Vừa nghe hoàng hậu sinh ra hoàng trưởng tử, ngay cả thái hậu ở Trường Thọ Cung ăn chay lễ Phật, đóng cửa không ra cũng bị kinh động, kể từ sau chuyện Văn Đế, thái hậu ít khi lại có vẻ cười vui, hiện thời lại mặt mũi tràn đầy kinh hỉ và vui mừng, bái lạy tượng Phật, trong miệng niệm “Trời cao phù hộ”, gọi Tần ma ma hầu hạ bên cạnh chuẩn bị rất nhiều ban thưởng, vội vàng tiến về phía thái y viện, nghĩ tới đều là tằng tôn bảo bối.
Mà Lạc Bảo Bảo được nhớ thương lại đang ở trong lòng ma ma khóc đến mức không kịp thở, dụ dỗ thế nào cũng không nghe, bởi vì phụ hoàng mẫu hậu nhóc giờ khắc này một người cũng không để ý tới bé, mặc bé ủy khuất đưa ngón tay chỉ vào.
Sinh con không dễ dàng, Mục Song Hàm ở bên trong vừa mệt mỏi vừa đau muốn lả người, Lạc Chiêu Dực ở bên ngoài cũng gấp đến không còn nửa cái mạng, lúc ấy nghe từng tiếng gào thét, hoàng đế bệ hạ đem cái gì có thể đập đều đập phá, làm cho đầy đất một đống bừa bộn, chờ cửa vừa mở ra, trực tiếp xông vào nắm lấy tay Mục Song Hàm, nào có rảnh nhìn lại Lạc Bảo Bảo tiếng khóc rung trời?
Mục Song Hàm sắc mặt trắng bệch, cả người giống như vớt từ trong nước ra, nằm ở trên giường khẽ thở gấp, đường cong khóe môi lại giương cao càng lúc càng lớn.
“A Hàm!” Sắc mặt Lạc Chiêu Dực cũng không tốt đến đâu, không thấy nửa điểm vui sướng của người lần đầu làm phụ thân, ngược lại có cỗ cảm giác sợ hãi khó tả, hắn nắm tay Mục Song Hàm, cẩn thận ngay cả động cũng không dám động một tý, tựa như nàng là trân bảo dễ vỡ nhất, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Mục Song Hàm nhìn hắn, cười đến ruột mềm trăm mối, chậm rãi nói: “Đau thì đau, nhưng không bằng được với hạnh phúc.” Dừng một chút, ánh mắt nàng hơi chuyển, “Bệ hạ chàng xem, con khóc đến vang dội bao nhiêu, thật dễ nghe…”
Trong lòng Lạc Chiêu Dực run lên, nhìn nụ cười của nàng, nghe tiếng khóc của con, cổ họng hơi nghẹn, hồi lâu mới cúi đầu “Ừ” một tiếng, trân trọng cúi người hôn lên mi tâm nàng một cái, dịu dàng như tuyết hoa mềm mại mát lạnh, nhu hòa khiến cho lòng người say.
Mục Song Hàm nhắm mắt, bên tai thoáng chốc một mảnh yên tĩnh, trong chớp mắt tựa như huyên náo cứ như vậy mà đi xa, một lát mới phục hồi tinh thần lại, liền nghe hắn nói: “A Hàm, cám ơn nàng.”
“… Chàng cũng ngốc rồi? Cám ơn cái gì chứ, ” Mục Song Hàm cố ý giận hắn một câu, “Còn không mau ôm con qua cho thiếp xem nào!”
Lạc Chiêu Dực xoay người, ma ma vội vàng đem hài tử đang khóc không ngừng đặt vào trong lòng hắn, nhắc tới cũng lạ, đổi thành hắn ôm, Lạc Bảo Bảo lập tức ngừng khóc, mút ngón tay, đôi mắt lặng lẽ mở ra, dường như cong cong, một chớp mắt kia, trái tim Lạc Chiêu Dực phút chốc liền mềm thành một mảnh.
Mục Song Hàm nửa nằm, nhìn hài tử không dời mắt.
Lúc Thái hậu đến chỉ thấy một nhà ba người ngây ngốc ngẩn người, “Phốc” liền nở nụ cười, đưa tay miễn mọi người hành lễ, vừa tiếp nhận hài tử từ trong tay Lạc Chiêu Dực, vừa gọi “tâm can bảo bối” không ngừng.
