Một đường nói nói cười cười, vừa đến mười ngày sau, liền tới hải vực chỗ Vân Tiên Hải ở.
Vân Tiên Hải là một mảnh đất liền hải vực, từ xa nhìn lại, trên mặt biển mênh mông bát ngát, gió nhẹ dịu êm, sóng gợn nhấp nhô, giống như biển tiên linh, bởi vậy mà được đặt tên.
Một đám người từ phi kiếm nhảy xuống, rơi xuống trên bờ cát.
Bờ cát màu bạc, mảnh dẻ sạch sẽ, nước biển cọ rửa mà đến, có thể nhìn thấy có rùa biển bò qua trên bờ cát, còn có ổ trứng rùa biển trắng bóng trong cát.
Huyền Uyên lạch cạch một tiếng, từ bả vai Mặc Sĩ Thiên Kỳ rơi xuống, bò đến trước một tổ cát, dùng móng vuốt chạm vào chạm vào trứng rùa biển trong cát. Đúng lúc một con rùa biển mẹ trở về, nhìn đến bé rùa trước ổ cát, sau đó một đầu vây nó đến trong ổ cát, ấp nó với trứng ở cùng một chỗ.
Bé rùa cả rùa đều mê mang.
Phát sinh chuyện gì? Vì sao rùa mẹ muốn vây nó vào trong ổ rùa?
Một đám người nhìn xem buồn cười, rùa biển vẫn chưa mở ra linh trí, chỉ số thông minh cũng không cao, tự nhiên không cảm giác được huyết thống thuộc loại huyền quy nhất mạch trên người bé rùa, cho nên vây nó vào trong ổ cát mà không hề áp lực.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ a a a chạy tới, ôm bé rùa từ trong ổ cát ra, ôm nó đuổi kịp đoàn người Sở Chước.
Bé rùa quay đầu nhìn ổ cát trên bờ cát, còn có trứng rùa trong đó, ánh mắt đậu đen ngơ ngác.
Đợi trở lại bên người Sở Chước, bé rùa ngự nước đi qua, ghé vào trên vai nàng, đột nhiên có chút không tinh thần.
Sở Chước liếc mắt nhìn rùa biển cùng ổ cát trên bờ cát một cái, sờ sờ mai rùa của nó, an ủi: "Về sau có rảnh, chúng ta đi thuỷ vực chổ Uyên Đồ Huyền Quy ở xem."
Bé rùa nghe nói như thế, rất nhanh liền lên tinh thần, dùng đầu cọ cọ mặt chủ nhân.
Bọn họ đứng ở bờ biển một lát, không thấy chung quanh có đệ tử Vân Tiên Hải, vì thế mọi người ngự kiếm bay đi trong biển.
Hoa Bồi ngự kiếm bay ở trên mặt biển, một bên nói với Sở Chước bọn họ: "Dĩ vãng chỉ cần ta đến Vân Tiên Hải, sẽ có đệ tử Vân Tiên Hải lái thuyền lại đây. Nhưng mà hiện tại bởi vì ma nhân nam hạ, đệ tử Vân Tiên Hải đại đa số bị phái đi ra ngoài, có lẽ không chăm sóc kịp bên này. Chúng ta tự mình đi vào thôi, ta nhận được đường."
Huynh đều tới nơi này nhiều lần như vậy, khẳng định nhận được. Nhạc Tu oán thầm ở trong lòng.
Phi hành trong chốc lát, ở trên mặt biển không nhìn được cái gì tiêu chuẩn coi là hải đảo linh tinh, Hỏa Lân hỏi: "Chớ không phải là Vân Tiên Hải cũng giống như Thấm Thủy Lâu, không có thuyền thì không vào được sao?"
Hoa Bồi lắc đầu: "Đều không phải là như thế, Thấm Thủy Lâu nguyên nhân là vì tụ linh tháp, chế tạo ra ảo ảnh, người bình thường sẽ bị ảo ảnh ảnh hưởng, không thể đến Thấm Thủy Lâu. Còn Vân Tiên Hải, thì lại là vì cấm chế trong biển, không có đệ tử Vân Tiên Hải dẫn dắt, sẽ bị cấm chế ngăn cản ngoài biển, không thể tiếp cận. Ừm, đương nhiên, muốn mạnh mẽ xâm nhập cũng được, chỉ cần đủ thực lực, không cần bận tâm cấm chế đó. Chẳng qua chúng ta không phải đến làm chuyện xấu, không cần mạnh mẽ xâm nhập, ấn quy củ đến là được."
