• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit +Beta: Anky 

Mục Song Hàm ngồi đến trời tối cũng không ra cửa, Lạc Chiêu Dực đi rồi, một mình nàng ngây người rất lâu, tiểu hồ ly như ngày thường xoay quanh nàng, nàng cũng không để ý tới.

Nói thế nào đây, kỳ thật cho dù nàng lừa dối Lạc Chiêu Dực, ngọc bài tú nữ đã đưa đến phủ, không cần Lạc Chiêu Dực lừa gạt, việc nàng tiến cung là không cách nào tránh khỏi, ý muốn của nàng căn bản không thay đổi được gì... Đại khái chỉ có Lạc Chiêu Dực là cảm thấy ý muốn của nàng rất quan trọng.

Người yếu thế, từ trong lòng vẫn muốn được quyền cao chức trọng như thái tử điện hạ bảo hộ, bởi sự tình thành kết cục đã định, như vậy Mục Song Hàm cũng chỉ đành hèn hạ một chút, vì chính mình tìm sự bảo đảm tốt nhất.

Lạc Chiêu Dực thân là thái tử, tâm tư sao có thể không hiểu rõ, có lẽ hắn cũng biết, chỉ là không vạch trần, về phần nguyên nhân, Mục Song Hàm nghĩ tới hắn từng nhiều lần cứu nàng... Hắn đối với nàng thực sự tốt, chỉ là Mục Song Hàm không biết loại tốt này có thể duy trì bao lâu.

Tựa như lời Lạc Chiêu Dực nói, đánh cuộc chính là trái tim hắn.

Mục Song Hàm đứng dậy phủi tay, thu thập đồ xong đến tiền sảnh, mà thôi, đã không có đường lui chỉ có thể tiến về phía trước, rối rắm nhiều cũng vô dụng, buổi trưa nàng không ra ngoài, cha mẹ chắc là lo lắng.

Mục Bách ngồi một buổi trưa, trong tay siết chặt ngọc bài tú nữ kia, nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt hận không thể ném vỡ nó.

Từ thị sắc mặt tái nhợt, luôn ngẩn người, nhìn kỹ, tay cũng đang phát run, mọi người đều nói vào cửa cung sâu như biển, bà chỉ có một nữ nhi, thật sự là không bỏ được! Từ thị nghĩ, A Hàm lớn lên ở Thanh Lâm Huyện chất phác, dù xinh đẹp dị thường, làm sao so được với tâm cơ thâm trầm của quý nữ kinh thành có bối cảnh thâm hậu?

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, chỉ là một người làm thần tử, sao có thể chống lại hoàng mệnh?

Từ thị ngẫm lại nước mắt liền rơi như mưa, buổi trưa cũng không dám đi gõ cửa phòng Mục Song Hàm, bởi vì người làm mẫu thân như bà không có năng lực bảo hộ nữ nhi, đi cũng bằng không.

"Phu nhân, đừng khóc, A Hàm chúng ta từ trước giờ luôn kiên cường, nàng chỉ là cần một mình tĩnh lặng…Nếu không được, ngày mai ta sẽ tiến cung van cầu bệ hạ, nói A Hàm sớm đã đính hôn..." Mục Bách thở dài, an ủi bà.

Từ thị nghe vậy, lắc đầu, "Lão gia, ngày đó ông rõ ràng nhìn thấy phủ Nội Vụ gạch tên A Hàm đi... Trong chuyện này tất có kỳ quặc! Danh sách đã định, ngọc bội đã đưa, bệ hạ sao có thể vì nhà chúng ta mà phá lệ? Nói không chừng, đây chính là ý của bệ hạ..."

Bà càng nghĩ càng kinh hãi, lại không dám nói thêm nữa.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Mục Bách đem ngọc bài đập lên bàn, ném ra một tiếng "Pằng", chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, hiển nhiên là rất bực bội.