“Tiểu hoàng tử thật sự là xinh đẹp đáng yêu…” Tần ma ma nhịn không được khen.
“Đó là đương nhiên, phụ hoàng mẫu hậu nó đều là bộ dáng tao nhã vô song, đứa nhỏ này sao có thể kém được?” Thái hậu cười đến mắt cũng híp lại thành đường kẽ, “Nhìn thằng bé, ai gia lại nghĩ tới dáng vẻ lúc còn nhỏ của Chiêu Chiêu, ai nha…” Thái hậu nói xong liền hôn lên má Lạc Bảo Bảo, hiển nhiên là yêu cực kỳ.
Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, cùng Lạc Chiêu Dực liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: “Tổ mẫu, ngài có muốn đặt một cái tên cho đứa bé không?”
Thái hậu nhìn về phía Mục Song Hàm ánh mắt càng thêm từ ái hiền hòa, “Sao vậy, chẳng lẽ Chiêu Chiêu còn chưa đặt tên cho con?”
Mục Song Hàm nghe xong mím môi cười, “Thần thiếp và bệ hạ lúc cười đùa chỉ gọi nhũ danh, vẫn luôn gọi Bảo Bảo Bảo Bảo…” Nói đến đây nàng cũng có chút thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Đại danh cũng từng chọn, nhưng có hơi lưỡng lự, giờ ngài đến làm chủ, không thể tốt hơn.”
Lạc Chiêu Dực cũng khẽ gật đầu.
Thái hậu nhìn bọn họ mặt mày sinh động, ăn ý đến cực điểm, cũng hiểu phu thê trẻ tuổi ân ái và hiếu thuận, mặc dù cảm động và nhớ nhung tâm ý của bọn họ, nhưng chỉ khoát tay, “Chiêu Chiêu, đây là trưởng tử của con, tên nên do con đặt, gọi cái gì cũng được, ai gia đều thích.”
“Vậy thì dùng chữ ‘Cẩn’ đi.” Lạc Chiêu Dực nói.
Thích ý mỹ ngọc, lại hài âm với quốc hiệu, Đại Cảnh.
Thái hậu ngẩn ra, ý tứ sâu xa nhìn Lạc Chiêu Dực, khẽ gật đầu, lại cúi đầu đùa với tiểu tằng tôn.
Lúc Lạc Bảo Bảo còn ở trong bụng mẫu hậu mình là một bé ngoan ngoãn, nhưng sau khi sinh ra cũng không phải đèn cạn dầu, hơn nữa bé là hoàng trưởng tử tôn quý, cực kỳ trân bảo, có thể nói còn nhỏ tuổi đã được ngàn vạn sủng ái ở một thân cũng biết cậy sủng sinh kiêu.
Mỗi lúc phụ hoàng mẫu hậu ở bên cạnh, bé đều rất ngoan ngoãn, một khi người vừa đi, bé liền bắt đầu ầm ĩ các loại, nôn ói khóc nháo gào khan tè ra quần… Cả một đám người ngày ngày vây quanh bận rộn quanh bé, một khi động tĩnh quá lớn kinh động Mục Song Hàm, bé lại ngoan ngoãn không náo loạn.
Mục Song Hàm thương hài tử, mặc dù không cưng chiều bằng thái hậu, nhưng cũng dung túng vô biên, so lại, Chiêu Đế bệ hạ lại có nguyên tắc hơn, sủng là sủng, khi quản cũng không nương tay chút nào.
Ngày hôm đó, Mục Song Hàm nghĩ tới hài tử vẫn luôn ngây ngốc ở trong điện cũng không nên, liền ôm bé đến Ngự hoa viên.
Lúc Lạc Chiêu Dực tới liền nhìn thấy Mục Song Hàm cầm trống bỏi đùa với Lạc Bảo Bảo nằm trong nôi, còn mặt mày tươi cười nhẹ giọng nói gì đó, tiểu hồ ly nhảy lên bàn, an phận nằm xuống bàn nhìn chằm chằm Lạc Bảo Bảo, cái đuôi cuộn tròn rúc vào một chỗ, hiếm khi ngoan ngoãn.
“Tiểu bại hoại này có phải lại náo loạn không?” Lạc Chiêu Dực cầm phong thư trên tay, vừa đi tới vừa nói: “Đừng quá nuông chiều nó, càng thói quen càng hếch mũi lên mặt!”
“Bảo bảo còn nhỏ, cần gì chú ý nhiều như vậy?” Mục Song Hàm không đồng ý nói thầm.
