Sở Chước lại hàn huyên một lát cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ, thấy hắn trừ bỏ cần muốn tiếp tục ngâm linh tủy tuyền vạn năm, cũng không trở ngại gì, tim treo cao rốt cục thả lỏng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất cao hứng đối với Sở Chước bình an trở về, vội vàng hỏi thăm nàng trải qua đã hơn một năm này, đi nơi nào, nguy hiểm gì không.
Sở Chước đơn giản liền ngồi ở bên suối linh tủy, đơn giản nói một lần chuyện mình sau tỉnh lại ở biển thời gian, đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe được vừa lo lắng lại vừa may mắn.
"Vị Ô chủ kia thật sự là người tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ nói tự đáy lòng: "Lần khác phải cảm ơn hắn mới được."
Hỏa Lân dường như là muốn tranh cãi cùng hắn, hừ một tiếng nói: "Hắn còn không phải vì muốn cầu lão đại, mới sẽ ra tay cứu giúp?"
"Như vậy cũng không tệ rồi, biển thời gian nguy hiểm như vậy, ở khi không thể xác định lai lịch Sở tỷ có nguy hiểm không, hắn lựa chọn ra tay cứu giúp, chính là người tốt." Mặc Sĩ Thiên Kỳ là phái lạc quan, thoạt nhìn vô cùng ngốc bạch ngọt.
Sở Chước lại nhịn không được liếc hắn một cái, hơi khẽ cười.
Huyễn Ngu lôi kéo tay nàng, bộ dạng chủ nhân chịu khổ, Sở Chước nhìn xem nhịn không được ôm nàng đến trong lòng vuốt ve.
Huyễn Ngu thuận thế biến thành hồ ly mười đuôi, củng ở trên người nàng.
Sở Chước càng vui vẻ, ôm tiểu hồ ly trong lòng, vuốt đuôi to của nó.
Bích Tầm Châu nhìn thấy một màn này, nhịn không được than thở, cuối cùng hiểu rõ lúc trước lão đại quăng cho hắn ánh mắt đó là vì sao, càng thêm đau đầu.
Sở Chước đợi hai người tranh cãi xong, nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "Ta ở trong di tích thái cổ kia nhìn thấy rất nhiều linh thảo, ta nghĩ huynh sẽ rất có hứng thú, lúc ấy đào rất nhiều."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ quả nhiên rất cao hứng, hai mắt sáng lên, vội vàng thúc giục nàng lấy ra, hắn hiện tại liền muốn xem.
"Hiện tại không thể được." Sở Chước cười nói: "Hiện tại huynh hẳn là cẩn thận mà dưỡng thương, đợi dưỡng xong thương, ta lại cho huynh."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ rất thất vọng, nhưng Hỏa Lân đã hát đệm ở cạnh, cuối cùng chỉ có thể mệt mỏi đáp ứng, bức thiết hy vọng mình nhanh khỏe lại.
Bởi vì Mặc Sĩ Thiên Kỳ còn phải tiếp tục ngâm linh tủy nước tu dưỡng, Sở Chước không muốn quá quấy rầy hắn, lập tức liền đứng dậy rời khỏi.
"Sở tỷ, cô có rảnh thì phải lại đây xem ta nha." Mặc Sĩ Thiên Kỳ ghé vào bên suối, mong ngóng nói: "Ta hẳn là lại ngâm thêm một tháng mới có thể đi ra ngoài, đến lúc đó ta muốn ăn ngon do Tầm Châu ca làm."
Sở Chước cười với hắn, dịu dàng nói: "Huynh yên tâm, ta sẽ tới đây."
Bích Tầm Châu cũng đáp ứng đến lúc đó làm ăn ngon cho hắn.
Tiếp theo Sở Chước lại dặn dò Hỏa Lân cẩn thận chiếu cố Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nghe Mặc Sĩ Thiên Kỳ oán giận nói thầm "Mới không cần nàng chiếu cố, nàng chỉ biết chọc giận ta" linh tinh mà rời đi.
Rời khỏi linh tủy tuyền vạn năm, Bích Tầm Châu mang nàng đến động phủ nghỉ ngơi ở giữa sườn núi Bạch Ly Sơn.
Tuy nói là giữa sườn núi, nhưng khoảng cách chân núi có một khoảng tương đối, quan sát hướng xuống, chỉ thấy mây mù lượn lờ, phảng phất như là nơi tiên linh. Chung quanh linh hoa dị cỏ, cây ăn quả xanh um tươi tốt, còn có một cái thác nước linh khí bức người chảy qua, hoàn cảnh thanh u hợp lòng.
Bích Tầm Châu mang Sở Chước đi đến một cái động phủ thu thập tốt, nói với nàng: "Chắc là lão đại có phân phó, Kim Ô an bài chúng ta ở trong này, không chỉ có linh khí tốt, hoàn cảnh cũng thanh u, ít có người đến quấy rầy, rất thích hợp tu luyện, chủ nhân liền ở ngủ lại trong này đi."
Sở Chước vâng một tiếng, nhìn chung quanh thần sắc thản nhiên, không biết suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Huyền Ảnh nói: "Chủ nhân, đợi A Kỳ khỏe rồi, chúng ta có phải muốn đi tìm Huyền Uyên hay không?"
Sở Chước quay đầu nhìn hắn, thấy hắn dáng vẻ ngại ngùng thành thật, trên mặt thêm vài phần ý cười, nói: "Đúng vậy, không nhanh chóng tìm được nó, ta không thể yên tâm." ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Huyền Uyên là con yêu thú khế ước đầu tiên của nàng, còn là đáp ứng nàng triệu hồi, từ Uyên Đồ Huyền Quy tộc mà đến, có thể nói là đặc biệt vì mình mà đến, cảm tình của Sở Chước với nó sâu đậm, chưa bao giờ trông cậy vào nó có thể có bao nhiêu lợi hại để giúp mình, nghiễm nhiên là coi nó trở thành nhi tử mà nuôi dưỡng.
Nay đã tìm được tất cả mọi người, chỉ có nó là không thấy, Sở Chước làm sao có thể yên tâm?
"Vậy là tốt rồi, ta chuẩn bị tấn cấp ở trong khoảng thời gian này, đến lúc đó liền đi ra cùng chủ nhân, như thế cũng có bảo đảm." Huyền Ảnh tiếp tục nói.
Nghe nói như thế, người ở đây đều kinh ngạc nhìn hắn.
"Huyền Ảnh ca, huynh muốn tấn cấp Thánh Đế cảnh sao?" Huyễn Ngu kính sợ hỏi.
Huyền Ảnh gật đầu, dáng vẻ trung thực: "Ta ở cực đông băng dương đợi thật lâu, vẫn luôn áp chế tu vi, khi biến hóa, bởi vì là ở Linh thế giới, cho nên ta chỉ có thể duy trì ở Tinh Linh cảnh hậu kỳ. Nay đi đến Đại Hoang giới, chủ nhân cũng tìm được, ta có thể yên tâm mà tấn cấp trước."
Cho nên đứa nhỏ thành thật này lúc trước là vì Sở Chước không ở, lo lắng chủ nhân, vẫn luôn áp chế chính mình, không có tấn cấp.
Sở Chước và Bích Tầm Châu nghe được buồn cười, trong nhóm người bọn họ, chỉ Huyền Ảnh tính tình thật thà chất phác làm cho người ta yên tâm. Bởi vì hắn tính khí tốt, cho dù tu vi cao nhất, cũng chưa bao giờ tùy tiện công kích người khác, sẽ không làm cho người ta cảm giác được áp lực, ngay cả Bích Tầm Châu cũng nhìn không ra hắn cố ý áp chế tu vi, có thể thấy được người thành thật khi muốn ẩn tàng, người bình thường căn bản nhìn không ra được.
Huyền Ảnh còn ngốc ngốc giải thích, hắn không cố ý ẩn tàng, chính là để đó mặc kệ thôi.
"Đệ có nắm chắc không?" Sở Chước ôn nhu thăm dò.
Huyền Ảnh gật đầu, mấy ngày này hắn cho dù không có lòng tu luyện, thân thể cũng sẽ tự động hấp thu linh khí chung quanh, huống chi Bạch Ly Sơn linh khí sung túc, cho dù là một người phàm, sống lâu loại địa phương này, có lẽ cũng sẽ bất tri bất giác thông suốt, đối với hắn càng không là vấn đề.
Sở Chước thấy thế, thì cũng không nói nhiều, muốn chuẩn bị cho hắn một ít linh đan linh tinh có thể sử dụng được, về sau phát hiện linh đan trên người nàng cấp bậc không cao, căn bản không có để người tu luyện Thánh Đế cảnh có thể sử dụng, cái này xấu hổ rồi.
"Chủ nhân, chỗ ta có." Bích Tầm Châu lấy ra hai bình linh đan, giảm bớt nàng xấu hổ.
Mọi người nhìn về phía hắn, giật mình hỏi: "Tầm Châu ca, làm sao có?"
Bích Tầm Châu rất hờ hững: "Gần đây Phì Di thường xuyên mang một ít người tu luyện tới tìm ta, để ta hỗ trợ làm chút thức ăn, tặng cho ta rất nhiều thứ, trong đó có linh đan."
Nghe nói như thế, đám người Sở Chước bắt đầu kính nể hắn.
Ngay cả đám mãnh thú Bạch Ly Sơn đều cự tuyệt không được món ngon của Tầm Châu ca tiến công chiếm đóng, Bích Tầm Châu còn có thể nhân cơ hội đổi một ít linh đan cần cùng bọn hắn, có thể thấy được Bích Tầm Châu lợi hại.
Có Bích Tầm Châu trợ giúp linh đan, Huyền Ảnh an tâm về động phủ bế quan tấn cấp.
Bích Tầm Châu liếc mắt nhìn Huyễn Ngu hận không thể dính đến trên người Sở Chước một cái, tìm lấy cái cớ đuổi nó đi, liền theo Sở Chước cùng nhau tiến vào động phủ an bài cho nàng.
Động phủ bố trí được có chút trang nhã, góc sáng sủa thả mấy cốc bồn hoa phát ra linh khí nồng đậm, linh khí đập vào mặt mà đến, khiến nguồi ta thoải mái đến lỗ chân lông cả người đều nhịn không được thư giãn mở ra.
Sở Chước nhìn nhìn bài trí trong động phủ, vừa thấy liền biết là xuất từ bút tích Bích Tầm Châu.
Bích Tầm Châu vì sao dụng tâm bố trí động phủ cho nàng như vậy? Chẳng lẽ hắn cảm thấy nàng về sau sẽ định cư ở Bạch Ly Sơn?
Không biết thế nào, tâm tình Sở Chước có chút vi diệu.
Hai người ngồi vào trước bàn thấp uống trà, Bích Tầm Châu ngâm nước một ấm linh trà linh hương mùi thơm ngào ngạt, dáng vẻ muốn nói chuyện cùng với nàng.
Tâm tình Sở Chước càng vi diệu.
Bích Tầm Châu giống như không phát hiện nàng khác thường, uống một ngụm trà, nói: "Vừa rồi cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp được bộ dạng lão đại sau biến hóa. Lúc trước khi hắn rời khỏi Bạch Ly Sơn đi tìm cô, triệu chúng ta đi qua, chúng ta tiến vào lĩnh vực hắc ám của hắn, căn bản không thấy được người, ta nghĩ lão đại hẳn là muốn để cô nhìn thấy hình người của hắn trước tiên đi."
Sở Chước bưng linh trà lên uống một ngụm, cả người thoạt nhìn rất thấp thỏm.
