Sắc trời dần tối, cây cối xung quanh đều bao phủ một tầng u ám mờ ảo, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại một đường cong mờ nhạt.
Mục Song Hàm đẩy cửa vào, thấy Lạc Tĩnh Nghi thật sự vẫn còn nghiêm cẩn quỳ, vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy, “Công chúa, mau dậy đi!”
“Tiểu Thất… Thái tử hắn đã đáp ứng?” Lạc Tĩnh Nghi sững sờ một lúc, tròng mắt ảm đạm một lần nữa sáng lên ánh sao.
Mục Song Hàm gật đầu cười, chân thành nói: “Công chúa, người không nên trách điện hạ, người này chính là miệng cứng lòng mềm, các người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm lại tốt, chàng ấy sao có thể thật sự mặc kệ người chứ?”
Lạc Tĩnh Nghi quỳ thời gian dài, chân cũng có chút tê rần, nàng nương theo Mục Song Hàm nâng đỡ đứng lên, dưới chân lảo đảo một cái, ngồi xuống bên cạnh nở nụ cười: “Ta còn lớn hơn thái tử một hai tuổi đấy, tính tình của hắn sao ta có thể không biết? Chỉ là việc này thật sự là ta không tốt, cũng làm khó hắn, dù hắn có thế nào cũng không quá đáng …” Nói xong, nàng nhìn ra xung quanh bên ngoài một chút, do dự hỏi: “Có phải hắn còn đang giận ta không ?”
Chỉ là quỳ một đoạn thời gian, Lạc Tĩnh Nghi thật sự không cảm thấy thế nào cả, ngày thường mặc dù cùng Lạc Chiêu Dực tùy tiện cãi nhau ầm ĩ, nhưng trong lòng nàng vẫn có chừng mực, dù sao Lạc Chiêu Dực cũng là thái tử, Lạc Tĩnh Nghi vẫn có một phần kính sợ, lúc này coi như là bất cứ giá nào, may mà Mục Song Hàm là thái tử phi, nếu không Lạc Tĩnh Nghi thật có chút không dám tới cửa cầu xin – – Lời đồn đều nói sau khi thái tử thành thân đã ôn nhu rất nhiều.
“Không có, ” Mục Song Hàm cười cười, cố ý nói: “Điện hạ làm sao sẽ tức đến chính mình, bình thường đều là chàng ấy đem người khác tức đến muốn chết muốn sống không phải sao?”
Lạc Tĩnh Nghi nghe được bật cười, cuối cùng mặt cũng giãn ra.
Mục Song Hàm nhìn nàng, thầm thở dài một tiếng nhỏ, vốn là một công chúa vô tư vô lự, hết lần này tới lần khác thích một người không thể thích, còn muốn buông tay tất cả những gì đang có, đi đánh cuộc một chút hy vọng kia… Cũng làm người ta rất bất đắc dĩ.
“Vậy… Thái tử nói như thế nào?”
“Điện hạ nói, bệ hạ xem trọng nhất là hiếu đạo, Phó tướng quân lại là công thần, nếu công chúa lấy hiếu làm lý do, bệ hạ tất nhiên sẽ dễ dàng nhả ra hơn, nhưng tuyệt đối không thể nói nửa câu có liên quan đến nhị điện hạ…”
Lạc Tĩnh Nghi ngẩn ra, rũ mắt, như có điều suy nghĩ.
Mục Song Hàm lại nói thẳng: “Điện hạ, còn nói, một bước lên trời bình thường cũng sẽ ngã chết, từ từ mà tính còn có một đường hy vọng.”
“Từ từ mà tính sao, ta đâu có nhiều thời gian như vậy để chờ? Nhưng, ước chừng cũng chỉ có thể như thế, ” Lạc Tĩnh Nghi thấp giọng nói: “A Hàm, không dối gạt muội, kỳ thật ta vốn đã dự định từ bỏ, nhưng trải qua chuyện của Đào Vận, ta mới thật sự hạ quyết tâm, nếu như ta đối với hắn đã tốt hơn bất cứ người nào, sao ta lại không thể vì chính mình, cũng vì hắn tranh thủ một lần chứ?”
“Nhưng, nếu nhị điện hạ vẫn không thích người thì sao?”
