Thái hậu lúc tuổi còn trẻ đã vô cùng tin Phật, đến lúc tuổi già càng giống như thế, đặc biệt là gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà sớm đã muốn đi Thái Miếu ở một thời gian ngắn.
Nghe Lạc Chiêu Dực nói xong, thái hậu cũng cảm thấy rất có đạo lý, liền nghiêng đầu hỏi: “Hoàng đế, người cảm thấy thế nào?”
“Tất nhiên là nghe theo ý mẫu hậu.” Văn Đế từ trước đến nay hiếu thuận, chuyện như vậy không có gì đáng ngại, chỉ cần thái hậu vui vẻ là được rồi.
Đào mẫu tiếp tục khẩn cầu: “Thái hậu…”
Nhưng bà ta còn chưa nói gì, Lạc Chiêu Dực liền lạnh lùng nói: “Cùng tổ mẫu đi Thái Miếu là phúc khí của Đào Vận, nhìn bộ dáng Đào phu nhân giống như không tình nguyện là thế nào, chẳng lẽ trước kia đối với tổ mẫu cung kính hiếu thuận đều là giả bộ mà thôi?”
“Không, thần phụ tuyệt không có ý đó…” Đào mẫu nào dám nhận lời này, lập tức đổi thành vẻ mặt kính cẩn nghe theo, “Đúng như lời thái tử điện hạ nói, đây là phúc khí của Vận Nhi.”
Thái hậu gật đầu, vô tình hay cố ý nói: “Ngươi cứ an tâm, ai gia sẽ không kéo Đào Vận ở luôn trong Thái Miếu, cho dù Đào Vận bình phục chậm, lão nhị cũng không thể nào mãi không có chính phi.”
Đào mẫu tất nhiên liên tục thưa phải, cung kính dập đầu.
Thái hậu khoát tay, Đào mẫu thức thời dẫn Đào Vận lui ra, trước khi đi, Đào Vận như có như không liếc Mục Song Hàm một cái, Mục Song Hàm lập tức cảm giác sau lưng chợt lạnh, giống như là bị một con rắn độc nhìn thẳng, xuất xứ từ ánh mắt căm hận lạnh như băng của Đào Vận.
Mục Song Hàm từ đầu tới cuối cũng không nói lời nào, phía sau việc xử trí Đào Vận đều là chủ ý của Lạc Chiêu Dực, nhưng hiển nhiên Đào Vận đều ghi hết lên đầu Mục Song Hàm, cho nên nói đôi khi ân oán tình thù chính là vì chút chuyện như thế, ví dụ như Đào Vận là loại đem hạnh phúc của người khác xem như cội nguồn thống khổ của chính mình, không hề nghĩ tới là do mình đang đòi hỏi quá đáng.
“Đình nhi, chuyện Đào Vận con đừng quá để ở trong lòng, ” thái hậu chuyển hướng sang Lạc Đình, thở dài, “Ai gia sẽ cho con chọn thêm một trắc phi tri kỷ động lòng người …”
“Tổ mẫu…” Lạc Đình bất đắc dĩ cười khổ, lão nhân gia chính là thích se tơ hồng, thái hậu cũng tránh không khỏi ý thích này, nhưng…
Lạc Chiêu Dực liếc Lạc Đình một cái, hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy lại nói: “Tổ mẫu, việc này người bị ủy khuất chính là nhị ca, chuyện Trắc phi không bằng để nhị ca tự mình quyết định đi, để huynh ấy chọn người mình thích, chọn xong lại đến báo cho tổ mẫu và phụ hoàng tứ hôn, sao ạ?”
Lạc Đình cười khổ dần tan đi, quay đầu lại nhìn Lạc Chiêu Dực, vẻ mặt có chút kỳ dị, có chút phức tạp.
Lạc Chiêu Dực nhướn mày, lạnh nhạt nghiêng ánh mắt – – nhìn gì mà nhìn, cô chỉ là thuận miệng, chứ không phải giúp huynh!
Thái tử phi đứng ngoài quan sát: “…” Bệnh kiêu ngạo của Thái tử thực không tốt!