"Lão đại không mang chúng ta đi tìm cô, trong đó có nguyên nhân là biển thời gian cực kì nguy hiểm, cũng chưa hẳn không có ý cho cô một kinh hỉ. Hắn từ trước tới giờ là người tự tin lại bá đạo, hết sức có chủ ý, nhưng lại nguyện ý biến thành một con tiểu yêu thú, an an tĩnh tĩnh theo ở bên cạnh cô... Cô hiểu rõ chứ??"
Sở Chước thoạt nhìn càng không yên.
Bích Tầm Châu liếc nhìn nàng một cái, phát hiện là nàng hiểu rõ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Chủ nhân, cô thấy thế nào?" Bích Tầm Châu hỏi lại nàng.
Sở Chước bị hắn hỏi khó, nàng có thể thấy thế nào? Nàng căn bản không biết thấy thế nào, khi bị Bích Tầm Châu chỉ ra, cả người đều là ngốc rồi.
Sau một lúc lâu, Sở Chước cười khổ nói: "Tầm Châu ca, huynh có biết, cho tới bây giờ ta không nghĩ tới muốn tìm bạn cùng tu gì cả, ta cảm thấy như vậy rất tốt, cùng nhau kinh nghiệm từng trải với các huynh, một bên kinh nghiệm từng trải một bên tu luyện, thẳng đến một ngày nào đó, chúng ta đều trở nên mạnh mẽ, ta giải trừ khế ước, chúng ta như cũ giống như bằng hữu hoặc người thân vậy, có rảnh liền tụ họp, có việc thì đánh, ai dám bắt nạt chúng ta, liền cùng nhau ôm thành đoàn đánh lên..."
Nếu có thể hài hòa ở chung tự nhiên giống như bằng hữu hoặc thân nhân bình thường, vì sao chấp nhất muốn thay đổi quan hệ như vậy đây? Sở Chước không biết là trở thành bạn cùng tu so với trở thành thân nhân hoặc bằng hữu thì tốt hơn. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
Đây cũng là nguyên nhân xấu hổ khi nàng đối mặt Phong Chiếu hình người.
Nàng thật hy vọng hắn vẫn luôn là cục bông tròn A Chiếu, bọn họ giống như là thân nhân là bằng hữu, vĩnh viễn không rời không bỏ, giúp đỡ lẫn nhau.
Bích Tầm Châu nghe được nàng miêu tả, nhịn không được mỉm cười.
Nếu không có nhiều chuyện như vậy, có lẽ hắn cũng sẽ bị nàng miêu tả hấp dẫn, cảm thấy tương lai như thế quả thật không tệ.
Nhưng mà, còn có một mãnh thú nguy hiểm sẽ làm trời làm đất ở Đại Hoang, ngây thơ lại tùy hứng, cứ thích nghĩ mọi chuyện đến vô cùng tốt đẹp, hơn nữa hắn còn có cái thực lực ngây thơ bốc đồng này, vậy càng đáng sợ rồi.
Người nghĩ đến thế giới rất lý tưởng hóa không sai, nhưng nếu như hắn còn có thực lực đi thực hiện thế giới lý tưởng hóa đó, vậy càng đáng sợ.
Nếu không vừa ý hắn, hắn dưới con cực bực đi hủy thiên diệt địa thì làm sao bây giờ?
Bích Tầm Châu cũng không muốn bọn họ trở mặt thành thù.
Mặc kệ là Phong Chiếu hay là Sở Chước, hắn đều hy vọng bọn họ tốt đẹp.
Hắn tôn trọng Phong Chiếu, là vì thần phục huyết mạch cùng thực lực đối phương; tôn trọng Sở Chước, là vì nàng đáng giá để hắn tôn trọng. Hai người kia đều là người bọn quan trọng nhất của hắn, tự nhiên không hy vọng bọn họ không hòa thuận.
Bích Tầm Châu thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ nhân, kỳ thực cái này cũng muốn trách cô, nếu không phải trước kia cô làm những chuyện đó với lão đại, lão đại cũng sẽ không hiểu lầm cô thích hắn thích vô cùng, làm cho hắn cảm mến..."
Sở Chước cả đầu mồ hôi, vội vàng đánh gãy hắn: "Ta làm chuyện gì làm cho hắn hiểu lầm?"
"Nhiều lắm, tỷ như cô lúc nào cũng ôm hắn, hôn hắn, niết móng vuốt hắn, còn hôn mũi hắn, cô không biết làm mãnh thú, cái mũi là địa phương yếu ớt mẫn cảm nhất sao? Không phải là người thân cận nhất, ai cho cô chạm vào? Còn có một lần, khi ở bí cảnh hồ Cổ Đầm, chúng ta hỏi cô về sau muốn bạn cùng tu kiểu dạng gì, cô nói tốt nhất giống như lão đại, lão đại lúc ấy thật vui vẻ ..."
Sở Chước đờ đẫn nhìn hắn, đã mất đi phản ứng.
Thẳng đến khi Bích Tầm Châu nói xong bằng chứng, nàng uể oải nói: "Ta không phải coi hắn làm nhi tử mà nuôi dưỡng sao? Ở trong lòng ta, hắn cũng giống như Huyền Uyên. Hơn nữa ta vẫn luôn tưởng, hắn tuổi còn nhỏ, tương lai cho dù là biến hóa, cũng là một nam hài tử lớn giống như Huyễn Ngu vậy, ta cũng không phải..." biến thái, làm sao có thể sẽ có ý tưởng khác thường gì đối với tiểu hài tử?
Sở Chước có miệng khó trả lời.
Cho dù nàng là lớn lên ở tu luyện giới, nhưng thế giới quan của nàng từ đời đầu tiên thì đã hình thành, nhìn đến Phong Chiếu biến thành bộ dạng tiểu yêu thú, nhưng lại giống con mèo con mãi không lớn, mỗi ngày đều sẽ làm nũng bán manh cùng nàng, chỉ biết muốn nó sủng thành mèo chủ tử của mình, nào biết đâu rằng tâm mèo chủ tử lớn như vậy, có ý tưởng với con sen?
Nàng trước kia cho dù là nằm mơ, cũng sẽ không nghĩ như vậy.
Tuy nói ở đại lục Xích Vân Tinh, gặp qua rất nhiều ví dụ nhân tu cùng yêu tu kết hợp, cũng sẽ không quá phản cảm loại tổ hợp này, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới phát sinh ở trên người chính mình đâu!
Bích Tầm Châu nghe nàng vừa nói như vậy, quả thật có chút đồng tình nàng.
Nhưng mà hắn cũng nhìn ra được, Sở Chước đối với Phong Chiếu vẫn là mềm lòng, nếu không lúc trước khi trở về, sẽ không còn ôm Phong Chiếu biến thành tiểu yêu thú, bởi vậy có thể thấy được, cọc nhân duyên này cũng không phải không thể thành.
Lập tức Bích Tầm Châu nói: "Mặc kệ nói như thế nào, là cô chọc hắn trước, làm cho hắn cảm thấy cô thích hắn, nếu như cô không muốn phụ trách thì thật quá mức rồi."
Sở Chước có chút cương cứng sắc mặt: "Ta phụ trách thế nào?"
Chẳng lẽ thật sự kết thành bạn cùng tu cùng với hắn?
Bích Tầm Châu hiếm khi cười nói: "Chủ nhân, nhìn đến bộ dạng hình người của lão đại, chẳng lẽ cô thật sự không động tâm? Lão đại không chỉ có thực lực cao cường, huyết mạch sang quý, lại còn là đứng đầu một vực Đại Hoang, cho dù hắn xhung danh bên ngoài, nghe nói vẫn có rất nhiều nữ tu âm thầm trao trái tim cho hắn, cô thật sự không thích?"
Dứt lời, hai mắt sáng quắc nhìn nàng.
Sở Chước nhịn không được dời tầm mắt.
Thấy thế, trong lòng Bích Tầm Châu thở phào, xem ra vẫn là hấp dẫn, chỉ là đại khái bởi vì trước kia lao thẳng đến Phong Chiếu trở thành một con tiểu yêu thú, sủng giống như nhi tử, cho nên hiện tại đầu óc không chuyển cong được.
Chỉ cần không phải hoàn toàn vô tình, vậy là tốt rồi.
"Chủ nhân, cô cứ cẩn thận ngẫm lại đi." Bích Tầm Châu phóng nhẹ thanh âm: "Cô cũng không cần quá buồn rầu, về sau ngày còn dài, chuyện tương lai ai có thể nói được chuẩn đây? Hơn nữa ta tin tưởng, thành tựu tương lai của chủ nhân cô, nhất định sẽ không thấp hơn lão đại."
Sắc mặt Sở Chước hơi hoãn, tâm tình cũng khôi phục rất nhiều, cao hứng nói: "Tầm Châu ca, huynh thật sự cho rằng như vậy? Cho dù ta chỉ là một nhân tu?"
Nhân tu cùng thần thú là không giống nhau, thần thú trời sinh trời dưỡng, cho dù số lượng rất thưa thớt, nhưng mỗi một con đều rất bất phàm.
Bích Tầm Châu nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, ở trong lòng ta, cô cũng không thua kém hơn lão đại, cô thua kém chính là thời gian. Cho cô thời gian, tương lai cô nhất định có thể lập được một độ cao người ngoài không tưởng được, chút đạo lý nhìn người ấy ta vẫn hiểu."
Sở Chước hé miệng cười, tâm tình cũng có chút vui sướng.
Bích Tầm Châu cùng nàng dài nói chuyện một hồi sau, thấy tâm tình nàng thả lỏng rất nhiều, cũng không lại quấy rầy nàng, để cho nàng tự mình suy nghĩ.
Chủ nhân này của là một người thông minh, nói vậy nàng rất nhanh sẽ suy nghĩ cẩn thận. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d
Cho dù không suy nghĩ cẩn thận cũng không cần siết căng, xem tư thế đó của lão đại, tất nhiên sẽ không cho phép nàng trốn tránh, trừ bỏ làm đạo lữ của hắn ra, căn bản không có con đường thứ hai.
Đương nhiên, đối mặt một con thần thú chấp nhất truy đuổi che chở như vậy, xem ra cũng không có nhân tu nào có thể cự tuyệt đâu nhỉ?
Bích Tầm Châu rời khỏi, một mình Sở Chước ở tại động phủ trong suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nghĩ đến cuối cùng, nàng trừ bỏ thở dài ra, không biết làm sao bây giờ, cuối cùng đơn giản không nghĩ, chậm chậm rãi rãi đi tắm rửa một cái, sau đó thu thập thỏa đáng, bò lên giường mềm mại Bích Tầm Châu riêng biệt trải cho nàng mà ngủ một giấc ngon lành.
Hết thảy đợi nàng tỉnh ngủ rồi nói sau.
Sở Chước ngủ một lần này, liền ngủ tròn tròn ba ngày ba đêm.
Người tu luyện tuy rằng có thể lấy đả tọa đối phó giấc ngủ, nhưng ngồi xuống so với không phải giấc ngủ thật chính có thể làm cho thân thể cùng tinh thần nghỉ ngơi, ngẫu nhiên cũng sẽ lựa chọn lấy phương thức giấc ngủ đến thả lỏng thân thể.
Vừa tỉnh lại, quả nhiên tinh thần sảng khoái.
Sau đó nhìn đến tiểu yêu thú cuộn mình ở ngủ trong lòng nàng.
Chuyện trước khi ngủ lại lần nữa cuốn tới, nhìn con tiểu yêu thú cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại theo, Sở Chước vươn tay đặt ở trên lưng nó, nhẹ nhàng mà sờ sờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, meo meo quyền mềm mại chà chà tay nàng, sau đó tinh thần vô cùng phấn chấn bò dậy.
Chước nhìn dị đồng tử xinh đẹp của hắn, đột nhiên nói: "Huynh có phải thật sự muốn kết thành bạn cùng tu với ta hay không?"
Cặp dị đồng tử có chút lười biếng nháy mắt trợn tròn.
Hết chương 356.