Trong Trường Thọ Cung, Thục phi kéo Lạc Thương đứng ở một bên, Văn Đế cùng hoàng hậu đứng ở một bên khác, thái hậu ngồi ở trên, hai mắt nhắm nghiền, Lạc Tĩnh Nghi đang nhẹ nhàng giúp bà xoa huyệt thái dương.
Khóe miệng Lạc Thương bị rách, dưới mắt cũng có máu ứ đọng, mặc dù dáng vẻ chật vật, lại thắng ở thái độ trầm ổn, Thục phi đau lòng kéo hắn, vừa tức vừa giận, mới có đoạn nói chuyện vừa rồi, ai ngờ Lạc Chiêu Dực đuổi tới, đúng lúc nghe được rõ ràng rành mạch.
Trong đại điện lặng ngắt như tờ, Lạc Chiêu Dực chậm rãi đi tới, cất cao giọng nói: "Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu." Lại hướng về phía Văn Đế và hoàng hậu hành lễ.
Thái hậu khoát tay với Lạc Tĩnh Nghi, phút chốc mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, "Chiêu Chiêu à, con nói đi cứu người, là cứu ai?"
"Cứu đệ đệ tôn nhi."
"Đệ đệ? Con là con trai nhỏ nhất của hoàng đế, ở đâu ra đệ đệ?" Thái hậu nhíu mày, có chút buồn bực.
Lạc Chiêu Dực bên môi mỉm cười, thần sắc thong dong, không nhanh không chậm nói: "Tôn nhi sắp cưới thái tử phi, đệ đệ của thái tử phi theo lý cũng là đệ đệ tôn nhi."
Lạc Tĩnh Nghi khóe mắt nhảy dựng, trong lòng tự nhủ Tiểu Thất đối với A Hàm thật là tốt...
"Thì ra là yêu ai yêu cả đường đi, thái tử phi là khuê nữ của Mục gia sao, ai gia đến nay còn chưa gặp qua đấy," thái hậu như có điều suy nghĩ, quét qua Thục phi cùng Lạc Thương một cái, lại hỏi: "Đệ đệ thái tử phi xảy ra chuyện gì, mà con phải bỏ lại ai gia, ẩu đả huynh trưởng, đi đến đó một chuyến?"
"Vũ Dương Hầu phủ Tiết Kiến mua chuộc sơn tặc bắt Mục Nhung, ý muốn uy hiếp thái tử phi đi vào khuôn khổ!" Lạc Chiêu Dực lạnh lùng nói: "Không biết suy nghĩ Mục Song Hàm là thái tử phi của tôn nhi, cùng tôn nhi đồng tâm đồng đức, hắn to gan lớn mật hành động như vậy chẳng phải là đánh vào mặt tôn nhi?"
"Tiết Kiến? Lại là hắn?" Văn Đế vừa nghe liền cau mày, "Vũ Dương hầu dạy con trai thế nào, gian ngoan hồ đồ, dạy mãi không sửa!"
Thục phi cũng không chịu thua: "Bệ hạ, thái hậu, không phải là thần thiếp không nói đạo lý, đệ đệ thái tử phi bị bắt, có bao nhiêu người đi cứu, vì sao thái tử phải đích thân đến? Chẳng lẽ ở trong lòng thái tử, thái hậu so ra còn kém hơn thái tử phi chưa gả vào Đông cung?"
Bà ta không đề cập tới Lạc Thương, luôn mồm vì thái hậu mà bất bình, thái hậu nghe vậy, quả nhiên có chút không vui.
"Lời này chính là không nói đạo lý!" Lạc Chiêu Dực trên mặt trào phúng, cười lạnh một tiếng: "Thục phi nương nương nói hiên ngang lẫm liệt, cô cũng muốn hỏi lại một câu, nếu mẫu thân thân sinh của Thục phi nương nương cùng phụ hoàng đồng thời rơi vào nước, Thục phi nương nương sẽ cứu ai?"
Thục phi liền nghẹn, vừa định trả lời, đúng là cứng họng. Nếu trả lời cứu Văn Đế, đó chính là bất hiếu, nhất định bị người phỉ nhổ, nếu trả lời cứu mẹ, Văn Đế sợ là sẽ trở mặt ngay tại chỗ, nàng ta về sau cũng đừng nghĩ được Văn Đế sủng ái lần nữa.
Văn Đế nhướn mày, thái hậu vẻ mặt kỳ dị, lại có chút giống như cười như không.