“Tình cảm luôn là đột nhiên tới, ta sẽ đem hết toàn lực đi thử một lần, ” hốc mắt Lạc Tĩnh Nghi ươn ướt, giọng nói lại kiên định như cũ, “Nhưng nếu dùng hết tất cả cũng không có kết quả, khi đó cũng là hại người hại mình, ta sẽ lựa chọn buông tha.”
Mục Song Hàm sững sờ một chút, khẽ bừng tỉnh, kỳ thật điều Lạc Tĩnh Nghi muốn cho tới bây giờ không phải là kết quả, nàng chỉ là không muốn làm trái tâm ý của mình, không muốn cô phụ bản thân cả đời này, giống như việc trên tay có một trái táo đỏ, trên cây phía trước lại có quả táo vàng, cho dù không biết leo cây, cho dù té xuống có thể sẽ ngã chết, nhưng đại đa số người vẫn muốn thử một lần, đi hái quả táo vàng kia, dù có té chết cũng không trách người khác, rơi xuống tàn nhẫn, biết rõ không cưỡng cầu được cũng sẽ xoay người rời đi, tốt nhất là có duyên phận đến hái, đó chính là niềm vui may mắn vô cùng.
Đúng như Lạc Đình nói, Lạc Tĩnh Nghi là người không đụng đến đầu rơi máu chảy sẽ không quay đầu, cho dù Mục Song Hàm không thể hiểu được, cũng không có tư cách đi phủ quyết lựa chọn của nàng.
Riêng phần dũng khí cùng chấp nhất này, Mục Song Hàm vẫn thật sự bội phục nàng, còn lại, chính là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí.*
(*nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí nghĩa là người nhân nghĩa thì gặp người nhân, người trí tuệ thì gặp người trí)
“A Hàm, thái tử phi, Tĩnh Nghi thật sự hết sức cảm kích muội, quyết định của thái tử rất khó người có thể thay đổi, muội đã giúp ta một đại ân!” Nói xong, Lạc Tĩnh Nghi muốn cúi người bái một lạy.
“Đừng như vậy, công chúa, người cũng từng giúp ta, ta cũng chỉ là có qua có lại.” Mục Song Hàm vội vàng đỡ lấy nàng, “Huống chi trong lòng điện hạ vốn cũng muốn giúp người, ta chỉ là trở thành ống loa truyền lời mà thôi…”
Lạc Tĩnh Nghi cười cười, hướng nàng chớp hai mắt, lại biến thành một công chúa tính cách tinh quái, hơi có chút ý tứ sâu xa nói: “Muội cũng quá coi thường phân lượng của mình ở trong lòng Tiểu Thất.”
Mục Song Hàm: “…”
Lạc Tĩnh Nghi chỉ cười, lúc trước gặp gỡ Mục Song Hàm là vì thái tử, nhưng mà cho tới giờ khắc này, nàng mới thật sự coi Mục Song Hàm là hảo tỷ muội, cho dù thân phận thay đổi, nàng không phải là công chúa, Mục Song Hàm không phải là thái tử phi, phần ân tình này cũng sẽ không thay đổi.
“Được rồi, ta biết rõ về sau nên làm thế nào, muội giúp ta đa tạ Tiểu Thất.” Lạc Tĩnh Nghi đứng dậy cáo từ.
“Công chúa!” Mục Song Hàm gọi lại nàng, “Trong lòng ta vẫn là muốn khuyên người…”
Lạc Tĩnh Nghi khoát tay, thấp giọng cười nói: “Muội yên tâm, ta chưa bao giờ muốn, cũng không muốn tổn thương bất luận kẻ nào, nhất là nhị ca…”
Mục Song Hàm khẽ hoảng hốt, nàng giống như xuyên qua Lạc Tĩnh Nghi thấy được một hình ảnh… Một cô gái nhỏ ngồi trong bụi cỏ lau đôi mắt khóc thút thít không ngừng, đột nhiên một người cao lớn vững chải đi qua, thiếu niên ôn hòa mang theo nụ cười, thiếu niên cúi người xuống, ôn nhu giúp tiểu cô nương lau khô nước mắt, tiểu cô nương ngẩn mặt nhìn hắn, trong một thoáng trước mắt tựa như ánh sao đầy trời, tràn ra ngưỡng mộ thật sâu.