Nghe được hắn nói, một đám người cả mặt hắc tuyến.
Vị này tuyệt bức là mạnh mẽ xâm nhập qua, nếu không sẽ không nói được có thứ tự như vậy.
Quả nhiên, hắn vừa mới nói xong không lâu, chợt nghe đến một giọng trung khí mười phần vang lên ở trên mặt biển: "Giỏi cho Hoa Bồi ngươi, lại muốn mạnh mẽ xâm nhập Vân Tiên Hải ta! Ngươi dám xông tới, xem ta đánh chết ngươi không."
Giọng nói đó không biết vang lên từ chỗ nào, giống như nơi có nước biển thì có thanh âm này, làm cho đám người Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên một trận.
Sở Chước đặc biệt nhìn nhìn, rất nhanh liền xác nhận, thanh âm này là từ một loại pháp bảo trong biển truyền ra. Hơn nữa chủ nhân thanh âm hẳn là có thể thông qua pháp bảo đó nhìn đến nhóm người bọn họ.
Hoa Bồi dung mạo mang cười, giương giọng nói: "Tinh Hải, ta mang bạn của Tinh Sa lại đây, còn không mau mở cấm chế ra?"
"Bằng hữu sư muội?" Chủ nhân giọng nói có chút chần chờ.
"Đúng vậy, không tin ngươi hỏi Tinh Sa." Hoa Bồi lão thần khắp nơi nói.
Sau một lúc lâu không nghe được thanh âm, có lẽ chủ nhân thanh âm đó khẳng định là triệu hồi Tinh Sa.
Hoa Bồi nói với bọn họ: "Chủ nhân thanh âm vừa rồi đó là Tinh Hải chưởng môn Vân Tiên Hải, hắn là sư huynh Tinh Sa. Trong Vân Tiên Hải có một mặt kính hải thần, phẩm cấp không thể khảo, có lẽ ở trên cấp mười hai, chỉ cần người đi vào Vân Tiên Hải, đều sẽ xuất hiện ở trong kính hải thần, không chỗ nào che giấu, cho nên khi chúng ta tiến vào Vân Tiên Hải, Tinh Hải khẳng định là ở trong kính hải thần rình coi chúng ta, mới lên tiếng..."
"Nói hươu nói vượn, ai rình coi các ngươi!" Chủ nhân thanh âm hổn hển tức giận quở trách một tiếng.
Hoa Bồi lộ ra một cái tươi cười yêu diễm đê tiện phi thường đáng đánh đòn, khí định thần nhàn nói: "Hiện tại không phải thật đấy sao? Nếu không ngươi làm sao mà biết chúng ta nói gì?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Tinh Hải trước gương Hải thần bị hắn bực đến thiếu chút nữa hộc máu.
Tinh Sa nhận được tin tức chạy tới nghe hai người đấu võ mồm thế, nhịn không được ôm trán.
"Tinh Sa, nàng tới rồi." Hoa Bồi lộ ra thần sắc mừng rỡ, vừa hơi nhấc chân, đi đến trước mặt nàng, vui sướng nhìn nàng.
Tinh Sa đầu tiên là xin lỗi nói với Sở Chước: "Sở cô nương, Bích công tử, Hỏa đạo hữu, thật có lỗi đến chậm, mong thứ lỗi." Tiếp theo nhìn về phía Hoa Bồi: "Sao ngươi đến đây? Ngươi mặc kệ Chân Hỏa Cung?"
Sở Chước khách khí nói: "Là chúng ta đột nhiên đi tới, chưa kịp tin tức cho cô, hy vọng không quấy rầy đến mọi người."
Tinh Sa xin lỗi nói: "Không quấy rầy, vốn là sơ sẩy của ta, ta hẳn là phái đệ tử bổn môn tiến đến bãi biển bên kia đón mọi người..."
Chỉ là không nghĩ tới bọn họ tới đây nhanh, hơn nữa hơn phân nửa đệ tử Vân Tiên Hải đều phái đi ra ngoài, còn không kịp an bài.
Sở Chước tất nhiên là không quan tâm chút nghi thức xã giao ấy, lại khách khí một phen.
Hoa Bồi giải thích: "Chân Hỏa Cung còn có mấy trưởng lão ở, không trở ngại, nếu chút khó khăn ấy đều gánh không được, muốn ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm, ta có năng lực chăm chú nhìn bao lâu? Như thế không bằng giải tán Chân Hỏa Cung, để cho mọi người đi kinh doanh thôi."