Lạc Chiêu Dực liếc nàng một cái, chỉ chỉ tiểu hồ ly, “Quả cầu đỏ này bị nàng sủng đến mức đầu óc cũng sắp không còn!”
Mục Song Hàm: “…”
Nàng bóp hai cái tai của tiểu tử, ngẫm lại sự thật đúng là không có cách gì phản bác, sau đó nghiêm túc nhìn qua – – ngươi thật là không có tiền đồ!
Tiểu hồ ly: “… QAQ”
“Khụ, Tiểu Hồng đáng yêu bao nhiêu, đừng ghét bỏ nó, xem nó thương tâm biết bao!”
Lạc Chiêu Dực đang đọc thư, mắt cũng không nâng lên, “Ngốc! Nó so với nàng còn biết diễn trò hơn, xảo trá lừa người là thiên tính, nàng lớn lên cũng có bộ dáng hồ ly, sao không học được chút bản lãnh?”
“==” Mục Song Hàm vỗ bàn, nổi giận, “Hồ ly tinh hồ ly tinh, thiếp giống hồ ly tinh chỗ nào?”
Lạc Chiêu Dực như cười như không nhìn nàng, Mục Song Hàm xụ mặt xuống, tức giận nói: “Đừng cho là thiếp không biết, bên ngoài lời đồn đãi sôi nổi, bên ngoài không dám nói, nhưng đều ngầm vụng trộm nói thiếp là hồ ly tinh chuyển thế, mị thượng hoặc chủ… Hừ, nếu thiếp là hồ ly tinh, đã sớm đem chàng gặm đến xương cốt cũng không còn!”
Nàng làm một hoàng hậu dễ dàng sao? Cẩn trọng cần cù chăm chỉ, mỗi lúc hoàng đế bệ hạ phát giận, sợ chết cầu tình đều tới tìm nàng đi khuyên, Mục Song Hàm nghĩ thầm, nàng rõ ràng là cố gắng xông pha hướng tới mục tiêu trở thành hiền hậu, tại sao lại bị trùm lên cái danh “Mị thượng hoặc chủ” gì đó?
Không phải chỉ là độc chiếm hậu cung của Chiêu Đế bệ hạ, không phải chỉ là Mục gia vinh sủng quá thịnh một chút, không phải chỉ là Chiêu Đế bệ hạ có đồ vật gì tốt đều thích ném về hướng nàng, càng thích nghe lời nàng một chút, không phải chỉ là…
Ồ… Mục Song Hàm càng nghĩ, mắt mở càng lớn.
Lạc Chiêu Dực khẽ chậc một tiếng, chậm rãi nói: “Suy nghĩ minh bạch rồi?”
Mục Song Hàm chống cằm thở dài, “Nếu đặt vào gia đình bình thường, chỉ là phu thê ân ái một chút thôi, xét đến cùng, còn không phải là bởi vì chàng là hoàng đế bệ hạ? Nói thật, bệ hạ, chàng cứ đối đãi với thiếp quá tốt, để thiếp đều tập mãi thành thói quen!”
“Được sủng quan hậu cung, mỗi tiếng nói cử động đều cận kề lòng vua, nhưng nàng vẫn căn bản không phát hiện ra, trì độn đến mức này… À, nói nàng hoặc thượng mị chủ xác thực không đúng, ngốc nghếch đến như vậy làm sao nghĩ được nhiều như thế!” Lạc Chiêu Dực nói rất bình tĩnh, một bên lấy thư ra.
Mục Song Hàm: “… Bệ hạ, chàng có phát hiện chàng nói chuyện càng ngày càng cần ăn đòn không?”
Lạc Chiêu Dực sờ sờ đầu nàng, an ủi: “Ngoan, không tiếp thụ được lời nói thật tàn khốc, vậy về sau ta chỉ nói với nàng lời gạt người dễ nghe.”
Mục Song Hàm cạn lời nghẹn: “…”
Vừa lúc, Lạc Bảo Bảo đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười.
Mục Song Hàm và Lạc Chiêu Dực cùng nhìn sang liếc nhau một cái, Mục Song Hàm chọc chọc gò má Lạc Bảo Bảo, “Phụ hoàng con là đại bại hoại, con quả nhiên cũng là tiểu bại hoại!”
Lạc Chiêu Dực nhướng mày – – xem ra không cần lo lắng chỉ số thông minh của con trai hắn.
