• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit +Beta: Anky

Lúc Mục Song Hàm ở Nghi Hòa cung tán gẫu việc nhà với Lạc Tĩnh Nghi, Lạc Chiêu Dực đã đến thiên lao.

Thiên lao từ trước đến nay đều là nơi khiến người ta e là tránh không kịp, bị giam vài ngày, Liêu Đằng một đại nam nhân thì không sao, Liêu Nhã Lam lại sắp không chịu nổi, cô nương sinh trưởng ở Tây Di mặc dù không thể so với quý nữ Đại Cảnh được nuông chiều từ bé, nhưng Liêu Nhã Lam cũng là được sủng mà lớn lên, sao lại bị qua loại tội này?

Cho nên khi cửa mở ra, lúc ánh mặt trời chiếu vào, nàng phút chốc liền vọt tới bên cạnh cửa lao, cầm lấy song sắt nhìn ra phía ngoài, cổ họng khàn khàn: “Là ai đến đây? Chiêu Đế bệ hạ cuối cùng chịu gặp chúng ta sao?”

Lúc mới bị giải vào, nàng kêu la không ngừng, muốn gặp Lạc Chiêu Dực, gọi đến cổ họng cũng khàn giải lại không có người nào phản ứng, cuối cùng Liêu Đằng không kiên nhẫn khiển trách mới chịu yên tĩnh lại.

Thời gian dài không thấy ánh mặt trời, Liêu Nhã Lam và Liêu Đằng đều híp híp mắt, lúc ánh sáng lắng đọng lại, mới nhìn rõ một thân ảnh thon dài từ từ đi đến, mặt mày dần dần rõ ràng, vẫn mang theo tự phụ lười nhác, tuy là trong thiên lao, hắn lại tựa như đến để tản bộ.

Liêu Nhã Lam luôn kêu la muốn gặp Lạc Chiêu Dực, khi thật sự gặp được người không hiểu sao lại nghẹn lời, không biết nên nói câu đầu tiên là gì.
Liêu Đằng đứng lên, sắc mặt rất khó nhìn, “Chiêu đế bệ hạ cuối cùng nhớ tới chúng ta?”

“Chính sự bận rộn, nếu không phải Hiền vương nhắc nhở, trẫm ngược lại quên mất các ngươi.”

Liêu Đằng và Liêu Nhã Lam vừa nghe, âm thầm trao đổi ánh mắt – – xem ra Liêu Nguyên đã tìm tới Hiền vương.

“Bệ hạ nguyện ý thả người sao?” Liêu Đằng ngẩng đầu nhìn hắn, vị Chiêu Đế bệ hạ trẻ tuổi này biểu tình nhàn nhạt, khiến người ta nhìn không ra tâm tình gì, Liêu Đằng nhìn lại tức giận, địa vị của hắn ở Tây Di kỳ thật cao hơn Liêu Nhã Lam, là người trẻ tuổi ưu tú nhất thế hệ này, nếu thông qua khảo nghiệm, cơ hồ chính là người thừa kế tiếp theo của Tây Di, cũng là tâm cao khí ngạo, không chịu khuất phục người khác, ai ngờ lại gặp Lạc Chiêu Dực ngạo mạn lớn lối hơn… Đáng tiếc nơi này là địa bàn của Đại Cảnh, hắn không thể làm hỏng chính sự, nếu không lấy tính tình của hắn sao mà ẩn nhẫn như vậy?

“Thả hay không thả người, vậy phải xem tâm tình của trẫm.”

Lạc Chiêu Dực tùy hứng lên khiến người tức chết không đền mạng, Liêu Đằng vừa nghe ngón tay liền bóp đến kêu rắc rắc, Liêu Nhã Lam lúc này mới phục hồi tinh thần lại, “Bệ hạ, người không có bằng chứng giam giữ chúng ta vài ngày thì thôi đi, hiện thời còn nói ra lời nói vô trách nhiệm như vậy, thật sự là quá không có đạo lý …”

“Đạo lý?” Lạc Chiêu Dực giễu cợt, một bộ dáng như nhìn kẻ ngu ngốc, không chút lưu tình châm chọc mỉa mai, “Chỉ là hai sứ thần Tây Di nhỏ bé, giảng đạo lý với trẫm, ngươi năm nay mới ba tuổi hay trong đầu đều là cỏ?”

Đây là biến đổi kiểu mắng nàng là người ngu ngốc.

“…” Liêu Nhã Lam thừa nhận hắn là nam nhân vô cùng hấp dẫn, vô luận là bề ngoài quyền thế các loại phương diện, ban đầu nàng cũng rất có cảm tình với hắn, thật không ngờ tính tình xấu đến như vậy, vừa mở miệng liền phun nọc độc, nàng rất muốn biết vị hoàng hậu kia làm sao chịu được !

Liêu Nhã Lam xinh đẹp tự phụ, lúc ở Tây Di đối phó với nam nhân mọi việc đều thuận lợi, Lạc Chiêu Dực càng coi thường nàng, ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu thắng của nàng, không liên quan đến tình cảm, cũng không chỉ là nhiệm vụ, nếu như có thể nhìn thấy Chiêu Đế bệ hạ cao cao tại thượng, ngạo mạn ngông cuồng tự đại này quỳ gối dưới váy màu thạch lựu của nàng, cái loại cảm giác thành tựu đó… Làm cho Liêu Nhã Lam vừa hả giận vừa mê muội.

Thần sắc biến ảo, Liêu Nhã Lam cứng rắn nhẫn nhịn lời trào phúng của hắn, “Bệ hạ, chẳng lẽ ngài đã quên ngày đó ta nói với ngài gì rồi sao?”

“Trẫm không quên, nhưng các ngươi khiến trẫm thất vọng quá rồi, mưu hại hoàng hậu chính là thành ý của các ngươi?”

“Đây chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, ta nghe Liêu Đằng nói, ngày đó Mục tiểu công tử cũng có liên quan trong đó, chẳng lẽ bệ hạ cũng cảm thấy Mục tiểu công tử sẽ mưu hại thân tỷ tỷ?” Bộ dáng Liêu Nhã Lam có chút bất đắc dĩ cùng ủy khuất, “Liêu Đằng hành sự lỗ mãng, lúc ấy ta cũng không biết ngọn nguồn sự tình, nếu không nhất định phải bảo hắn tạ tội với hoàng hậu nương nương … Bệ hạ, về phần ngài muốn biết Phùng Như, chỉ cần ngài thả chúng ta ra ngoài, chúng ta sẽ cho ngài nhìn thấy thành ý!”

Lạc Chiêu Dực ý vị không rõ nhìn bọn họ một cái, lại xoay người đi.

“Bệ hạ! Bệ hạ…”

Trần Trầm đi tới, mặt không chút thay đổi nói: “Bệ hạ có lệnh, Liêu cô nương có thể đi ra ngoài!”

“Vậy hắn thì sao?” Liêu Nhã Lam sững sờ, chỉ chỉ Liêu Đằng.

Trần Trầm mở cửa cho nàng, trả lời: “Bất kể là ngoài ý muốn hay không, suýt nữa làm bị thương hoàng hậu nương nương là sự thật, ngay cả Mục tiểu công tử cũng tránh không khỏi trách phạt, bệ hạ sẽ không dễ dàng buông tha đầu sỏ gây nên … Liêu cô nương, dù ngươi chưa phạm sai lầm lớn, bệ hạ đối với ngươi cũng chỉ là trừng phạt nhỏ, sau này cần phải cẩn thận lời nói mới được.”

Liêu Nhã Lam che giấu đi rất nhiều tâm tình phức tạp, nháy mắt với Liêu Đằng, đi theo Trần Trầm ra thiên lao, thi lễ với hắn: “Đa tạ Trần hộ vệ.”

Mục Song Hàm từ Nghi Hòa cung trở lại, thấy Lạc Chiêu Dực ở trên bàn xem tấu chương.

“Đã trở lại ?” Lạc Chiêu Dực không ngẩng đầu, thuận miệng hỏi một câu.

“Chàng thả Liêu Nhã Lam?” Mục Song Hàm không đáp hỏi ngược lại, vẻ mặt cổ quái không nói nên lời, cởi áo choàng ngồi cạnh bếp lò hơ tay xua lạnh.

“Nàng ta không có đầu óc hơn, tiện lợi dụng, ” Lạc Chiêu Dực không quan tâm nói, thuận miệng lại trào phúng, sau đó hỏi: “Không phải nàng mới từ Nghi Hòa cung trở lại sao, làm sao mà biết được nhanh như vậy?”

Mục Song Hàm bĩu môi, “Trong cung này có thể có bí mật gì? Tâm tư bệ hạ truyền đi cũng nhanh hơn bất kỳ ai, Liêu Nhã Lam mới được ra, liền có lời đồn đãi, nói ngài thấy nàng xinh đẹp, không đành lòng trách móc nặng nề, cho dù phạm sai lầm cũng chỉ trừng phạt nhỏ, giam hai ngày không đành lòng, lại thả ra …”

Lạc Chiêu Dực vừa nghe liền cau mày, đem tấu chương đập trên bàn, phát ra tầng tầng tiếng vang, “Đức Phúc!”

“Bệ hạ?”

“Truyền lệnh xuống cho trẫm, về sau trong cung còn có người dám huyên thuyên nói loạn, đánh năm mươi đại bản!”

Năm mươi đại bản? Đây quả thực là muốn mạng mà!