Thái hậu nghe vậy, đưa ánh mắt dò hỏi hướng về phía Lạc Đình, Lạc Đình khẽ gật đầu, “Tổ mẫu, lời thái tử nói, cũng là tôn nhi muốn nói.”
“Cũng được, vậy để con tự mình làm chủ đi…”
Lúc Thái hậu đang nói chuyện, Văn Đế đột nhiên che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút không tốt lắm, thái hậu vội vàng nói: “Hoàng đế, làm sao vậy?”
Chuyện Văn Đế hộc máu ở Phượng Nghi Cung vẫn giấu thái hậu, thái y đến Phượng Nghi Cung, nhưng không bao lâu lại quay trở về, bị Văn Đế dặn kín miệng, cũng không dám nói một câu.
Hoàng cung to như vậy kỳ thật cũng chỉ có vài người biết rõ, nhưng người biết cũng không dám nói với thái hậu.
“Chỉ là đêm qua không nghỉ ngơi tốt, chút bệnh vặt mà thôi.” Văn Đế lắc đầu cười.
Thái hậu tràn đầy sầu lo, vừa nghe liền đuổi người, “Vậy mau chóng trở về nghỉ ngơi đi, cho thái y đến xem một chút, bệnh vặt cũng đừng lăn qua lăn lại thành bệnh lớn !”
Ra khỏi Trường Thọ Cung, Văn Đế cũng không nói thêm gì, dặn dò vài câu liền vội vã đi, nhìn phương hướng không phải là Ngự thư phòng, mà là Phượng Nghi Cung.
Lạc Chiêu Dực rũ mắt xuống, Lạc Đình như có điều suy nghĩ, “Hoàng hậu nương nương có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Bà ấy luôn như vậy, huynh cũng rõ ràng mà.” Lạc Chiêu Dực hờ hững đáp.
Lạc Đình khẽ gật đầu, không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Tiểu Thất, vừa rồi đa tạ.”
Lạc Chiêu Dực ghét bỏ liếc hắn một cái, “Huynh cũng từng tuổi này, nên bỏ bớt tâm sự đi, đừng cả ngày một bộ dáng tâm sự nặng nề … Đừng chờ tiểu chất nữ chất nam sinh ra rồi huynh còn chưa thành thân!”
Lạc Đình không nói nên lời, cái gì gọi là từng tuổi này? Hắn mới hai mươi sáu tuổi được không?
Mục Song Hàm mặt đen lại, lặng lẽ ngắt Lạc Chiêu Dực một cái – – có thể biết xấu hổ chút không?
Lạc Chiêu Dực vỗ tay nàng, giống như đang trấn an tiểu hồ ly làm nũng, “Đừng nháo.”
Mục Song Hàm: “…”
Lạc Đình nhìn bọn họ, đột nhiên bật cười, “Hai người các đệ, đừng xem như ta không tồn tại!”
Mục Song Hàm hơi quẫn, Lạc Chiêu Dực nói như đương nhiên: “Đó là huynh không đủ cảm giác tồn tại.”
– – Loại hài tử miệng độc này một ngày nên bị đánh mười tám lần !
Lạc Đình liếc mắt, oán thầm xong, mới nhíu mày nhắc nhở: “Lão tam bên kia, bị điên thật còn dễ nói, nếu là…Đệ cảm thấy hắn sẽ cam tâm đi Thái Miếu sao?”
“Huynh cứ nói xem?”Lạc Chiêu Dực hỏi ngược lại một câu.
“Nếu là giả điên, tất nhiên sẽ không, ” Lạc Đình lời ra khỏi miệng, mới hơi bừng tỉnh, “Đệ là muốn thử dò xét hắn?”
Lạc Chiêu Dực: “Xem như thế đi.”
“Con thỏ bị bức nóng nảy còn cắn người, huống chi là Lạc Thương… Tiểu Thất, đệ nên kiềm chế chút.” Lạc Đình không quá đồng ý.
Lạc Chiêu Dực nâng mắt nhìn, nhàn nhạt nói: “Có một số việc cứ kéo dài không phải là biện pháp, huống chi… Cũng không đợi được !”