Lạc Bảo Bảo giống như không biết xảy ra chuyện gì, cười đến trên cằm đều là nước miếng, ngốc đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng, Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm hồi lâu, nhéo nhéo gò má đầy thịt, còn có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc về sau nó không thấy bộ dạng ngốc nghếch lúc này của mình!”
“… Này!” Mục Song Hàm dở khóc dở cười, “Khi chàng còn bé có thể tốt hơn con chỗ nào chứ?”
Lạc Chiêu Dực trầm ngâm, trưng một bộ vẻ mặt “Các người đều là người phàm ngốc nghếch “, “Nghe nói trẫm từ nhỏ thiên phú dị bẩm, sau khi sinh chưa bao giờ khóc, ba tháng có thể bò, sáu tháng có thể đi, một tuổi đã mở miệng nói chuyện…”
“Phụt!” Mục Song Hàm một ngụm trà toàn bộ phun ra ngoài, dùng sức vỗ bàn, cười lạc giọng, dạ dày cũng đau.
Lạc Chiêu Dực đem ấm trà xê dịch ra, bình tĩnh tự nhiên nói tiếp: “Đương nhiên, tin lời ta cũng là đồ ngốc!”
“Khụ khụ, bệ hạ, kỳ thật thần thiếp vẫn là tin …” Mục Song Hàm che miệng, cố gắng kéo căng vẻ mặt, đáng tiếc nháy mắt lại cười như điên tiếp.
“Lời nịnh nọt người cái gì cũng có thể nói được, lời này lúc trước là do một lão thần nịnh nọt nói, ” Lạc Chiêu Dực không cho là đúng, vỗ vỗ phía sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí, “Nàng tin không chờ tiểu bại hoại này lớn một chút, chỉ cần trẫm phong hắn làm thái tử, sẽ có người có thể mặt không đổi sắc nịnh nọt nó, nói nó lúc sinh ra trời giáng đám mây tốt lành, có chân long dị tượng… Muốn ly kỳ thế nào đều có.”
Trước đó Mục Song Hàm còn cảm thấy buồn cười, nghe xong liền không cười được, hồi lâu thở dài, “Có được tất có mất.”
Lạc Chiêu Dực nở nụ cười, “Lời nói này có chút ý tứ.”
“Bất quá một chút thiếp cũng không lo lắng…” Mục Song Hàm lời nói xoay chuyển, Lạc Chiêu Dực nhướn mày, liền nghe nàng bĩu môi nói: “Cục cưng tính tình vừa nhìn là giống chàng, gian tà gian tà … Mà chàng có khi nào lại bị thua thiệt?”
Sinh đứa bé chỉ là bắt đầu, dạy bảo mới là mấu chốt.
Mục Song Hàm hiểu ý Lạc Chiêu Dực, nhưng ngẫm lại cũng không nhịn được cảm khái – – Lạc Chiêu Dực có cha mẹ huynh đệ kỳ ba, lại sinh ra ở hoàn cảnh như vậy, trưởng thành như thế đã rất không dễ dàng, mặc dù tính tình tệ một chút, nhưng ít nhất không biến thành đại ác nhân tâm lý biến thái!
Lạc Chiêu Dực chỉ cười không nói.
Mục Song Hàm nhìn đến trên tay hắn, “Chàng cầm thư gì vậy? Xem hơn nửa ngày còn chưa xem hết?”
“Nhị ca, xem đến thời gian con sinh ra, trước đó đã sai người đưa lễ vật trở về kinh, tới nơi vừa hay đúng lúc.”
“Đại Cảnh cùng Tây Di cách nhau khá xa, nhị ca có lòng, ” Mục Song Hàm khẽ gật đầu, “Trên thư huynh ấy nói gì? Có nhắc tới…”
Mục Song Hàm nói, muốn nói lại thôi.
“Nàng muốn biết Tĩnh Nghi thế nào phải không?” Lạc Chiêu Dực giơ tay lên nhẹ nhàng búng trán nàng, “Lúc trước nàng giúp đỡ tỷ ấy trốn vào trong đội ngũ đi sứ sao không nghĩ tới những thứ này?”
“… Thiếp cũng không có cách nào, lúc đó bộ dáng kia của tỷ ấy… Thiếp cũng không thể bỏ mặc, ” Mục Song Hàm mím môi, sau đó lại thầm nói: “Bất quá mặc dù thiếp làm bí mật, bây giờ nghĩ lại là gạt không được chàng? Bệ hạ, kỳ thật chàng cũng là cố ý dung túng Tĩnh Nghi đi cùng phải không?”