Lời này nói được thật sự là tùy hứng, nhưng mà không phải không có lý, nếu Hoa Bồi tham luyến quyền thế Chân Hỏa Cung, cũng sẽ không lao thẳng đến vị cung chủ chắp tay cho người ta. Hắn chí không ở đó, lúc này đây là muốn thả tay, cũng phá lệ tiêu sái, chỉ cần Chân Hỏa Cung không có tình thế nguy cấp tồn vong gì, thì không cần hắn tọa trấn ở Chân Hỏa thành.
Tinh Sa tự nhiên cũng biết đạo lý này, cho nên nghe xong cũng không nói cái gì, dẫn bọn hắn tiến vào Vân Tiên Hải.
Đón gió biển ngự kiếm phi hành, thẳng đến khi sắp đến chỗ sâu trong Vân Tiên Hải, sương mù dày đặc, bao phủ toàn bộ mặt biển, làm cho người thân ở trong đó rất nhanh sẽ bị lạc phương hướng.
Tinh Sa ném ra một ngọc giản, trong tay bấm tay niệm thần chú, rất nhanh trong sương mù liền xuất hiện một con đường.
Sương mù tụ về phía hai bên cùng phía dưới, hóa thành một cầu thang sương mù quanh co đi trước, nhìn không tới cuối cùng.
Một màn này làm cho Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Hỏa Lân đều nhìn xem ngạc nhiên một trận, bé rùa cũng nâng cổ lên.
Sở Chước và Bích Tầm Châu tuy rằng cũng rất ngạc nhiên, chẳng qua trên mặt bọn họ rất kín bưng. Sở Chước đời trước là nghe nói qua Vân Tiên Hải, nhưng khiđó nàng chưa từng tới, lúc này vẫn là lần đầu tiên đến Vân Tiên Hải.
Tinh Sa đứng ở trên cầu thang sương mù ngưng tụ, cười nói với bọn họ: "Chư vị, hoan nghênh tiến vào Vân Tiên Hải."
Lúc này, mới chân chính là chỗ Vân Tiên Hải.
Yêu Mi và Vu Linh Túc, Hoa Bồi thần sắc tự nhiên đi lên cầu thang sương mù ngưng tụ, đám người Sở Chước theo sát mà lên.
Khi chân bước trên cầu thang sương mù đó, chỉ cảm thấy chân như dẫm trên bông vải, lại cứng rắn hơn bông vải một chút, băng lãnh một chút, chỉ cần duy trì tâm bình thường, giống như cũng không có gì.
Sương mù ở hai bên đến dưới chân bắt đầu khởi động, người trên cầu thang cũng không chịu ảnh hưởng gì.
Đi chừng một khắc, sương mù lại tán đi, rất nhanh liền thấy được một hòn đảo cực đại tiên sơn đứng lặng ở trên mặt biển vô biên, mà bọn họ lúc này đang đứng ở phía trên một chỗ thiên bậc cấp, thiên bậc cấp cuối cùng, đó là hòn đảo tiên sơn.
"Đây là Vân Tiên đảo." Tinh Sa tươi cười khả ái: "Hoan nghênh mọi người đi đến Vân Tiên đảo."
Bọn họ mới từ thiên cấp xuống dưới, liền nhìn thấy chưởng môn mang theo một đám đệ tử Vân Tiên Hải chờ ở bờ biển Vân Tiên Hải —— Tinh Hải.
Tinh Hải là một trung niên nam tử khuôn mặt thành thục, mặc trường bào Vân Tiên Hải, tay áo bồng bềnh, vô cùng có tiên khí. Chỉ là khi nhìn đến Hoa Bồi, ánh mắt không phải ánh mắt, cái mũi không phải cái mũi, toàn thân đều biểu đạt không chào đón hắn.
Chẳng qua lần này hắn quả thật không đánh Hoa Bồi đi ra ngoài, làm cho Nhạc Tu nhìn xem ngạc nhiên một trận, nếu không phải Tinh Hải thái độ không tốt, thật đúng là tưởng hắn đổi tính rồi.
Tinh Hải không để ý tới Hoa Bồi, khách khí chào hỏi cùng những người khác, khi nhìn đến Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, cũng vẫn chưa bởi vì tu vi của bọn họ thấp hơn hắn mà khinh thị, ngược lại vô cùng trịnh trọng.
"Vu Nhân Hoàng, sao ngươi đến đây?" Tinh Hải kinh ngạc thăm dò.
Vu Linh Túc nói: "Ta ít ngày nữa sẽ rời khỏi Xích Vân Tinh."
Tinh Hải nghe xong, trầm mặc một lát, mới than thở nói: "Đồ còn ở trong Vân Tiên Hải, ngươi có rảnh liền đi lấy thôi."
"Đa tạ."
Chào hỏi nhau xongu, Tinh Hải dẫn bọn hắn đến một cung điện trên đảo, cười nói: "Nhà ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu, hôm nay không say không về."
Tinh Sa vội nói: "Sư huynh, đợi lát nữa còn có chuyện phải làm, đừng uống rượu."
Tinh Hải sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười, chẳng qua đợi khi dư quang khóe mắt nhìn đến Hoa Bồi đang đi ở bên người sư muội hiến ân cần, thiếu chút nữa lại bùng nổ.
Sở dĩ không nổ, là vì còn có chuyện càng trọng yếu cần xử lý.
Ăn uống no đủ, mọi người di giá sang phòng hội nghị, bắt đầu thương lượng chuyện hợp tác.
Cái gọi là hợp tác, kỳ thực vô cùng đơn giản, Sở Chước bọn họ cung cấp xuyên chiến hạm, để cho người tu luyện đại lục Xích Vân Tinh rời khỏi Xích Vân Tinh, đưa bọn họ đưa đến một đại lục đỉnh cấp, bọn họ tìm kiếm một đại lục đỉnh cấp hợp tác, cũng cùng nhau khai thông một cái thông đạo không gian từ đại lục Xích Vân Tinh với đại lục đó.
Mà Vân Tiên Hải giao trả thù lao, đó là cho phép Sở Chước bọn họ tiến vào một hòn đảo trên Vân Tiên Hải tìm kiếm linh thảo, cũng mở ra Tiểu Vân lôi, cho phép bọn họ tiến vào trong đó tôi thể ba ngày.
Đừng xem thường ba ngày tôi thể này, hiệu quả còn tốt hơn bò đỉnh Tẩy Thiên tôi thể, về sau nếu như gặp phải lôi kiếp, sức chống cự thân thể với lôi kiếp có thể thăng cấp. Đó là con bài chưa lật trong hòm của Vân Tiên Hải, nghe nói Tiểu Vân lôi chưa bao giờ mở ra cho bên ngoài, nay vì toàn bộ đại lục Xích Vân Tinh, Vân Tiên Hải xem như bất cứ giá nào.
Tinh Sa tự mình đưa sáu khối lệnh bài lại đây, dò hỏi: "Mọi người khi nào thì đi Tiểu Vân lôi?"
"Tất nhiên là càng nhanh càng tốt." Sở Chước nói.
Vì thế chờ bọn hắn nghỉ ngơi một đêm ở Vân Tiên Hải, hôm sau Tinh Sa tự mình đưa bọn họ đi tới một hòn đảo chỗ Tiểu Vân lôi.
Xa xa, có thể nhìn đến trên đảo tràn ngập hơi thở lôi đình, chung quanh hải vực không thấy chút vật còn sống.
Trên Tiểu Vân lôi còn có một đại trận hấp thu lực lôi đình hình thành lôi đình, phát ra một loại uy áp lôi đình đáng sợ, chẳng qua mấy người đều đeo lệnh bài Tinh Sa cấp, thật ra không sợ hơi thở lôi đình đó.
Tinh Sa đưa bọn họ đến trên đảo, sau đó rẽ trái rẽ phải, đi đến một mảnh Lôi Trì đàn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Tinh Sa chỉ vào đó phiến Lôi Trì đàn nói: "Chư vị, đây là Lôi Trì Tiểu Vân, lực lôi đình cũng không cao, thích hợp dùng để tôi thể, lúc này chư vị liền tôi thể, ba ngày sau tại hạ liền tới đón mọi người."
Sở Chước cười nói với nàng ấy: "Phiền toái cô rồi."
Tinh Sa cười lắc tay, bởi vì còn có chuyện khác phải làm, rất nhanh liền rời khỏi.
Đợi Tinh Sa rời khỏi, đoàn người quan sát cái gọi là Lôi Trì Tiểu Vân, phát hiện nó là từ một cái hồ lớn cũng gắn bó mấy ao nhỏ chung quanh, giữa Lôi Trì và Lôi Trì, còn có đá lôi nham lởm chởm ngăn cách.