Sắc mặt Thục phi trắng bệch, giờ mới biết trúng cái bẫy lời nói của Lạc Chiêu Dực, quả nhiên lại nghe Lạc Chiêu Dực nói năng khẩn thiết, "Tổ mẫu, tôn nhi kính yêu ngài, cũng đối đãi với thái tử phi hoàn toàn một lòng, ngài từ trước đến nay rất từ ái, thái tử phi trời sinh tính tình ôn thiện thuần lương, chắc chắn như tôn nhi cũng sẽ hiếu kính ngài."
"Con đó, " thái hậu bất đắc dĩ lấy ngón tay chỉ hắn, "Ai gia cũng không phải tức giận gì... Nhưng chuyện lão tam, con nói thế nào?"
Nói xong, vẫy tay về phía Lạc Thương, chờ Lạc Thương đi đến trước mặt bà, bàn tay đầy nếp nhăn sờ chỗ vết máu ứ đọng ở trước mắt hắn, đều là tôn tử ruột thịt, thái hậu cũng không thể nào thiên vị đến mức ngang ngược vô lý, tuy nói Thục phi thích thêu dệt chuyện, nhưng Lạc Thương lại không nói được lời nào, nhìn thấy cũng rất ủy khuất, qua nhiều năm như vậy cũng hết sức hiếu thuận, thái hậu đương nhiên muốn đòi công đạo cho hắn.
Lạc Chiêu Dực còn chưa mở miệng, Lạc Thương đột nhiên phá vỡ trầm mặc, "Tổ mẫu, việc này coi như bỏ đi, là tôn nhi không biết nguyên nhân mới đi ngăn trở, Tiểu Thất cứu người sốt ruột mới động thủ, tôn nhi không trách hắn."
Thái hậu tràn đầy vui mừng, lại nghe Lạc Chiêu Dực khó hiểu, tựa như rất là kinh ngạc trả lời: "Huynh đệ chúng ta luận bàn vài chiêu là chuyện thường, tài nghệ không bằng người bị vài quả đấm có là gì? Tôn nhi khi còn bé đã bắt đầu học võ, bị thương chỉ có nhiều không ít, Tam hoàng huynh cùng lắm chỉ bị thương ngoài da, hôm nay sao cứ như chịu ủy khuất nháo đến nơi này của tổ mẫu đây?"
Hắn vừa nói như vậy, giống như cũng là...
Thục phi đau lòng con trai, tức giận vô cùng nói: "Thương nhi thân là huynh trưởng, không có lòng dạ động thủ với ngươi, ngươi lại là thái tử cao quý, hắn tất nhiên khắp nơi nhẫn nhịn, ngươi lại hùng hổ dọa người..."
"Tam hoàng huynh cũng nghĩ như vậy?" Lạc Chiêu Dực đuôi lông mày chau lên, xanh u trong mắt càng thêm u ám.
Lòng bàn tay Lạc Thương siết chặt, âm thầm cắn răng, phẫn nộ không thôi, kỳ thật lời này của Thục phi đúng là nói ra tiếng lòng hắn, hắn luôn tức giận bất bình, cảm thấy Lạc Chiêu Dực mệnh tốt, là con trai trưởng của hoàng hậu, mới có thể trở thành thái tử, hắn mọi việc nhẫn nhịn, nhưng luận thực học, so ra kém Lạc Chiêu Dực chỗ nào?
Nhưng hắn không dám nói, kìm nén nhiều năm như vậy cũng không dám nói.
Trong mắt Lạc Thương tràn ngập uất khí, vẫn còn muốn khổ sở ẩn nhẫn, Lạc Tĩnh Nghi đứng đối diện hắn, nhìn thấy rõ ràng, bỗng nhiên nói: "Thái tử tâm không sợ hãi, dám làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, hiện nay Tam hoàng huynh lại ngay cả một câu thừa nhận cũng không dám..." Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Dưới những kích thích nặng nề, mắt Lạc Thương đỏ lên, bật thốt ra: "Phải! Là ta không phục!"
Nói xong, toàn bộ đầu óc trống rỗng, hắn đã nói ra, kìm nén bao nhiêu năm cuối cùng cũng phun ra, đột nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhàng không còn cảm giác nặng nề nữa.
Thái hậu thở dài, hoàng gia tranh vị bà đã thấy quá nhiều, từ Tiên đế đến Văn Đế, rồi đến thế hệ này của thái tử, kỳ thật bà cũng không ngoài ý muốn, chỉ có thở dài mà thôi, nhà mẹ đẻ Tam hoàng tử cường đại, năng lực xuất chúng, nếu nói không có lòng này mới là gạt người.