Lạc Đình trầm mặc trong chốc lát, lông mày nhíu chặt từ từ buông ra, “Thôi bỏ đi, từ trước đến nay đệ luôn có chủ ý, có chuyện gì… Nếu tin tưởng nhị ca, cứ mở miệng là được.”
Lạc Chiêu Dực thập phần đáng ăn đòn nở nụ cười, liếc xéo hắn: “Cu li miễn phí tất nhiên sẽ không bỏ qua, sao, huynh còn muốn lười biếng bỏ gánh không làm?”
Lạc Đình: “…” Xú tiểu tử này!
Hắn hít sâu một hơi, chuyển hướng Mục Song Hàm, một lần nữa lộ ra nụ cười ôn hòa, “Nói đến đây, còn có chuyện muốn phiền toái thái tử phi…”
“Nhị ca cứ nói thẳng.” Mục Song Hàm gật đầu.
“Là Tĩnh Nghi…” Lạc Đình khẽ thở dài, dừng một chút, mới chân thành nói: “Tĩnh Nghi là hài tử còn chưa trưởng thành, có đôi khi không bị đụng đến máu chảy đầu rơi sẽ không chịu quay đầu lại, muội ấy, là muội muội ta vẫn muốn bảo vệ… Thái tử phi cùng muội ấy có quan hệ tốt, khuyên muội ấy nhiều chút, sớm thay đổi tính tình kia đi.”
Mục Song Hàm giật mình, cảm giác thấy lời của hắn có ý tứ sâu xa, “Vì sao nhị ca không tự mình đi tìm công chúa?”
Lạc Đình sờ mũi, tựa hồ có chút lúng túng.
Lạc Chiêu Dực giễu cợt, ở một bên rảnh rang nói: “Lần trước huynh ấy đi tìm Tĩnh Nghi nói chuyện kén phò mã, bị Tĩnh Nghi đánh một hồi oanh liệt trở ra, chậc chậc, cái mặt mũi bầm dập kia…”
Mục Song Hàm: “…” Công chúa khí phách!
“Bất quá huynh nghĩ gì vậy, bị đánh còn không đánh trả?” Lạc Chiêu Dực ý tứ hàm xúc không rõ hỏi.
“Muội ấy nhỏ hơn ta năm sáu tuổi, nếu ta kiên quyết đánh trả, làm ca ca, sao có thể so đo với muội muội, ” Lạc Đình xoay người, đầu cũng không quay lại khoát tay, “Cũng do ta, quen chiều mấy đệ đệ muội muội các người, cả một đám đều thiếu thu thập…”
Thanh âm hắn xa dần nhỏ dần, mơ hồ nghe được một câu cuối cùng, tựa như tiếng khẽ thở dài: “Tĩnh Nghi…”
Mục Song Hàm nghe tiếng thở dài kia, chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần, có lẽ cả đời nàng cũng nhận thức không được cái loại tình cảm phức tạp đó.
Cho nên nàng nghiêng đầu, mặt lộ vẻ không hiểu nhìn về phía Lạc Chiêu Dực, nếu có tình cảm, vì sao ẩn sâu chưa phát giác ra? Nếu không có tình cảm, vì sao lại thở dài khổ tâm?
Nàng thật sự là một chút cũng không hiểu được trong lòng nhị hoàng tử đang suy nghĩ gì.
“Nhị ca người này, luôn thích lo chuyện bao đồng …” Lạc Chiêu Dực chỉ nói một câu như vậy, xoa tóc Mục Song Hàm, vừa cười, “Đừng suy nghĩ, mặt cũng sắp rối rắm thành bánh quai chèo !”
Mục Song Hàm liền thở dài, “Điện hạ, tâm chàng thực rộng lớn, nhiều chuyện sốt ruột không đâu vào đâu như vậy, chàng còn có thể cười được…”
“Không có biện pháp, ” Lạc Chiêu Dực nghiêm trang nói: “Vô luận có chuyện gì phiền lòng, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng , tâm tình ta liền không tự chủ được mà tốt lên.”
Mục Song Hàm trừng hắn, nhịn nhịn, vẫn nhịn không được nở nụ cười, thầm nói: “Thật sự là nói so với hát còn hay hơn!”