Hỏa Lân chà xát tay: "Thì ra đây là Lôi Trì à? Chủ nhân, ta đi vào trước thử xem."
Sở Chước gật đầu, cùng Bích Tầm Châu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đứng ở cạnh hồ, nhìn Hỏa Lân cởi ngoại bào ra, chỉ một bộ trung y màu trắng, nhảy lên nhảy vào trong một cái Lôi Trì nhỏ.
Vừa mới vào Lôi Trì, Hỏa Lân đã bị sấm sét trong Lôi Trì giật mình một cái, tóc đều thẳng băng, cả người thẳng run run. Nó vội vận hành linh khí trong cơ thể, đồng thời dẫn đường sấm sét tiến vào gân mạch thân thể, dùng nó đến chậm rãi rèn luyện thân thể.
Hỏa Lân rất nhanh liền tiến vào trạng thái, chỉ thấy nó ngồi ngay ngắn ở trong Lôi Trì, hai mắt khép hờ, quanh thân ẩn có lôi hình lóe ra.
Chẳng qua một canh giờ, Hỏa Lân liền mở mắt, thân thể đột ngột từ mặt đất nhảy lên, lướt qua một cái Lôi Trì khác, lại ngồi xuống, mặc cho nước trong Lôi Trì ngập đến thắt lưng, lại hấp thu lực lôi đình trong Lôi Trì rèn luyện thân thể.
Đám người Sở Chước ở bên ngoài nhìn một lát, rốt cục nhìn ra chút đường lối.
"Lực Lôi Trì của Lôi Trì này là tăng lên từ bên ngoài hướng vào bên trong, lực lôi đình của Lôi Trì có vẻ nhỏ, lực lôi đình đáng sợ nhất hẳn là chính là hồ lớn bên trong đó." Sở Chước nói xong, nói với Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ: "A Kỳ, Tầm Châu ca, hai người cũng đi rèn luyện thân thể, có thể rèn luyện bao nhiêu chính là bấy nhiêu. Huyền Uyên cũng đi."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn lôi hình lóe ra trong ao, âm thầm nuốt miệng nước miếng, có điểm hơi sợ, nhưng lại không tốt cự tuyệt ý tốt của Sở Chước, đành phải vẻ mặt đau khổ, bỏ đi ngoại bào, chỉ trung y, đi theo Bích Tầm Châu xuống nước.
Vừa đến trong Lôi Trì, một cỗ sấm sét nhảy qua, cả người đều bị điện giật run lên một trận.
"Vận chuyển linh lực, dồn khí đan điền, dẫn đường lực lôi đình rèn luyện thân mình." Thanh âm băng lãnh của Bích Tầm Châu vang lên.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vội vàng thu liễm tâm thần, nhịn xuống thống khổ bị lôi đình điện đến run lên, bắt đầu bỏ hết ngoài tâm mà tu luyện.
Sở Chước mang theo A Chiếu và Huyền Uyên, cũng chọn một cái Lôi Trì nhỏ nhảy vào.
Vừa mới tiến vào Lôi Trì nhỏ, Sở Chước cũng bị điện đến tóc đều sắp dựng thẳng lên, may mắn nàng sớm có chuẩn bị, linh lực nhanh chóng như tằm ăn lên đổ vào lực lôi đình, dẫn đường chúng nó lan tràn trong thân thể, dùng chúng nó đến rèn luyện thân thể từng bước một.
Sở Chước nhắm mắt lại, rất nhanh liền tiến vào cảnh giới vong ngã.
Huyền Uyên tiến vào Lôi Trì, cũng bị điện giật tứ chi tê liệt mở ra, thiếu chút nữa liền phơi bụng, bị A Chiếu một móng vuốt chụp tới, sau đó truyền thụ một khẩu quyết cho nó, để cho nó vừa tôi thể vừa tu luyện.
Có A Chiếu cho khẩu quyết, bé rùa rất nhanh liền thích ứng lực lôi đình trong Lôi Trì, cũng thầm quyết tâm bắt đầu tôi thể theo.
Vừa rèn luyện, đó là hai canh giờ.
Đợi Sở Chước thích ứng lực lôi đình trong Lôi Trì này, mở mắt liền nhìn thấy A Chiếu đứng ở trên lôi nham vừa chán đến chết vẫy đuôi, bên cạnh là bé rùa lơ lửng ở trên mặt nước.
Hết chương 256.