Đức Phúc âm thầm kinh hãi, bất quá đã ở cùng Lạc Chiêu Dực lâu dài, có chút tập mãi thành thói quen, trên mặt bất lộ thanh sắc, nói “Vâng ạ” liền đi xuống.

Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, “Nhiều người sẽ tránh không được thị phi, chàng như vậy có quá nghiêm khắc không?”

Nàng cảm thấy chính mình vừa rồi đã vô tình đào hố rất nhiều người…

Lạc Chiêu Dực đứng dậy đi đến, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay nắm chặt tay nàng, chỉ cảm thấy lạnh buốt , “Không có việc gì, bầu không khí trong cung này cần sửa trị một phen… Sao tay lại lạnh như vậy, Nghi Hòa cung không có lò sưởi sao?”

Hắn nói phân nửa liền chuyển tới trên người nàng.

“Thiếp mới vừa từ bên ngoài vào đương nhiên lạnh, ” Mục Song Hàm mím môi cười cười, “Đúng rồi, Tĩnh Nghi phản ứng không ngoài dự liệu, vẫn quật cường như vậy, giống như lúc trước quỳ gối trước mặt chàng thỉnh cầu vậy… Kỳ thật có đôi khi ngẫm lại, phần chấp nhất này của tỷ ấy cũng đáng quý, cuối cùng thiếp hy vọng tỷ ấy có được viên mãn.”

“Chấp nhất cả đời này của nha đầu kia đều dùng vào mặt này !” Lạc Chiêu Dực đem lò sưởi kéo lại gần hơn, “Còn lạnh không?”

Mục Song Hàm lắc đầu cười.

Thoáng một cái lại qua rất nhiều ngày.

Gần đây Lạc Đình đều có thể nghe được rất nhiều tin đồn bên lề, cũng đều liên quan đến Lạc Tĩnh Nghi, ngày hôm đó, lại có một trận tuyết rơi dầy khắp nơi, hắn vào cung, vừa đi vừa nói chuyện với Lạc Chiêu Dực, cây cối điêu linh, bách hoa đã tàn, chỉ có một mảnh trắng xóa băng thanh ngọc khiết, lộ ra đóa hàn mai ngông nghênh lăng sương, cùng tôn lên vẻ rực rỡ.

Đi tới, Lạc Đình đột nhiên hắt hơi một cái.

“Bị cảm lạnh ?” Lạc Chiêu Dực dừng lại bước chân, như cười mà như không liếc về phía hắn.

“Bộ dạng này của đệ như đang xem kịch vui là thế nào? Ước gì ta ngã bệnh đem tất cả sự tình đều ném trở về cho đệ sao?”

Lạc Chiêu Dực vừa nghe, lập tức “Cắt” một tiếng, “Huynh sẽ ngã bệnh? Thôi đi, gieo họa để lại ngàn năm!”

Nhắc tới cũng kỳ quái, Lạc Chiêu Dực khi còn bé nhiều bệnh, sau khi luyện võ, tuy có nội lực hộ thể, thỉnh thoảng cũng sẽ ngã bệnh , nhưng Lạc Đình từ nhỏ đến lớn lại chưa từng bị bệnh, thân thể tốt đến mức kỳ lạ.

“Ai da bệ hạ, ai có thể gieo họa bằng người?” Lạc Đình đáp lễ một câu, sờ sờ mũi, “Là có người nhắc tới ta thôi…”

Lạc Chiêu Dực cười khẽ, bâng quơ nói: “Tĩnh Nghi đang gặp mặt con trai của Lễ bộ Thượng thư, đại khái là không rảnh nhắc tới huynh.”

Lạc Đình hơi nghẹn, hồi lâu mới nói: “Có liên quan gì đến Tĩnh Nghi? Lời này của đệ có ý gì?”

“Không có ý gì, tùy tiện nói thôi, ” Lạc Chiêu Dực nhún vai, “Bất quá nói đến Tĩnh Nghi, chuyện chung thân của tỷ ấy xác thực không thể kéo dài được nữa, nhị ca, huynh cảm thấy thế nào?”

– – Thằng nhóc thối, thì ra ở đây gài hắn mà!

Lạc Đình không biến sắc, ấm giọng cười nói: “Muội ấy sớm nên định thân rồi, như thế rất tốt.”

Lạc Chiêu Dực giương mắt: “Nàng định thân rồi, vậy còn huynh?”

Lạc Đình sững sờ một chút mới phản ứng được, cười cười nói: “Đệ cũng biết chuyện thân thể ta trúng độc… Ta cũng không thể đi gieo họa hại cô nương nhà người ta.”

Lạc Chiêu Dực lười phải đánh giá lời này của hắn, giương cằm lên, có ẩn ý: “Huynh dự định khi nào thì đi Tây Di?”