Lạc Chiêu Dực bình tĩnh nghĩ, trở về phải tăng lương bổng hàng tháng cho Đức Phúc, thu thập nhiều sách lời tâm tình phu thê như vậy cũng không dễ dàng…
Văn Đế đến Phượng Nghi Cung ngây ngốc trong chốc lát, sau khi ra ngoài, lúc đi qua Ngự hoa viên trùng hợp gặp phải Thục phi.
Bởi vì chuyện của Lạc Thương, Thục phi nhìn tiều tụy rất nhiều, cũng gầy hơn chút, sau khi hành lễ, hơi bi ai nói: “Phương hướng này… Bệ hạ mới từ Phượng Nghi Cung đi ra sao, chẳng biết lúc nào người có thể đến Trường Xuân Cung của thần thiếp ngồi một chút?”
Văn Đế nhìn bà ta, gật gật đầu nói: “Đi thôi, vừa lúc trẫm có việc nói với nàng.”
Thục phi vừa mừng vừa sợ, nhìn thật kỹ, là kinh sợ nhiều hơn vui mừng.
Trong hậu cung phần lớn Văn Đế đều đến Phượng Nghi Cung, rất ít đi các cung khác, Trường Xuân cung một tháng đến hai ba lần đã là không tệ, Thục phi cũng vậy; ngoài mặt nhìn xem quang cảnh, so sánh lại, tuy hoàng hậu ít lời, lại thật sự là một thân được vinh sủng.
Trong Trường Xuân cung, Thục phi tự mình dâng trà, “Bệ hạ muốn nói gì với thần thiếp sao?”
“Mẫu hậu muốn đi Thái Miếu ở một thời gian, cầu phúc cho Đại Cảnh, đến lúc đó sẽ đem Thương nhi đi cùng…”
“Lạch cạch – -” Tay Thục phi run lên, cái ly rơi xuống đất, bà ta kinh ngạc, vội vàng sai người tới thu thập một chút, một lần nữa tỉ mỉ rót chén trà , “Bệ hạ thứ tội, thần thiếp luống cuống.”
Văn Đế nâng chung trà lên nhấp miệng, “Không sao, ngồi đi.”
Thục phi thở phào nhẹ nhõm, “Bệ hạ, Thương nhi còn chưa thanh tỉnh, ở trong phủ tĩnh dưỡng là được rồi, chuyến đi này lỡ như lại gặp chuyện không may làm sao bây giờ? Trong lòng thần thiếp bất an!”
“Trẫm sẽ an bài người theo hộ tống, còn có thái y đi theo, Thái Miếu thanh tĩnh, nghĩ đến đối với bệnh tình của Thương nhi cũng có chỗ tốt.”
Thục phi thấy giọng nói ông kiên quyết không cho thay đổi, trầm mặc một lát, lại cười, “Nếu bệ hạ đã quyết ý như thế, thần thiếp đành phải tuân mệnh, chỉ là khẩn cầu bệ hạ… Có thể trước lúc Thương nhi xuất cung, cho thần thiếp đến phủ nó xem một chút?”
Yêu cầu này không quá phận, Văn Đế đáp ứng. Nói xong sự tình, Văn Đế liền đứng dậy rời đi, Thục phi tất nhiên là khép mi cúi đầu cung tiễn, bất quá mới đi vài bước, một luồng mùi thơm xông vào mũi Văn Đế, bước chân ông ngừng lại, “Hương này…sao giống như ở trong cung hoàng hậu?”
Thục phi không ngẩng đầu, chỉ ủy khuất nói: “Thần thiếp chỉ nghĩ, bệ hạ có thích hay không…”
Thủ đoạn nhỏ tranh giành sủng ái, từ trước Văn Đế đã gặp nhiều, cũng không để trong lòng, xoay người đi.
Thục phi đứng thẳng người, híp mắt nhẹ nhàng ngửi ngửi, dường như tự giễu cười, “A, bệ hạ của ta, đây đều là ngươi bức ta, đừng trách thần thiếp nhẫn tâm…”
Bên kia, Lạc Chiêu Dực dẫn Mục Song Hàm chậm rãi đi về hướng Đông cung, nói đến đây, cả trước và sau đại hôn luôn có nhiều việc vặt, bọn họ rất ít khi có cơ hội đơn thuần tản bộ như vậy.
“Điện hạ, không tới thăm hoàng hậu nương nương sao?” Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, vẫn đem lời này hỏi ra miệng, dù sao bất kể là phải hay không, cũng đã làm mẹ con hai mươi năm, hơn nữa bộ dáng kia của hoàng hậu… Nói thật cũng rất đáng thương.
“Đợi bà ấy tỉnh lại rồi đi.” Đúng lúc, hắn cũng muốn nghiêm chỉnh nói chuyện với hoàng hậu, nhưng mà, Lạc Chiêu Dực cũng rất buồn bực, “Nàng không chán ghét bà ấy sao?”
Mục Song Hàm ngẩn ra, từ từ lắc đầu, nói cũng kỳ quái, hoàng hậu cũng từng dọa nàng, hơn nữa luôn mang bộ dáng lạnh lùng, nhưng chẳng biết tại sao, nàng vẫn không cách nào thật sự ghét hoàng hậu, có lẽ… Là vì ở trên người hoàng hậu nàng nhìn thấy bóng dáng Lạc Chiêu Dực?
“Thật hiếm có.” Lạc Chiêu Dực tùy ý hái một đóa hoa đến, tùy ý cài trên đầu nàng, tùy ý ngửa mặt, ánh mắt lại thường dao động đến.
“Hiếm có? Lời này là khen thiếp, hay là cười nhạo thiếp đây?” Mục Song Hàm đưa tay sờ soạng tìm trên đầu.
Lạc Chiêu Dực lười biếng nhìn động tác ngốc của nàng, cười như không cười, “ Nửa này nửa kia đi, khen nàng thiện tâm hiếm có, cười nhạo nàng dư thừa thiện tâm.”
Mục Song Hàm thật vất vả mới tìm thấy, lấy xuống vừa nhìn – – một đóa hoa màu hồng rất lớn!
“…” Mặt nàng không chút thay đổi ném ánh mắt như đao qua: “Nói tiếng người đi!”
Vừa lúc đã đến cửa Đông cung, một quả cầu màu đỏ bổ nhào nhảy ra, lại xoay vòng tại chỗ, móng vuốt cào cào – – chủ nhân xấu xa ở đây, không dám đến gần Hàm Hàm…
Ánh mắt Mục Song Hàm sáng lên, khom lưng, thuận tay đem đóa hoa hồng lớn cài vào trên đầu tiểu hồ ly.
– – Trời ạ, Hàm Hàm tặng ta hoa hồng !
Tiểu hồ ly nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm nàng, móng vuốt nhỏ che miệng, cái đuôi lắc muốn vểnh lên trời, trong mắt toát ra trái tim màu hồng, cao hứng như điên ôm lấy hoa hồng lăn lộn trên mặt đất, chơi đủ rồi nhanh chóng chạy đi tìm đồng bọn của nó khoe khoang – – Đại Bạch, nhìn ta nhìn ta, đẹp không đẹp không?
Đại Bạch Hổ nhìn trời – – xấu muốn điên ! ! ! Được rồi, kỳ thật một chút ta cũng không hâm mộ ghen ghét!
Lạc Chiêu Dực liếc nhìn Mục Song Hàm, Mục Song Hàm lại làm như không thấy hắn, bưng mặt nhìn hai con vật kia, “ Một đôi đáng yêu bao nhiêu!”
“Nàng cảm thấy hồ ly cùng bạch hổ có thể sinh ra cái gì? Hổ ly sao?” Lạc Chiêu Dực lại bắt đầu châm chọc khiêu khích, rất là ghét bỏ nói: “Ngốc muốn chết !”
Mục Song Hàm: “…”
Tiếp theo Lạc Chiêu Dực mới một bộ giọng điệu “Miễn cưỡng chỉ điểm cho nàng”, quả nhiên là lãnh diễm cao ngạo: “Cho nên chính mình sinh một đứa đi, ít nhất sinh ra không phải ngốc.”
Mục Song Hàm: “….”