xuống ở trong lòng, tuy rằng cảm thấy nơi này sát khí rất nặng, cũng không phải là là nơi tốt sống chung, nhưng cũng đã lựa chọn đến đây, vốn không có đạo lý quay đầu, chỉ có thể càng thêm cẩn thận nhiều hơn, lấy mưu cầu càng nhiều cơ hội sinh tồn.
Nàng đã dẫn bọn hắn tiến vào, thì phải phụ trách sinh mệnh của bọn họ.
Nghĩ xong, Sở Chước liền lệp tức lắng đọng lại quyết tâm, nâng đèn Bảo Phật Lưu Ly trong tay, đi tới hư không không biết tên ở phía trước.
Không biết đi bao lâu rồi, khi hư không âm u vô tận thậm chí làm cho người ta sinh ra một loại tâm tình mệt nhọc, thì đột nhiên nghe được một tiếng đùng, đánh vỡ yên tĩnh chung quanh.
Sở Chước thoáng dừng chân, không chờ nàng ra tiếng, Khúc Sơn Hà đã lấy một loại tốc độ cực nhanh ra tay, trong tay là một tấm Sơn Hà Ấn, nhanh chóng bay nhanh đi về phía trước. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Sơn Hà Ấn là pháp bảo bản mạng của Khúc Sơn Hà, là một kiện linh khí không gian cực hiếm có, thu nạp trong Sơn Hà Ấn, núi non linh động, linh tính cực phú.
Sơn Hà Ấn hình như đánh lên cái gì đó, phát ra tiếng ầm vang.
Khi Sơn Hà Ấn bay trở về, bọn họ nhanh chóng tiến lên, đèn Bảo Phật Lưu Ly tinh tường chiếu lên thi thể trên đất rõ ràng.
Sở Chước nhìn đến y phục trên người thi thể đó, mắt sắc hơi rét run: "Là đệ tử Bích Vân thế gia, người này lúc trước cùng nhau tiến vào Thiểm Kim Lâm với Vân Nhụy tiên tử."
Mặc dù chỉ đồng hành cùng đám người Vân Nhụy tiên tử một đoạn đường vô cùng ngắn, Sở Chước cũng đã đều ghi nhớ những gương mặt đó, hiện nay nhìn đến người này, liền có thể dễ dàng nhận ra được. Làm cho thần sắc nàng ngưng trọng là, người bị Sơn Hà Ấn công kích, đã không xem như người, màu da của hắn hiện ra màu vàng lợt tử vong, hai mắt phồng lẹn, tứ chi hiện ra một loại vặn vẹo không bình thường, loại vặn vẹo này hiển nhiên cũng không phải là là bị Sơn Hà Ấn công kích.
Sơn Hà Ấn công kích lồng ngực, nhưng mà khi Khúc Sơn Hà sử dụng kiếm đẩy quần áo hắn ra, thì thấy chỗ lồng ngực hắn lõm xuống, cũng không thấy mấy thứ như nội tạng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Huyễn Ngu, bé rùa tránh ở phía sau Huyền Ảnh thò đầu ra xem, hỏi: "Người này sẽ không phải giống những thi thể bên ngoài, đã sớm đã chết đi?"
Nghe xong, Khúc Sơn Hà phá rách giầy trên chân người nọ, chỉ thấy lòng bàn chân có mấy lỗ máu màu đen, hiển nhiên cũng là ở sau khi qua đời thì chảy khô huyết dịch trong thân thể.
Nhìn một lát, Sở Chước dùng lửa đốt cháy, nâng đèn Bảo Phật Lưu Ly tiếp tục đi tới.
Kế tiếp, bọn họ lại gặp được công kích, lần này bọn họ không còn là động thủ xa xa, mà là đợi khi người công kích đi đến trước mặt, Khúc Sơn Hà ngăn lại, một bên quấn đấu một bên quan sát, quả nhiên phát hiện chỗ khác thường.
Công kích bọn họ là một người, cũng là một người chết, huyết dịch trên người sớm đã chảy khô, hai mắt phồng lên, ánh mắt giống cá vàng, tứ chi hiện ra dáng vẻ vặn vẹo, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới việc hắn công kích.
Quan sát xong, Khúc Sơn Hà không lưu tình chút nào mà chém giết.
Chặt bỏ đầu người, khi thi thể chia lìa, quả nhiên không thấy không nhỏ một giọt máu nào.
"Có thể làm cho người đã chết tiếp tục công kích, mọi người thấy sao, có giống một loại thuật con rối không?" Khúc Sơn Hà hỏi bọn họ.
"Rất giống." Hỏa Lân rất nể tình phụ họa.
"Con rối người cái gì? Là hoạt tử nhân mới đúng." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được xen miệng.
Lúc này, Sở Chước bọn họ đều nhìn hắn, hắn bị nhìn xem mà chột dạ, run run hỏi: "Mọi người nhìn ta như vậy làm chi?"
Sở Chước thở dài, nói: "Huynh nói đúng..."
Lời còn chưa nói xong, thì xa xa lại xuất hiện mấy bóng dáng, bốn phương tám hướng đánh tới bọn họ, đều là hoạt tử nhân Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói.
Sở Chước xuất ra kiếm Lôi Đình, cùng Khúc Sơn, Hỏa Lân cùng nhau tiến lên trước chiến đấu, trong tay Bích Tầm Châu còn đang nâng một gia hỏa hấp hối, Huyền Ảnh bảo hộ mấy Nhân Hoàng cảnh ở bên người, cảnh giác nhìn chung quanh.
"A Kỳ, huynh lại miệng quạ đen rồi." Hỏa Lân một bên dùng Cực Hỏa roi đánh bay hoạt tử nhân, vừa nói.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ không khỏi kêu oan: "Ta làm sao là miệng quạ đen, cho dù ta không nói, bọn họ cũng tới."
"Nhưng nếu huynh không nói bọn họ là hoạt tử nhân, nói không chừng bọn họ sẽ không đến nhiều như vậy." Hỏa Lân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng nghẹn đến mắt trợn trắng, cũng không nghĩ để ý nàng nữa, nhìn chằm chằm vào đám hoạt tử nhân, thả Luyện Vân Long Đằng ra, muốn cho nó đi nghiền chết mấy hoạt tử nhân.
Đáng tiếc dĩ vãng Luyện Vân Long Đằng luôn thích bước ra thông khí thì lúc này nói cái gì cũng không chịu rời khỏi chủ nhân, dây mây gắt gao quấn ở trên vạt áo hắn, tỏ rõ cự tuyệt. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@
Mặc Sĩ Thiên Kỳ tuy rằng cảm thấy kỳ quái, cũng không miễn cưỡng nó.
Ước chừng một lúc lâu sau, đám người Sở Chước rốt cục giải quyết hết hoạt tử nhân tập kích, dùng lửa đốt cháy thi thể họ. Ở loại địa phương này, lửa đốt là phương thức tốt nhất, bọn họ cũng may mắn lúc trước khi ở bên ngoài, cũng dùng lửa đốt cháy những thi thể tìm ra được, nếu không ai biết những thi thể đó có thể dị biến hay không, biến thành hoạt tử nhân mà công kích người khác.
Kế tiếp lại gặp được vài lần hoạt tử nhân công kích, chờ khi bọn họ mệt đến không xong, rốt cục xuyên qua hư không nhìn không thấu đó, đi đến một lối vào tối om.
Lối vào không có cửa hoặc cấm chế, đứng ở nơi đó nhìn vào trong, chỉ cảm thấy bên trong âm trầm, lộ ra hơi thở không khỏi đáng sợ.
Âm thầm nuốt nuốt nước miếng, mọi người nhìn qua Sở Chước.
Dọc theo đường đi này, Sở Chước biểu hiện ra rất bình tĩnh, hơn nữa nàng là người phát hiện dị thường sớm nhất, còn có thể trực tiếp vẽ ra làm cho bọn họ đều biết trong lòng, thế cho nên gặp được chuyện gì, liền theo thói quen coi nàng làm chủ, sai đâu đánh đó, ngay cả Khúc Sơn Hà trong lúc vô tình cũng chịu ảnh hưởng của bọn họ.
Sở Chước nhìn nhìn lối vào, nói: "Vào thôi, cẩn thận một chút."
Nàng dẫn đầu đi trước, một tay nâng đèn Bảo Phật Lưu Ly, một tay nắm kiếm Lôi Đình, khi cảm giác được có cái gì đó đánh tới nàng, kiếm Lôi Đình lập tức đánh ra. Hồ quang màu tím phát ra tiếng động xèo xèo ở giữa không trung, ở trong ánh sáng đèn Bảo Phật Lưu Ly, tinh tường nhìn thấy được kiếm Lôi Đình trảm ra một vật hình dáng sương mù màu đen, hồ quang màu tím bao vây lại, sinh sôi phá hủy.
Kiếm Lôi Đình khắc tà, gặp mạnh thì mạnh, gặp tà sắc bén, vừa rồi vật hình dạng đoàn sương mù màu đen đó, âm sát khí rất nặng, rõ ràng chính là thứ ở nơi này, cực độ không thân thiện với con người.
"Đây là..." Khúc Sơn Hà nheo mắt lại.
"Hẳn là linh sát bám vào trên thi cốt thôi." Sở Chước chậm rãi nói: "Dù sao, nơi này là một cái âm mộ không biết tên, không biết thời gian tồn tại bao lâu, sẽ hình thành linh sát cũng có khả năng, linh sát bình thường có thể khống chế tử thi. Hơn nữa..."
Khóe miệng nàng giật giật, không có nói ra cái suy đoán kia.
Căn cứ lúc trước Sở Chước vẽ sơ đồ, bọn họ quả thật đã nhìn ra phía dưới liệt cốc là một cái âm mộ không biết tên, sát khí rất nặng, những thi thể bị giết chết chảy ra huyết dịch tươi mới, chính là dùng để hiến tế mở ra âm mộ, chỗ nào cũng tràn ngập một loại hơi thở âm sát.
Mà lúc ấy bọn họ một đường đi tới, một đường đào ra thi thể, dần dần nhìn ra đến phương hướng bọn họ đang đi, đang đứng ở phương hướng chính cung âm mộ, tức là nói, khoảng cách của bọn họ với âm mộ vô cùng gần, khả năng đứng tại nơi giao hội giữa lối vào dương gian cùng âm mộ. Cũng bởi vì như thế, cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng khiến cho chủ nhân trong mộ chú ý, thẳng đến khi dẫn bọn họ tiến đến.
Vì sao nơi này sẽ có một âm mộ đáng sợ như thế, tạm thời không biết, cũng không biết có không thật sự là âm mưu của hậu duệ Thần tộc phải hay? Nếu như quả thật là âm mưu của bọn chúng, cái âm mộ này tồn tại rất khả nghi.
Những hậu duệ Thần tộc đó dẫn người tu luyện tới đây, chẳng lẽ chính là muốn lợi dụng người tu luyện hiến tế mở ra âm mộ? Chắc chắn không đơn giản như vậy, trong mộ này hết thảy đều lộ ra quỷ dị, cũng làm cho nàng không dám xem thường.
Nghe được Sở Chước nói trắng ra như vậy, một đám người đều có chút kinh ngạc.
Lúc trước bọn họ đều biết rõ ràng trong lòng, không có chỉ ra nó, là không muốn khiến cho chủ nhân trong mộ chú ý.
Sở Chước nói: "Dù sao chúng ta cũng đã dẫn tới chú ý, lại cẩn thận làm việc thì cũng vô dụng, chỉ có thể trực tiếp đối mặt. Kế tiếp, mọi người cẩn thận một chút."
Hết chương 481