Lạc Chiêu Dực chẳng phản bác, quơ quơ giấy viết thư, “Nhị ca chắc là còn chưa phát hiện Tĩnh Nghi đi theo cùng, trong thư không có nhắc tới. Lúc huynh ấy viết thư hẳn là khi vừa tới Tây Di, chỉ là chút thăm hỏi, không có chuyện quan trọng gì, à, còn nhắc tới Liêu Đằng và Liêu Nhã Lam.”
“Liêu Đằng và Liêu Nhã Lam?”
Nói đến hai người kia, Mục Song Hàm đã rất lâu không gặp.
Trước tiên là nói về Liêu Đằng, lúc trước Lạc Chiêu Dực giam hắn một thời gian mới thả ra, rồi sau đó lại biến tướng giam cầm hắn, cả ngày cho người đi luận võ với hắn, quang minh chính đại giám thị, còn thỉnh thoảng tự mình đi ngược người ta, nói cho oai là thỏa mãn nguyện vọng muốn so tài của hắn – – kỳ thật động thủ thực sự, Liêu Đằng và Lạc Chiêu Dực thắng bại còn khó mà nói, chỉ là Liêu Đằng có mục đích khác, lại là ở trên địa vàn của Đại Cảnh, cũng không thể thực sự ra tay với hoàng đế Đại Cảnh, cho nên mỗi lần đều nhịn đến hộc máu ngược đãi mệnh!
Về phần Liêu Nhã Lam, sau khi được thả ra an phận rất nhiều, biết rõ Lạc Đình phụng mệnh đi sứ Tây Di, nàng cũng biết nàng và Liêu Đằng tạm thời không trở về được, vì vậy căn bản nàng cũng không vội, làm việc càng thêm cẩn thận hơn. Từng chứng kiến Lạc Chiêu Dực đối với hoàng hậu để ý, nàng ta không dám đến gần Mục Song Hàm đang mang thai, sợ một sự ngoài ý muốn gì đó cũng xong rồi. Nàng ngược lại muốn tiếp cận Lạc Chiêu Dực, chỉ là lúc ấy Đoan Mẫn trưởng công chúa đột nhiên tự tử, nàng hoài nghi Lạc Chiêu Dực tra được cái gì, cộng thêm Phùng Như lại chạy trốn, nàng càng thêm không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Liêu Nhã Lam nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại đi đường vòng về phía thái hậu, thái hậu tuy lớn tuổi, đầu óc cũng không hồ đồ, trên mặt hòa ái dễ gần, đuổi nàng ta về cả ngày chép kinh, Liêu Nhã Lam lại không thể không chép, cứ như vậy bị vướng lại.
“Ừ, hai người kia ở Tây Di địa vị không thấp, tộc Liêu thị đang thống trị tất nhiên sẽ hỏi đến… Bất quá tạm thời không cần phải để ý đến bọn họ.”
“Tạm thời?” Mục Song Hàm tinh tế thưởng thức hai chữ này, như có điều suy nghĩ.
Lạc Chiêu Dực xếp thư lại, cười cười, “Không nóng vội.”
Mục Song Hàm không biết hắn đang làm gì, cũng lười đi hỏi, quay đầu lại cầm lấy trống bỏi chơi đùa với con trai.
Đối với cung nhân chăm sóc hoàng trưởng tử mà nói, lúc Lạc Bảo Bảo biết bò, mới là tai nạn bắt đầu, nháy mắt một cái bé đã bò đến mép giường, có vài lần cung nhân không chú ý thiếu chút nữa té xuống, dọa bọn họ xuất ra một thân mồ hôi lạnh, mà tiểu gia hỏa kia lại không tim không phổi cười không ngừng, từ đó người trông giữ hoàng trưởng tử lại nhiều gấp đôi.
Lúc này, cách thời gian Văn Đế qua đời đã hơn một năm, lệnh cấm trong kinh không được thời gian nghỉ kết hôn cũng đã hủy bỏ, trong lúc nhất thời, khắp nơi trong kinh thành đều là cảnh tượng gả nữ nhi cưới vợ.
Lúc Lạc Chiêu Dực nói chuyện thuận miệng nhắc đến Triệu Phàm, Mục Song Hàm mới nhớ tới hôn sự của Từ Uyển Thấm cũng tới gần, mà nàng cũng đã lâu chưa gặp qua người của Từ gia.