– – Nhị ca…
– – Tĩnh Nghi ngoan, đừng khóc, khóc như mặt mèo rất khó coi đó.
– – Nhị ca, bọn họ nói Tĩnh Nghi là đứa con hoang không có mẹ…
– – Nói bậy! Bọn họ là ghen tị Tĩnh Nghi thông minh xinh đẹp lại hiểu chuyện, nhị ca cũng không có mẹ, Tĩnh Nghi cảm thấy nhị ca là con hoang sao?
– – Không, không phải! Nhị ca là người tốt nhất trên thế giới, Tĩnh Nghi về sau cũng muốn biến thành người tốt như vậy, nhị ca đối với Tĩnh Nghi rất tốt, Tĩnh Nghi về sau cũng sẽ đối tốt với nhị ca… Nhưng, nhị ca sẽ chờ Tĩnh Nghi lớn lên sao?
– – Ừ, nhất định sẽ.
Người đã nói sẽ chờ ta lớn lên, nhưng kẻ ngây ngốc nhớ kỹ chỉ có mình ta, người lại đi quá xa, ta chỉ có thể ném lại tất cả đồ đạc đi truy đuổi người, nhưng truy đuổi đến mệt mỏi quá, nhị ca, người chờ Tĩnh Nghi một chút… Được không?
Trong nháy mắt xoay người ra cửa, khóe mắt Lạc Tĩnh Nghi trượt xuống hai hàng nước mắt, tiện tay lau đi.
Ai cũng nói được chờ đợi vĩnh viễn hạnh phúc hơn phải chờ đợi, nhưng người chờ đợi quên mất lời hứa hẹn, người được chờ có thể thế nào? Ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, hay là liều lĩnh đuổi theo?
“Ta lo lắng chính là tỷ, công chúa ngốc…”Mục Song Hàm lắc đầu, thở dài.
Đảo mắt, lại qua mấy ngày, sau ngày gặp đó, mấy ngày nay vô cùng bình lặng.
Trong lúc đại hôn có chút việc rối loạn sau một thời gian nghỉ ngơi cũng khôi phục, mỗi ngày Lạc Chiêu Dực cũng sẽ vào triều, Từ Hàn lâm cũng không cần đến mỗi ngày, thỉnh thoảng sẽ đến dạy học cho thái tử, tận tâm làm tròn chức trách Thái phó, Mục Nhung mỗi ngày đều đến, đọc sách tập võ đều không lơi là, không thì, Lạc Chiêu Dực cũng sẽ chỉ hắn chút võ nghệ, bất quá phàm là việc học có một chút không tốt, cũng sẽ nghiêm khắc phạt hắn.
Ngày hôm đó, Mục Song Hàm vốn muốn đi gặp đệ đệ một lần, hỏi chút chuyện trong nhà, lại có tiểu cung nữ ở Phượng Nghi Cung đến thông báo, nói là hoàng hậu muốn gặp thái tử phi.
Mục Song Hàm phản ứng đầu tiên là… Hoàng hậu đã tỉnh?
Sau đó mới hậu tri hậu giác nghĩ, hoàng hậu tỉnh không gặp thái tử lại muốn gặp nàng, đây là đạo lý gì?
Nhưng vẫn phải đi, hoàng hậu cho truyền, không thể không đi, Mục Song Hàm đành phải bỏ qua ý định đi gặp Mục Nhung, quay đầu đi về hướng Phượng Nghi Cung.
Rõ ràng là nơi hoàng hậu ở đứng đầu hậu cung, Phượng Nghi Cung lại thanh tĩnh lạnh lẽo như vậy, không phải Văn Đế không sủng ái hoàng hậu, mà là phần lớn mọi người đều bị hoàng hậu đuổi đi, tựa hồ, hoàng hậu không thích nhiều người.
Phùng Như đứng ở ngoài tẩm điện, sau khi hành lễ, ngăn cản cung nhân đi theo phía sau Mục Song Hàm lại, cúi người dùng tay ra dấu mời.
Mục Song Hàm khẽ mỉm cười, cũng không để ý, một mình đi vào, trong tẩm điện cũng không có ai, cửa sau lưng chợt đóng kín, trong điện cũng có chút tối lại, Mục Song Hàm do dự đi vào trong, cho đến khi vào trong phòng, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào phòng, mới có cảm giác liễu rủ hoa cười.
Mà nơi ánh mặt trời chiếu vào, trước bàn trang điểm, một nữ nhân đang ngồi, nàng đang từng chút từng chút chải mái tóc dài, gương đồng chiếu ra dung mạo tuyệt sắc vô song nhưng cũng lạnh như băng sương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, càng chói mắt bức người, nàng giống như lọt vào trong mộng cảnh, ngồi an tĩnh, không nghe được những động tĩnh khác.
Mục Song Hàm lặng im trong chốc lát, mới nhịn không được lên tiếng kêu: “Hoàng hậu nương nương…”
Hoàng hậu nhẹ nhàng để lược xuống, xoay người lại, sắc mặt bà tái nhợt, bộ dáng vô cùng suy yếu, một đôi mắt tĩnh mịch đến cực điểm, không thấy rõ bên trong chứa tâm tình gì, cho dù như thế, vẫn xinh đẹp đến kinh người như trước.
Bà thản nhiên nói: “Ngươi là thái tử phi, vì sao không gọi ta là mẫu hậu?”
Mục Song Hàm: “…” Không phải nàng không muốn gọi mẫu hậu, mà là sợ kêu sẽ chọc giận hoàng hậu, dù sao ngày đó…
“Xem ra ngươi cũng biết, ” hoàng hậu nói: “Chuyện này cũng không gạt ngươi, thái tử thật sự là rất yêu thích ngươi.”
Mục Song Hàm theo bản năng vuốt vuốt cánh tay, nàng không xác định hoàng hậu có thật sự tỉnh táo hay không, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ, lựa lời nói: “Song Hàm không hiểu ý của ngài…”
“Được rồi, không cần nói nhảm những thứ vô nghĩa này với bản cung, ” hoàng hậu khẽ rủ mắt, “Bản cung tìm ngươi đến, là muốn ngươi đi làm một việc…” Nói xong, hoàng hậu mở bàn tay, đặt một cái bình ngọc nhỏ ở trên bàn.
Tim Mục Song Hàm lỡ một nhịp, cố tự trấn định, “Ngài muốn ta làm gì?”
Hoàng hậu nhẹ nhàng cười một tiếng, gằn từng chữ: “Bản cung muốn máu thái tử.”
Mục Song Hàm phút chốc đứng dậy, trên mặt không có tươi cười, bình tĩnh nhìn qua hoàng hậu.
“Không cần nhiều, một chút là đủ rồi, hắn sẽ không đề phòng ngươi, trước khi ngủ ngươi đốt chút hương an thần, ban đêm đứng dậy khẽ rạch đầu ngón tay hắn cũng dễ làm thôi.”
“Hoàng hậu nương nương… Chẳng lẽ không phải muốn lấy máu nhận thân xem thử thái tử có phải con trai ruột của ngài hay không sao?” Mục Song Hàm nhíu chặt mày, không trả lời hỏi ngược lại.
Hoàng hậu giễu cợt, lắc đầu, “Lấy máu nhận thân cũng chỉ là trò xiếc gạt người, bản cung làm sao sẽ tin? Bản cung tự có đạo lý của bản cung, ngươi chỉ cần lấy máu đưa tới là được.”
“Không, ” Mục Song Hàm lắc đầu, kiên định nói: “Hoàng hậu nương nương, thứ cho Song Hàm không thể tuân mệnh!”
Lạc Chiêu Dực là phu quân nàng, đối với nàng hết mực bảo vệ dung túng, huống chi lúc trước còn có mấy lần cứu mạng, đừng nói nàng đã là thái tử phi, cho dù không phải, nàng cũng không thể làm bất luận chuyện gì gây bất lợi cho hắn.
“Bản cung chỉ muốn một đáp án, cũng sẽ không hại hắn, ” hoàng hậu tựa như sớm đoán được nàng sẽ cự tuyệt, cười cười, thanh âm êm dịu vô cùng, cũng là thành thật, “Nhưng nếu ngươi không đáp ứng, bản cung sẽ hại ngươi.”