"Cha, ngọc bài này không  chịu nổi người đập như vậy đâu, lỡ như đập bể làm sao bây giờ?" Mục Song Hàm từ bên ngoài đi vào, thần sắc như thường, cầm ngọc bài tú nữ trên bàn, nhàn nhạt cười.

"A Hàm!" Mục Bách và Từ thị đồng thanh gọi nàng, kêu xong lại không biết nên nói gì.

Mục Song Hàm nhìn cha mẹ, trong lòng cảm khái vô cùng, thu lại ánh mắt thầm than, lập tức trịnh trọng nói: "Cha, nương, sự tình đã định thành kết cục, nữ nhi không thể liên luỵ cha mẹ... Con đã nghĩ kỹ, con nguyện ý tiến cung."

Lời nàng vừa nói xong, Mục Bách cùng Từ thị đều sợ hãi, không chờ bọn họ kịp phản ứng, Mục Nhung đột nhiên cầm lấy một cây thương vọt vào, kéo Mục Song Hàm muốn chạy: "Tỷ, ta dẫn tỷ trở về Thanh Lâm huyện!"

Một bé trai mười tuổi, đầu còn chưa cao bằng Mục Song Hàm, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ, vẻ mặt lại cực kỳ kiên nghị, cầm trên tay, chính là cây thương bằng gỗ vẫn luôn giấu diếm kia, Mục Song Hàm nhìn, vừa thấy ấm lòng, vừa buồn cười, níu hắn lại hô: "A Nhung, tú nữ một khi chạy trốn, chính là tử tội liên luỵ cả nhà!"

Mục Nhung vừa nghe ngẩn ngơ, “Vậy, vậy cha mẹ cùng đi với chúng ta..."

Trên đầu hắn lập tức bị Mục Bách hung hăng vỗ một cái, “Con nói càn gì đó! Hử? Trên tay con... Mục Nhung, thương ở đâu ra?"

Mục Nhung run lên, mím miệng trốn sau lưng Mục Song Hàm đẩy đẩy, "Cha, đây là, đây là..."

Mục Song Hàm dở khóc dở cười, tâm tư phức tạp đều bị Mục Nhung đánh tan, "Cha, đây là thương gỗ cho tiểu hài tử chơi thôi, không có gì đáng ngại." Nói xong, khoát tay với Mục Nhung, “Đệ còn nhỏ, việc này không cần đệ phải quản, trở về viện mình đi."

Mục Nhung méo miệng, không tình nguyện nói: "Tỷ, ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ tỷ!"

"A Nhung ngoan, tỷ tỷ biết rõ, "Mục Song Hàm cúi người, cùng hắn nhìn thẳng, ôn nhu cười nói: “Nhưng đệ còn nhỏ, tỷ tỷ chờ đệ lớn thành nam tử hán, lại đến bảo vệ ta, được không?"

Mục Nhung hồi lâu không lên tiếng, ném mộc thương, ngửa đầu khóc nói: "Vì sao ta không phải là ca ca, mà tỷ không phải là muội muội?"

Lời nói của trẻ con có thể chọc thẳng vào lòng người, Mục Song Hàm ngơ ngẩn, đưa tay ôm lấy hắn, cười đến vui vẻ, trưởng tỷ như mẹ, trái tim người làm tỷ tỷ như nàng so với Từ thị có kém chút nào đâu?

Từ thị che miệng khóc lớn không ngừng, không biết là khó chịu, hay cao hứng, Mục Bách kéo tay bà, trấn an nói: "Bọn nhỏ đều trưởng thành rồi..."

Mục Song Hàm hạ quyết tâm, mắt thấy ngày tú nữ tiến cung càng lúc càng gần, Từ thị cũng chỉ cố giữ vững tinh thần giúp nàng chuẩn bị đồ, xử lý tất cả công việc.

Lúc Từ Chính Hoằng mang theo lễ vật tới bái phỏng, Từ Uyển Thấm cũng đi cùng, hai người âm thầm nói chuyện, câu đầu tiên của nàng chính là: "Ta thật không nghĩ đến..."

Mục Song Hàm vẻ tươi cười không đổi, "Biểu tỷ, ta cũng không nghĩ tới."

Xác thực là không muốn tiến cung, nhưng thế sự vô thường, sao có thể thay đổi theo ý muốn của con người?

"Ta cho là ta sẽ tiến cung, muội thì không, không nghĩ tới hai chúng ta thế mà trái ngược." Từ Uyển Thấm tự giễu nói.

Mục Song Hàm có chút kì quái, kinh nghi nói: "Biểu tỷ đính hôn?"

"Hân biểu muội sớm đã quyết định sẽ được đưa vào cung, tổ phụ không thể lại cho ta vào nữa, nên định cho ta một mối hôn sự, là Hiếu Định Hầu thế tử Triệu Phàm." Từ Uyển Thấm vuốt tóc mai hơi rối trước trán, nhìn nàng một cái, rũ mắt xuống, "Tổ phụ là người nghiêm cẩn, chọn người tất nhiên sẽ không tệ, chỉ là ta chưa từng gặp qua Hiếu Định Hầu thế tử, ta..."

Từ Uyển Thấm muốn nói lại thôi, dung mạo nàng ngọt ngào, nhìn rất đáng yêu, lúc này vẻ mặt buồn bực, xem ra rất cô đơn, đúng như lời ngày đó Lý Huệ nói, phải tùy tiện gả cho một nam tử không quen biết, không phải người nào cũng có thể chịu được, chỉ là từ ông bà đến cha mẹ huynh đệ trong nhà đều cảm thấy tốt, làm nàng ngay cả một người tâm sự cũng không có, vốn dĩ muốn tìm Lý Huệ cùng các tỷ muội kia, nhưng không biết tại sao lại theo huynh trưởng đến tìm Mục Song Hàm.

Lúc Từ Uyển Thấm mới gặp Mục Song Hàm, bởi vì liên quan đến tổ tông cũng không muốn gặp nàng, vừa có chút ghen tị nàng xinh đẹp, lại khinh thường nàng đến từ huyện nhỏ xa xôi, nhưng sau khi ở chung lại phát hiện Hàm biểu muội này tính tình vô cùng tốt. Quý nữ kinh thành đều là người được ngàn vạn sủng ái, được dưỡng đến quá yếu ớt, bình thường quan hệ có tốt đến đâu cũng sẽ vì một câu nói mà trở mặt, tính tình Từ Uyển Thấm lại có chút thẳng, làm người giận dỗi là chuyện thường xuyên, nhưng Mục Song Hàm nghĩ nàng là biểu tỷ, luôn nhường nhịn nàng, Từ Uyển Thấm có chút ngượng ngùng, nên cũng giúp nàng vài lần.

Có qua có lại, quan hệ hai người không nói là rất tốt, cũng không phải kém.

Mục Song Hàm vừa nghĩ liền hiểu tâm tư của nàng, không khỏi cười nói: "Biểu tỷ cần gì lo lắng, nếu muốn gặp người, chỉ cần để đại biểu ca đi kết giao, hẹn người ra, nếu bận tâm nam nữ cố kỵ, tỷ trốn sau tấm bình phong là được rồi?"

Ánh mắt Từ Uyển Thấm sáng lên, suy cho cùng vẫn là nữ tử, gò má ửng đỏ, ngập ngừng nói: "Một mình ta đi... Không được! Hàm biểu muội, muội giúp đỡ ta cùng đi nhìn người được không?"

"..." Mục Song Hàm bất đắc dĩ, "Biểu tỷ, không bao lâu nữa ta sẽ phải tiến cung."

"Ta biết rõ!" Từ Uyển Thấm cắn môi dưới, "Ta để đại ca ba ngày sau hẹn người ra, địa điểm là Thái Bạch Lâu, đến lúc đó ta hẹn muội ra ngoài, xem như vô tình gặp gỡ là được!" Nàng cũng không phải là người tính tình e thẹn, Mục Song Hàm đã bắt đầu, e lệ của nàng lập tức như nước sông Hoàng Hà một đi không trở lại.