Nhiều năm giấu kín như vậy, lại bị một câu của Lạc Chiêu Dực chọc thủng.
Thục phi nước mắt tràn mi, đi đến trước Văn Đế quỳ xuống, "Bệ hạ, ngài đối với thái tử thiên vị bảo vệ có thêm, thần thiếp không lời nào để nói, nhưng Thương nhi cũng là con của ngài..."
Văn Đế chỉ thản nhiên nói: "Lập đích không lập trưởng, trẫm biết rõ trong lòng các hoàng nhi đều không phục, không bằng tìm một cơ hội, cho các con đường đường chính chính phân cao thấp, các con mới biết được có phải trẫm thiên vị mới lập Chiêu Dực làm thái tử hay không... Chiêu Dực, có dám ứng?"
Lạc Chiêu Dực không sao cả, cười đến mây trôi nước chảy, "Có gì không dám?"
Lạc Thương thật sự là hận chết bộ dạng vĩnh viễn tâm cao khí ngạo này của hắn! Hận không thể đem hắn từ nơi cao cao tại thượng kéo xuống ngã chết!
"Như vậy đi, " thái hậu đột nhiên đề nghị, rất hứng thú cười nói: "Thời tiết vừa đúng lúc, mấy ngày nữa cho đoàn người đến bãi săn, ai gia ra một cái khảo đề cho các con... Còn có hoàng đế không phải đều chỉ định chính phi cho các tôn nhi rồi sao? Ai gia còn chưa có gặp qua, không bằng triệu các nàng vào cung cho ai gia nhìn một chút đi."
"Vậy theo ý mẫu hậu mà làm." Văn Đế lập tức đáp.
Những người khác đều không dị nghị gì, một hồi phong ba cứ như vậy bị thái hậu cùng Văn Đế liên thủ tiêu diệt trong vô hình.
Trong nội tâm Thục phi trào phúng cười lạnh, Lạc Chiêu Dực gây họa, đánh người, thái hậu lúc trước còn nói muốn phạt hắn, nhưng hắn bị trừng phạt gì chưa? Không có gì cả! Từ trước đến giờ, mỗi lần đều là như thế, dù bà ta nói bao nhiêu, khóc đến lợi hại hơn nữa cũng vô dụng, hoàng hậu từ đầu tới cuối không nói một lời nào, tư thái thắng lợi kia đâm vào ánh mắt của bà ta phát đau, bà ta sao có thể không hận không oán? Sao có thể cam tâm?
Được được, để xem bọn họ có thể đắc ý đến khi nào! Bức bà ta cùng Thương nhi nóng nảy, bọn họ có dễ chịu hơn sao!
Hôm sau, Tiết Kiến chịu thẩm tra, hắn mua chuộc sơn tặc bắt cóc Mục Nhung, ý muốn mưu hại thái tử phi tương lai, nhân chứng vật chứng đều đủ, có thanh minh cũng vô dụng, bởi vì liên tiếp phạm tội, việc ác khó sửa đổi, Văn Đế chính miệng hạ lệnh "Trảm lập quyết", Vũ Dương hầu đi tìm Đoan Mẫn trưởng công chúa, lại không biết lúc này Đoan Mẫn trưởng công chúa ước gì Tiết Kiến chết sớm đi, miễn cho hỏng đại sự.
Không cách nào xoay chuyển tình thế, phế thế tử Vũ Dương Hầu phủ Tiết Kiến, chết!
Xuân đi thu đến, giữa mùa hạ, ngọn gió mới thổi qua một đêm, hoa đào đã tàn, hải đường vẫn như xưa, lá sen làm nổi bật liên hoa, một hồ gợn sóng, khắp nơi nghe thấy mùi hương thơm ngát.
Mục Song Hàm vừa biết được tin tức Tiết Kiến đã chết, còn chưa trở lại bình thường, lại nhận được chỉ thị tiến cung, nàng thay đổi y phục, ngồi lên xe ngựa, đến bãi săn Tây Sơn.
Trên mặt đất dựng đầy lều trại, cấm quân bao bọc vây quanh đây, gần bãi săn phía nam có một khu vườn, nếu người hoàng gia hào hứng lên, buổi tối sẽ ở lại chỗ này, muốn bao nhiêu tiện nghi liền có bấy nhiêu phương tiện.
Mới vừa xuống xe ngựa, Mục Song Hàm thấy hai bên có một chiếc xe ngựa dừng lại, Trang Nhược Hân cùng Đào Vận đồng thời từ trong xe đi ra, ba người đưa mắt nhìn nhau, xen lẫn trong đó đều là chán ghét, vẻ mặt Trang Nhược Hân và Đào Vận trong nháy mắt thay đổi, nhưng thấy cách đó không xa Văn Đế cùng phu quân tương lai của các nàng ta đều ở đây, vì vậy miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.
Thần sắc Mục Song Hàm lại bình tĩnh, thoáng gật đầu, sau đó tựa như không nhìn thấy gì, trực tiếp đi về phía trước.
"Ngươi..."
Đào Vận đối với Mục Song Hàm nhìn không vừa mắt cơ hồ không kém gì Trang Nhược Hân, Trang Nhược Hân là chán ghét oán hận, Đào Vận sâu hơn là ghen tị phẫn hận, bởi vì nàng ta ghen tị Mục Song Hàm có thể được thái tử yêu thích, ngược lại đem nàng ta vốn là người xứng đáng làm thái tử phi nhất vứt đi như vứt giày! Nàng ta muốn làm thái tử phi, mà không phải là chính phi của một nhị hoàng tử không có cảm giác tồn tại gì này!
Bên kia, Lạc Chiêu Dực thoáng nhìn Mục Song Hàm, bên môi tự nhiên lộ ra vui vẻ, bình thản hướng về phía Văn Đế chắp tay, sau đó nhảy lên tuấn mã bên cạnh, cưỡi đến trước Mục Song Hàm, nắng gắt như lửa, cũng không sánh bằng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển giữa đôi lông mày trên dung nhan đẹp đẽ của hắn, "Chưa từng tới đây phải không, lên ngựa, dẫn nàng đi một vòng!"
Mục Song Hàm thấy hắn mặc áo vạt ngắn quần bó sát ủng cao, tư thế oai hùng hiên ngang, cực kỳ giống bộ dáng lần đầu gặp ở Hàn lâm phủ, lúc ấy nàng đối với vị thái tử điện hạ tùy hứng lớn lối này không có cảm tình gì, ai có thể biết được bây giờ hắn lại là phu quân của mình, nghĩ đến đây, Mục Song Hàm không khỏi cảm thán vận mệnh trêu người, sau đó thoải mái nắm chặt tay hắn đưa tới, mượn lực nhảy lên ngựa ngồi trước mặt hắn, quay đầu lộ ra một nụ cười sáng lạn với hắn, chọc mù mắt một đám người.
Lạc Chiêu Dực ôm lấy eo nàng, tiếng cười sang sảng vang lên, vung roi ngựa lên, dần dần đi xa.
"Người trẻ tuổi..." Văn Đế lắc lắc đầu, cười cảm khái một câu, cũng không có ý trách cứ gì, tuổi trẻ khí phách, nắm tay nhau đi khắp nhân gian tươi đẹp, chuyện như vậy khi còn trẻ ông cũng làm không ít.
Mắt Đào Vận cùng Trang Nhược Hân đều tràn đầy hâm mộ, như có như không nhìn nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử, không biết tại sao Lạc Đình và Lạc Thương tựa như không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn các nàng một cái.
Nhưng tứ hoàng tử tiêu sái, thấy Lăng Mạn Mạn cũng đến, lập tức học theo Lạc Chiêu Dực cưỡi ngựa đi qua, trực tiếp đem Lăng Mạn Mạn bắt lên ngựa, khiến mỹ nhân lạnh lùng kinh hô một tiếng, nhưng giục ngựa lao nhanh đối với nữ tử trong khuê phòng mà nói vừa có tình thú lại chơi rất thú vị, một giây sau trên mặt Lăng Mạn Mạn vẻ băng sương tan biến hết, cũng hiện ra nụ cười.
Tứ hoàng tử Lạc Lâm bất tri bất giác tiến tới bên tai nàng, vì lấy lòng mỹ nhân, liền nói: "Chúng ta đuổi theo bọn họ được chứ?"
"Được được!" Lăng Mạn Mạn không phát giác gì, hưng phấn vỗ tay, "Mau!"
Phía trước, Mục Song Hàm liếc về phía sau một cái, dở khóc dở cười, "Điện hạ, bọn họ đuổi theo tớ..."
Lạc Chiêu Dực hừ lạnh một tiếng, thầm mắng Lạc Lâm, trong lòng tự nhủ nhìn huynh ngốc vậy, huynh học theo thì học đi, không so đo với huynh, nhưng huynh lại còn mang người đi theo hướng bên này, hai bên làm bóng đèn lẫn nhau... Huynh đến tột cùng là ngốc tới trình độ nào?