Nói xong, bà cũng mặc kệ Mục Song Hàm cứng rắn thế nào, lại xoay người từ từ chải tóc.
Mục Song Hàm: “…” Cái gì thanh tỉnh, rõ ràng vẫn còn bệnh thần kinh!
Lặng yên lặng yên, Mục Song Hàm thở dài, không ngừng cố gắng khuyên, “Hoàng hậu nương nương, ngài cùng bệ hạ có phải có gì hiểu lầm không? Bệ hạ cũng kiên định nói vậy rồi, thái tử lại giống ngài như vậy, vì sao ngài còn hoài nghi chàng ấy không phải con trai ruột của ngài chứ?”
Hoàng hậu ngừng tay lại, khẽ nghiêng đầu, “Thái tử…và bản cung rất giống sao?”
Mục Song Hàm thành khẩn lại kiên quyết gật đầu, rất giống!
Hoàng hậu nở nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cười đến có chút ngăn không được, hồi lâu mới lạnh như băng nói: “Bản cung có một tỷ tỷ ruột, lớn lên rất giống với bản cung, chỉ là tỷ ấy sinh ra đã có một đôi mắt màu lam trong vắt như bầu trời vậy, tỷ ấy và bản cung cùng lúc sinh một đứa con trai… Ngươi nói hai đứa bé này có thể rất giống không? Có thể đều rất giống bản cung hoặc là đều rất giống tỷ tỷ của bản cung không? Đêm hôm đó tối như vậy, trời mưa lớn như vậy, ngươi nói ai phân biệt rõ được? Huống chi hài tử được giữ lại còn có một đôi mắt màu lam… Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nói đến phần sau, hoàng hậu cũng muốn cuồng loạn, vẻ mặt lạnh lùng, nước mắt cường ngạnh không chịu rớt xuống, trào phúng cười, “Chỉ là trong lòng bản cung còn có một tia hy vọng mà thôi…”
Từ trước tới nay, trong đầu hoàng hậu giống như có hai người ở đó, một người bảo vệ đứa bé kia, một người hận sâu sắc đứa bé kia, mỗi lần bà muốn hại hắn, một người khác sẽ tự mình nhảy ra, mỗi lần cũng sẽ lưu lại một cơ hội sống sót, không thật sự hại chết đứa bé kia…
Bà muốn ném hắn vào bầy sói, trước khi xảy ra chuyện lại rắc thuốc bột đuổi sói ở trên người hắn, bà cố ý để hắn bị bọn buôn người bắt đi, trước đó lại cho hắn một cây đao, bà hạ nhẫn tâm, phái người đi giết hắn, lại chỉ định đến thác nước kia là nơi ngã không chết …
Bà giày vò Lạc Chiêu Dực, đồng thời cũng đang tra tấn chính mình, cả ngày lẫn đêm cùng người giao chiến, yêu hận đan xen, hoàng hậu sao có thể không điên đây?
Mục Song Hàm rất là bất đắc dĩ, một đôi mắt không giải thích rõ được gì, Lạc Chiêu Dực cũng có thể là phản tổ mà, chỉ là hình như năm ấy còn từng phát sinh gì đó, làm cho hoàng hậu không cách nào không nghi ngờ.
“Nếu như, nếu như có hai đứa bé… Vậy một đứa khác đâu?”
“… Đã chết, ” hoàng hậu bỗng dưng cười lạnh một tiếng, mang theo chút bi ai cùng lương bạc, “Hoàng quý phi ôm hài tử rơi xuống vách núi, đều chết hết!”
Mục Song Hàm: “…”
Đợi chút, Mục Song Hàm đột nhiên phát hiện một chuyện bị nàng xem nhẹ – – Hoàng quý phi là thánh nữ Tây Di, hoàng hậu là nữ nhi của Tả tướng, hai người kia sao lại biến thành tỷ muội ruột ? Còn một người gả cho tiên đế, một người gả cho Văn Đế?
“Được rồi, có vài chuyện ngươi không nên biết cũng đừng hỏi, biết rõ quá nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt… Bản cung chỉ hỏi ngươi, ngươi có làm hay không?” Hoàng hậu bình tĩnh trở lại, ánh mắt dời đến bình ngọc trên bàn, ép hỏi.
Mục Song Hàm: “== “