Gấp đến như vậy...hiện tại Mục Song Hàm thực hết chỗ nói, cự tuyệt sao? Nhưng biểu tỷ từng giúp nàng nhiều lần, thật đúng là không có cách nào cự tuyệt.

Mục Song Hàm trầm ngâm một lát liền gật đầu, “Được, vậy theo ý biểu tỷ đi." Chỉ hi vọng lần này ra cửa ngàn vạn đừng có lại gặp xui xẻo!

Từ Uyển Thấm thích tính tình dứt khoát này của nàng, cao hứng vỗ tay cười không ngừng, nhưng mà... Nàng nhìn Mục Song Hàm, vẫn quyết định phải nhắc nhở nàng một việc, liền hạ giọng nói: "Hàm biểu muội, muội còn nhớ Hân biểu muội không?"

Mục Song Hàm ngẩn ra, Hân biểu muội?

"Trang Nhược Hân, nhà cô cô, so với muội nhỏ hơn mấy tháng, lúc trước ở trong kinh muội cũng từng gặp đó." Từ Uyển Thấm mấp máy môi, tựa hồ có chút khó nói, “Sau khi muội tiến cung nhất định sẽ gặp được nàng, muội, muội cẩn thận nàng ta một chút đó."

Từ thị cũng không phải là nữ nhi của Hàn Lâm phu nhân đương nhiệm, cho nên Mục Song Hàm và Từ Uyển Thấm cũng không phải biểu tỷ muội ruột, nhưng mẫu thân của Trang Nhược Hân cùng phụ thân Từ Uyển Thấm chính là một mẹ sinh, hai người mới là biểu tỷ muội ruột, lúc này Từ Uyển Thấm nói ra lời này, Mục Song Hàm kinh hãi thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

"Ta là thấy muội nguyện ý chia sẻ giúp ta mới nhắc nhở muội một chút, không phải nói nàng ta xấu miệng... Ai nha, bỏ đi, không thèm nói muội nghe nữa!"

Từ Uyển Thấm không biết sao lại giận, rối rắm chạy đi.

Hai người đều là biểu muội, Trang Nhược Hân và nàng huyết thống còn muốn gần hơn chút, nhưng không hiểu sao nàng muốn nhắc nhở Mục Song Hàm.

Mục Song Hàm nghe lời của nàng, có chút buồn rầu, Trang Nhược Hân? Hân biểu muội?

Nàng yên lặng thở dài, tuyển tú tiến cung, thật sự là trăm hoa xinh đẹp cạnh tranh không chút nhường nhịn, thực sự tạo ra một vở kịch!

Đông cung, thư phòng.

"Điện hạ, " tiểu thái giám Đức Phúc khép mi thuận tay tiến đến, "Nô tài nghe ngóng, cháu gái Từ gia được định cho Hiếu Định Hầu thế tử."

Lạc Chiêu Dực "A" một tiếng, một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra là Triệu Phàm, khó trách Từ lão cổ hủ cả buổi sáng đều ám chỉ... Mà thôi, coi như là chút tình thầy trò, lần trước xông nhầm vào Hàn Lâm phủ, lúc này xem như cô trả lại ông ấy một ân tình, tìm thời gian hẹn Triệu Phàm ra ngoài gặp mặt đi."

Đức Phúc: "..." Từ... Lão cổ hủ?!

Hiếu Định Hầu thế tử thân phận phi phàm, cũng tương đối có bản lĩnh, nhưng nếu có thể lên cùng một thuyền của quân chủ tương lai, mới thật sự là giương buồm lướt sóng, tiền đồ như gấm hoa.

Từ Hàn lâm cũng là nhọc lòng vì cháu gái.

Trong lòng Đức Phúc buồn cười, thái tử điện hạ xông nhầm vào phủ của bao nhiêu triều thần cũng không thấy nói nhân tình gì, suy cho cùng là xem mặt mũi của ai đây... Điện hạ tâm tư người thật đúng là không cần đoán. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK