Phong Chiếu chiến một trận thành danh.
Trước đó, Hồng Mông chi cảnh không người nào biết "Phong Chiếu" là người phương nào; mà hiện tại, tên Phong Chiếu ở trong lòng tất cả những người tới tham gia sinh nhật Phượng chủ, đã được đánh dấu cùng cấp với nguy hiểm, hung tàn.
Bỏ qua một bên thần hỏa của hắn không nói, hắn có thể chống đỡ một chiêu không bại lui ở trong tay Phượng chủ, đúng là đã rất cao. Càng không cần phải nói hiện tại hắn ở trước mặt mọi người ấn thiếu chủ Phượng cốc trên mặt đất mà đánh, trong toàn bộ Phượng cốc thế nhưng không người nào có thể ngăn cản, bởi vậy có thể thấy được kẻ này hung tàn lợi hại, ngay cả Phượng cốc cũng dám xông vào, Phượng thiếu chủ cũng dám đánh, Phượng chủ cũng dám khiêu khích, còn có cái gì là hắn không dám làm đây?
Trừ cái đó ra, còn có nữ tử áo trắng lúc trước ước chiến với Phượng chủ cùng nhau rời khỏi, dường như lại là nương hắn.
Phượng chủ bao che cho con thanh danh lan xa ở Hồng Mông chi cảnh, dẫn tới không người nào dám chọc Phượng Lưu Thanh, để tránh đánh nhỏ rồi đến người lớn. Hiện tại lại xuất hiện một nữ nhân lợi hại đồng dạng bao cho cho con, hơn nữa nàng này có thực lực tương đương cùng Phượng chủ, về sau ai còn dám đánh ấu tể của nàng? Phong Chiếu làm ấu tể của nữ nhân này, căn bản còn lợi hại như vậy...
Nghĩ đến đây, da đầu mọi người run lên.
Khi Phong Chiếu bỏ qua thiếu chủ Phượng cốc bị béo đánh một trận, tường lửa xây lên cũng theo đó biến mất.
Mọi người Phượng cốc đứng ở nơi đó, trơ mắt nhìn hắn đi tới, khiếp sợ khí thế cùng thần hỏa trên người hắn, thế nhưng không dám ngăn cản, duy nhất Phượng chủ có thể ngăn cản hắn lại không ở đây, chỉ có thể nhìn hắn đi qua chổ Sở Chước, sau đó một phen kéo ấu tể Huyền Vũ được Sở Chước ôm trong lòng ra.
"Lão đại!" Huyền Uyên vô cùng cao hứng gọi hắn, tứ chi mập mạp treo ở giữa không trung, nhếch miệng lộ ra một hàm răng sữa trăng trắng: "Oa liền biết lão đại lợi hại nhất mà."
Phong Chiếu hừ cười một tiếng: "Biến hóa rồi, không tệ." Nói xong, đã quăng nó đến chỗ hai con Huyền Vũ cách đó không xa.
Huyền Thông vội vàng bay tới đón được ấu tể Huyền Vũ, tránh cho nó bị ngã, đáng tiếc Tiểu Huyền Vũ không chút phật lòng, bình tĩnh làm tổ ở trong lòng hắn, dáng vẻ tập mãi thành thói quen, hai con Huyền Vũ nhìn xem không khỏi suy đoán, có phải loại chuyện này thường xuyên phát sinh hay không.
Đương nhiên là thường xuyên phát sinh rồi, khi Huyền Uyên mới gặp mặt đã bị con thú nào đó chụp một móng vuốt đến trên tường, sau đó thường xuyên lấy mai rùa Huyền Uyên trở thành bàn mài để cào móng vuốt, cũng may mắn mai huyền quy đủ cứng rắn, mới chịu đựng được con thú này dày vò.
Phong Chiếu lại đi đến trước mặt Sở Chước, hai mắt phát sáng lấp lánh, cười đến phá lệ rực rỡ: "Chước Chước, ta tới tìm nàng, không tính là chậm trễ đi."
Người chung quanh nhìn mặt hắn lộ ra ý cười, còn sáng ngời như thế, đều có chút kinh ngạc, ánh mắt cũng theo đó mà rơi xuống trên người Sở Chước.
Phong Chiếu lập tức trở mặt, liếc mắt nhìn người chung quanh một cái, sau khi đều trừng đến bọn họ thu tầm mắt trở về, tiện tay bày ra một cái tĩnh âm chú.
Sở Chước cười vâng một tiếng, hỏi: "Sao huynh biết ta ở trong này?"
"Đi đến Hồng Mông rồi, ta vẫn luôn đi tìm nàng, vài lần dùng thiên diễn chi thuật cũng chưa thể thành công, may mắn... Sau đó ở ngoài Phượng cốc gặp được một đôi huynh muội họ Thương, trong lúc vô tình nghe được hắn nhắc tới tên của nàng, lại vừa hỏi, mới biết." Nói tới đây, sắc mặt hắn hơi hơi có chút âm trầm, âm trầm nhìn về phía thiếu chủ Phượng cốc đang được mọi người Phượng cốc vây quanh.
Phượng thiếu chủ mặc dù bị hắn đánh đến mặt mũi bầm dập, lại vẫn không chịu thua, đồng dạng trừng mắt nhìn lại.
Người Phượng cốc kinh hồn táng đảm, lo lắng hai người lại đánh tiếp.
Thấy một màn như vậy, Sở Chước làm sao không biết hai huynh muội Thương Chúc đều nói cùng hắn chuyện nên nói, không nên nói, cũng không oán hắn sẽ lửa giận tận trời xông vào Phượng cốc, phá lệ kiêu ngạo tùy hứng.
Sở Chước nhịn không được thở dài trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Ta vẫn luôn nhớ rõ ước định với huynh, huynh không cần..." Nàng mím môi, thật sự không muốn trách cứ cái gì quá nhiều, đó không phải chủ ý của nàng, nhưng lúc trước hắn giằng co cùng Phượng chủ, đến giờ nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn tuy là Thần Hoàng cảnh, nhưng tu vi của Phượng chủ cũng đã ở Thần Hoàng cảnh hậu kỳ, thậm chí bước vào cảnh giới bán thần, khoảng cách thành thần chỉ có khoảng cách nửa bước.
"Về sau huynh không cần như thế, ta sẽ lo lắng." Nàngo nhỏ giọng nói.
Phong Chiếu cứng ngắc lại, đại khái không nghĩ tới nàng sẽ biểu lộ lo lắng của mình được rõ ràng như thế, trong lòng cũng có chút gì đó, không nghĩ tới có một ngày mình sẽ làm nàng lo lắng.
Tuy rằng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là "Lão tử là thiên hạ đệ nhất", nhưng phóng mắt toàn bộ Đại Hoang giới, không có gì là làm cho hắn sợ hãi, đi đến Hồng Mông chi cảnh, cũng vẫn như thế.
Hắn đánh không lại Phượng chủ, không có nghĩa là Phượng chủ có thể làm gì được hắn. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
"Nàng, nàng không cần lo lắng, có mẹ ta ở đây." Phong Chiếu vội nói.
"Bạch Ly đại nhân?" Sở Chước yên lặng nhìn hắn: "Vị lúc trước đó, là mẫu thân của huynh Bạch Ly đại nhân?"
Phong Chiếu ừ một tiếng: "Sau khi ta đi đến Hồng Mông chi cảnh không lâu, mới biết được là bà đã ở Hồng Mông, lúc trước khi xâm nhập Phượng cốc, ta liền cảm giác được bà ấy đã ở trong Phượng cốc, chỉ là không biết bà đang làm cái gì."
Cho nên, hắn là ỷ vào có nương ở đây, mới có thể kiêu ngạo như vậy, căn bản là không sợ Phượng chủ đánh hắn.
Phượng chủ dám đánh hắn, mẹ hắn sẽ giúp hắn.
Sở Chước hiểu rõ việc hắn làm, nhất thời không nói gì, đột nhiên cảm thấy con thần thú này quả thật là con tâm cơ thú, hết thảy đều tính kế tốt, sau đó dẫn Phượng chủ cho nương hắn, để cho mẹ hắn đi đối phó Phượng chủ, sau đó hắn có thể thừa dịp mẹ bảo vệ con vắng mặt, béo đánh ấu tể nhà người ta một trận xả giận.
Sở Chước không phản bán được.
Phong Chiếu thấy nàng giống như cái gì cũng đã hiểu rõ, trong lòng không khỏi có chút sợ, vươn tay lôi kéo ống tay áo nàng, thấy nàng nhìn qua, lại ý cười đầy trong mắt: "Hiện tại không có việc gì, chúng ta đi thôi."
Sở Chước trợn tròn ánh mắt, tưởng mình nghe lầm: "Đi?"
"Đúng vậy, chẳng lẽ nàng còn muốn ở lại chỗ này làm nàng dâu cho con chim chết bằm này?" Phong Chiếu nguy hiểm nheo mắt lại, đối với cái này vẫn canh cánh trong lòng.
"Đương nhiên không phải." Sở Chước vội nói: "Chỉ là mẹ huynh còn chưa có trở về." Mẹ hắn là vì hắn, mới có thể ra mặt chống đối Phượng chủ, mặc kệ kết quả như thế nào, làm nhi tử, chẳng lẽ không phải nên ở tại chỗ này chờ nương hắn trở về sao?
Nhưng Phong Chiếu giống như cũng không có ý tứ đó, hơn nữa thoạt nhìn có chút vội vàng: "Không cần, mẹ ta có thể ứng phó, chúng ta ở trong này ngược lại sẽ liên lụy bà ấy. Chước Chước, đi theo ta không?"
Sở Chước chỉ chần chờ một lát, liền quyết định đi theo hắn rời khỏi.
Khi hai người nói chuyện, mặc dù ở chung quanh có bày ra tĩnh âm chú —— Phong Chiếu thuần túy là đề phòng tên ranh phượng hoàng đó, nhưng môi ngữ cùng thần thái của hai người, vẫn làm cho người chung quanh nhìn xem rất đỗi rõ ràng, có vài phần đoán về quan hệ của bọn họ.
Trên quảng trường còn có rất nhiều người tu luyện đến từ các thế lực đỉnh cấp Hồng Mông, tu vi của bọn họ tuy rằng so ra kém Phượng chủ bí hiểm, nhưng mà có vài người là Thần Hoàng cảnh, mặc dù đã ý thức được Phong Chiếu hung tàn lợi hại, nhưng còn chưa thăm dò rõ tính khí của hắn, nên kiêng kị với hắn cũng không sâu.
Bọn họ nhịn không được đánh giá Phong Chiếu, lại nhìn xem Phượng thiếu chủ bị đánh sưng mặt, cuối cùng rơi xuống trên người Sở Chước bị hai nam tranh nhau.
Lúc trước bởi vì Phượng thiếu chủ cố ý muốn kết thành đạo lữ với nàng, làm cho phần đông người trẻ tuổi chạy đến vì Phượng thiếu chủ mà hâm mộ ghen tị hận, hiện tại nhìn đến một tên Phong Chiếu xuất hiện, là một người đủ ác ấn Phượng thiếu chủ dám can đảm cùng hắn cướp người trên mặt đất mà đánh, nhất thời không biết phải có cái nhìn như thế nào về Sở Chước.
Sở Chước ngược lại rất bình tĩnh, nàng đáp ứng rời khỏi cùng Phong Chiếu xong, cũng không hề vô nghĩa nữa, nhìn thoáng qua Phượng thiếu chủ đứng ở nơi đó hung ác trừng trừng nhìn Phong Chiếu, đi tới chỗ Huyền Thông.
"Huyền Thông tiền bối, lúc trước đa tạ ngài chiếu cố, chúng ta rời đi trước."
Huyền Uyên vừa nghe lời này, lập tức liền trượt xuống, cầm lấy tay Sở Chước không buông, tỏ vẻ đi cùng với nàng.
Hai người tộc Huyền Vũ cũng biết bọn họ hiện tại rời đi là tốt nhất, tránh cho Phượng chủ sau khi trở về muốn bắt bọn họ trút giận —— điều kiện tiên quyết là Bạch Ly bại bởi Phượng chủ, mặc kệ Bạch Ly thắng hay thua, lần này gây rối ở Phượng cốc, đánh mất mặt mũi Phượng chủ, thật sự khó coi, rời khỏi trước cũng tốt.
Cho nên bọn hắn nói: "Cũng tốt, ngày khác các ngươi có rảnh có thể mang Huyền Uyên đi Bắc Minh U Hà."
Sở Chước cười vâng một tiếng.
Phong Chiếu thấy bọn họ nói xong, liền vội vã muốn lôi người đi.
"Sở Chước!"
Sở Chước thoáng dừng chân, Phong Chiếu thần sắc đen thui.
Sở Chước quay đầu nhìn lại, thì thấy được Phượng Lưu Thanh bị người Phượng cốc vây quanh, có thể là biết mình hiện tại đánh không lại Phong Chiếu, cho nên hắn cũng không tới tự làm mất mặt, mà là vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta thật sự cảm thấy nàng rất tốt, muốn kết thành đạo lữ với nàng, nàng thật sự không cân nhắc sao?" ChieuNinh@dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Phong Chiếu nhất thời lại muốn ấn hắn trên mặt đất mà ma sát.
Sở Chước vội vàng giữ chặt tay hắn, nói với Phượng Lưu Thanh: "Đa tạ Phượng thiếu chủ nâng đỡ, ta đã từng nói, ta đã có đạo lữ, nay huynh ấy tới tìm ta rồi, ta tự nhiên sẽ đi cùng với huynh ấy. Phượng thiếu chủ từng giúp đỡ ta, ta sẽ ghi tạc trong lòng, ngày khác nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ báo đáp."
Phượng Lưu Thanh kéo kéo khóe môi, kéo đến miệng vết thương, không khỏi hí lên một tiếng.
Thần thú da dày thịt béo, làm sao có thể dễ dàng bị đánh thành như vậy, nhưng bởi vì khi Phong Chiếu đánh hắn, thế nhưng âm hiểm dùng thần hỏa, thần hỏa đó mặc dù không đến mức đả thương thiêu chín hắn, lại sẽ lưu lại dấu vết, quả thực là một sỉ nhục.
Vì thế hắn cười lạnh nói: "Mặt hàng túng ngay cả song tu cũng không dám, thiệt cho nàng cũng thích."
Phong Chiếu: "... ..." Đừng ngăn cản hắn, hắn muốn đánh mông con chim chết bằm này.
Sở Chước kéo kéo môi, cả mặt đen thui, quyết định nhanh chóng lôi Phong Chiếu đi, tránh cho lại rắc rối phức tạp.
Nhưng mà, bọn họ vẫn bị người ngăn cản.
Ngăn cản bọn họ là Bạch Hiên một bộ áo bào trắng, khi Bạch Hiên xuất hiện giống như một nam thần, chung quanh đám nữ tu trẻ tuổi các tộc đều nhịn không được mà treo tim lên, lo lắng nam thần của các nàng bị Phong Chiếu ác nhân này đánh. Hắn ta ngay cả thiếu chủ Phượng cốc đều dám đánh, còn có cái gì là hắn không dám chứ?
Bạch Hiên nói: "Ngài không đợi Bạch Ly đại nhân trở về?"
Phong Chiếu không kiên nhẫn nói: "Chờ cái gì? Bà ấy không có việc gì đâu, chúng ta đi trước đây." Nếu không đi, có việc sẽ biến thành hắn.
Phong Chiếu lúc này không hề nói nhiều, một phen ôm chặt Sở Chước liền nhảy xuống đỉnh núi.
Huyền Uyên kêu một tiếng "Lão đại đợi oa", cũng nhảy xuống theo, Sở Chước nhân cơ hội tiện tay vơ nó vào trong lòng, Phong Chiếu hung hăng trừng mắt nhìn mắt Tiểu Huyền Vũ, trừng đến nó đành phải biến thành một bé rùa lớn cỡ bàn tay, nhu thuận làm ổ ở trên vai Sở Chước.
Mọi người thấy mà không đành lòng nhìn thẳng, nam nhân này cũng đặc kiêu ngạo.
Phong Chiếu mang theo Sở Chước một đường bay đi ra ngoài Phượng cốc, trên đường không người nào dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kiêu ngạo rời đi.
Trước khi rời đi, Sở Chước nhịn không được quay đầu, băn khoăn ở chung quanh Phượng cốc, sau một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.
Phong Chiếu lại tưởng nàng luyến tiếc tên nhóc phượng hoàng kia, trong lòng ghen tuông mọc ra lan tràn, cảm thấy vừa rồi ra tay vẫn là rất nhẹ, trên mặt lại là dáng vẻ không thèm để ý, hỏi: "Nàng tìm cái gì?"
Sở Chước nhẹ giọng nói: "Yến Nhã Chính."
Trên mặt Phong Chiếu lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn tự nhiên biết Yến Nhã Chính là ai, không nghĩ tới người đã mất tích thế nhưng xuất hiện ở Hồng Mông chi cảnh, ngược lại cũng thú vị.
Rời khỏi Phượng cốc, sau đó Phong Chiếu lập tức xé mở không gian, ôm Sở Chước cứ như vậy chạy đi.
Hết chương 553.