“Vậy thì xem bệ hạ đệ có nguyện ý cho ta một lý do quang minh chính đại hay không.”

“Được rồi, đừng giở giọng với ta, nghe phiền, có lời nói thẳng.”

Lạc Đình bất đắc dĩ nhìn hắn, trong lòng tự nhủ tùy hứng này, hắn thở dài, giọng nói vẫn ôn hòa: “Phó tướng quân táng thân ở Tây Di, Tĩnh Nghi hiện thời nhận tổ quy tông, về tình về lý đều nên đem hài cốt đón trở về, việc này cứ để ta thay mặt giúp nàng đi… Đây coi như là một lý do, chính là chuyện đầu tiên, thứ hai, Tây Di gần đây làm việc quỷ dị, tung tích Phùng Như vẫn không rõ, ta đi sứ một chuyến, cũng có thể thăm dò hư thật, Tiểu Thất, đệ không tin người khác được, vậy có tin ta không?”

Tây Di cách Đại Cảnh khá xa, vừa đi vừa về thêm thời gian dừng chân nữa, chỉ sợ một năm sẽ trôi qua.

Lạc Chiêu Dực nhìn chằm chằm ánh mắt hắn, Lạc Đình cũng không tránh né, đi đến trước mặt hắn làm đại lễ quân thần, cúi người bái hạ.

Có tin hay không – – lời tương tự, kỳ thật Lạc Đình từng hỏi rất nhiều lần, hàm nghĩa mỗi lần không giống nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển.

Lặng im thật lâu sau.

“Lạy gì mà lạy, ta còn chưa có chết đâu!” Lạc Chiêu Dực không khách khí đạp hắn một cước, vẻ mặt lại tương đối bình tĩnh, tiếp tục đi lên phía trước.

Lạc Đình ăn trúng một cước, lực đạo kia không nặng không nhẹ, hắn dở khóc dở cười, đuổi theo, “Người cũng đã lớn rồi, làm sao nói chuyện còn không lựa lời !”

“Ta thích!”

Lạc Đình thở dài.

Lạc Chiêu Dực đột nhiên nói một câu: “Đi thì đi đi, đừng có không về được, ở Tây Di không ai có thể nhặt xác cho huynh đâu.”

Lạc Đình nghe, bỗng dưng thất thanh, tất cả lời nói đều chắn ở cổ họng, chẳng biết tại sao, hốc mắt lại khẽ nóng lên, hắn vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng tự nhủ, đứa nhỏ miệng quạ đen này, trở thành hoàng đế cũng vẫn còn đức hạnh này! Ngay cả lời hay ý đẹp cũng không nói nên lời, thực đáng ăn đòn!

Nhưng mà vấn đề tin hay không, Lạc Chiêu Dực vẫn giống như thường ngày nhẹ nhàng lướt bỏ qua, không tỏ ý kiến.

Tuyết lại rơi, tịch mịch mà nhã nhạt, rơi xuống bầu trời màu thuần trắng, mang đi vẩn đục của nhân gian, màu sắc thuần túy nhất, hơi thở lạnh buốt nhất, trắng xóa một mảnh, thực sạch sẽ.

Hôm sau, một đạo ý chỉ khiếp sợ triều đình – – lệnh Hiền vương đi sứ Tây Di, một tháng sau xuất phát, ngoài mặt chính là khảo sát biên cảnh, xúc tiến trao đổi hai nước, thuận tiện đón hài cốt của Phó tướng quân trở về. Mặt khác, ba gã sứ thần Tây Di lại bị lưu lại ở kinh thành, bất luận là dùng võ kết bạn hay hòa thân danh tiếng cũng đủ rồi.

Nói đến đây chính là có qua có lại, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, nhưng mà sóng ngầm mãnh liệt, thay đổi thất thường, làm cho rất nhiều người đều mờ mịt.

“Bệ hạ, chàng … Bảo Hiền vương đi Tây Di?” Mục Song Hàm vẻ mặt có chút khó có thể tin.

“Ngày đó không phải nàng đã nghe được nói chuyện, tất nhiên phải biết huynh ấy đi làm gì.” Lạc Chiêu Dực lại rất đạm nhiên, nắm tay nàng từ từ tản bộ, thỉnh thoảng còn khen một câu hoa mai nở thật đẹp.

Mục Song Hàm cắn môi, do dự không quyết.

Lạc Chiêu Dực khẽ mỉm cười, sờ sờ đầu nàng, giọng nói bình thản, “Đây là quyết định của chính huynh ấy, không có gì phải rối rắm.”

Mục Song Hàm thấy hắn như thế, trong nháy mắt liền đỏ vành mắt, hồi lâu mới nghẹn giọng nói: “Có một sự kiện, thiếp…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK