Thái Bạch Lâu xây dựa trên hồ, quang cảnh tươi đẹp, mỗi ngày khách đến như mây, cũng là thắng cảnh lớn nhất kinh thành.
Vũ Dương Hầu thế tử Tiết Kiến ngày thường là khách quen của Thái Bạch Lâu, thường xuyên gọi bằng gọi hữu đến vui chơi, hắn đam mê sắc đẹp, ở trên đường nhìn thấy mỹ nhân nào liền ép buộc kéo người qua, có vài cô nương kiêng kỵ quyền thế thân phận của hắn không thể từ chối, nhưng cũng có người tính tình cương liệt, cuối cùng đem Thái Bạch Lâu huyên náo đến gà chó không yên.
Cũng may sau lưng hắn có chỗ dựa là Đoan Mẫn trưởng công chúa, cũng có vài phần nhãn lực, còn chưa đụng phải phiền toái không chọc nổi nào.
Bẵng đi một đoạn thời gian, Tiết Kiến cũng chưa tới lần nào, bởi lần Đào Hoa yến trước hắn bị Đại Bạch Hổ của Thái tử hù dọa, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, an phận lâu như vậy, Tiết Kiến toàn thân khó chịu, thấy hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng, liền mang theo gã sai vặt ra ngoài dạo mấy vòng.
"Thiếu gia, người xem, cô nương kia xinh đẹp không?" Gã sai vặt nhìn hắn tâm tình không tốt, vội vàng chỉ một cô nương xinh đẹp trên đường cho hắn xem.
"Dung chi tục phấn!" Tiết Kiến liếc một cái, mất hứng ngáp, chợt nhớ tới cái gì đó, “Nếu nói mỹ nhân, Mục gia cô nương ở buổi tiệc hôm đó cô cô chỉ cho ta mới thật là tuyệt sắc a..."
Qua một lúc lâu gã sai vặt cũng không lên tiếng, luôn sững sờ, Tiết Kiến đạp hắn một cước: "Sững sờ cái gì?"
"Mỹ, mỹ nhân a..." Gã sai vặt nhìn chằm chằm một hướng lẩm bẩm nói: "Thiếu gia, nô tài chưa thấy qua Mục gia tiểu thư, nhưng cô nương kia khẳng định không thua kém chút nào..."
Tiết Kiến ngẩng đầu một cái, trước Thái Bạch Lâu ngừng một chiếc xe ngựa, hai vị cô nương vừa lúc từ trong xe bước xuống, một người xiêm y xanh biếc, búi kiểu tóc song bình, một lọn tóc tùy ý rơi xuống cười đến ngọt ngào, nghiêng đầu đối diện một thiếu nữ quần áo nguyệt sắc đang nói gì đó, cô gái kia một thân trang điểm cũng không hoa lệ, tóc dài như mây cài trâm ngọc bích, gương mặt như vẽ đẹp đến khó cưỡng, mặt mày khẽ chau lại, càng quyến rũ hơn, thập phần quốc sắc, uyển chuyển cười một tiếng, lại càng diễm lệ hoàn mỹ, nói không dễ nghe, chính là có chút giống hồ ly tinh, khuynh thành tuyệt sắc đẹp thì có đẹp, nhưng lại giống như lúc nào cũng quyến rũ người.
"A ui! Ai da này!" Tiết Kiến vỗ đùi, sờ cằm, cười như thần kinh, "Thật trùng hợp, đây thật là trùng hợp..."
"Thiếu gia, đây không phải là vị Mục gia tiểu thư kia chứ?"
"Ngươi nói xem? Ngoại trừ nàng, kinh thành còn có người thứ hai đẹp như vậy?"
Tiết Kiến nhìn hai người đi vào Thái Bạch Lâu, vẫn chưa thỏa mãn thu hồi ánh mắt, gã sai vặt thấy vậy, con ngươi đảo một vòng, liền nói: "Thiếu gia, nếu ngài thích, không bằng..."
"... Nàng hiện tại là tú nữ được chọn!" Tiết Kiến mặc dù phong lưu, nhưng hắn không ngốc, vẫn có chút đầu óc.
Gã sai vặt vì nịnh nọt hắn, tận lực đưa ra chủ ý, "Thiếu gia, trưởng công chúa thương ngài như vậy, chỉ là một tú nữ nhỏ bé, không phải chỉ cần lão nhân gia người nói một câu thôi sao!"
Tiết Kiến sờ cằm, nghe vậy trong nội tâm liền động, Đoan Mẫn trưởng công chúa lần trước là muốn đem Mục Song Hàm chỉ cho hắn, nếu không phải thái tử làm hỏng chuyện, nói không chừng mỹ nhân kia đã là vật trong tay hắn... Đoan Mẫn trưởng công chúa chán ghét Mục gia, không có ai biết rõ ràng hơn hắn, nói không chừng, lúc này hắn có thể một công đôi việc, vừa có thể lấy lòng trưởng công chúa, còn ôm được mỹ nhân về...
Mục Song Hàm cùng Từ Uyển Thấm vào Thái Bạch Lâu, hai người vào một phòng bao trên lầu ba. Sau khi ngồi xuống, Từ Uyển Thấm tìm kiếm một hồi, ở trên tường tìm được một cái lỗ nhỏ được bức họa che lại, nàng nhướn mày cười nói: "Đại ca ta thật là đáng tin!"
Mục Song Hàm có chút không nói nên lời, đột nhiên rất muốn cầu phúc cho Hiếu Định Hầu thế tử, Từ Uyển Thấm nhìn ngọt ngào động lòng người, trên thực tế là tính tình ngay thẳng đanh đá, Từ Chính Hoằng xem ra cũng rất sủng ái muội muội này, ngay cả... Chuyện như vậy cũng có thể làm được.
“Muội có vẻ mặt gì đấy, lại nói, việc này còn là muội đề nghị trước." Từ Uyển Thấm bĩu môi, một bộ "Đừng cho là ta không biết muội có cái đức hạnh gì".
Mục Song Hàm: "..." Nhân sinh đầy gian nan có một số việc đừng nên vạch trần QAQ
Lúc này, tay áo nàng giật giật, một con hồ ly đỏ chui ra, nhe răng trợn mắt hướng về phía Từ Uyển Thấm, ý là - -không được bắt nạt Hàm Hàm nhà ta!
"A - -" Từ Uyển Thấm bị dọa nhảy dựng lên, Mục Song Hàm kịp thời che miệng nàng, "Biểu tỷ, đừng kêu!"
Từ Uyển Thấm trừng lớn hai mắt, khóc không ra nước mắt nói: "Này, đây không phải là của thái tử điện hạ à... Làm sao vẫn còn ở chỗ muội?"
Từ ngày đó nàng vì chuyện thái tử bị tổ phụ phạt xong, Từ Uyển Thấm quả thực chính là nghe thấy thái tử mà biến sắc, mặc dù ở Đào Hoa Yến thấy người có chút thay đổi cái nhìn, nhưng vẫn sợ vô cùng.
Mục Song Hàm trợn mắt nói dối, nghiêm trang nói: "Biểu tỷ, thực không dám giấu diếm, nó đã trở về, nhưng lại lén chạy đến tìm ta..."
Từ Uyển Thấm vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn tiểu hồ ly, "Không thể tin được vật nhỏ này đúng là thích muội... Hàm biểu muội, bất quá điều này cũng quá nguy hiểm, lỡ như bị thái tử điện hạ phát hiện sủng vật của hắn không thấy đâu thì làm sao bây giờ..."
Mục Song Hàm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly thoải mái vui vẻ chơi một mình, trong lòng tự nhủ, chủ nhân nó ghét bỏ nó ngốc nghếch, liền ném đến chỗ nàng cũng không cần nữa!
Nhưng lời nói ra xoay chuyển, nàng chỉ mỉm cười nói: "Biểu tỷ yên tâm, tiểu hồ ly rất thông minh."
Tiểu hồ ly hắt hơi một cái: "... QAQ "
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh, hình như có người mở cửa vào phòng cách vách, Mục Song Hàm nháy mắt với Từ Uyển Thấm, Từ Uyển Thấm lập tức không quan tâm tiểu hồ ly nữa, lại gần trên vách tường nhìn người đến.
Từ Uyển Thấm chớp mắt nhìn, lẩm bẩm một câu, "Lớn lên cũng không tệ lắm."
Mục Song Hàm cười thầm, cũng đi tới gần nhìn.
Nam tử huyền y hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng, cường tráng lỗi lạc, thần sắc nghiêm túc có lễ, vừa nhìn chính là người chính trực luôn giữ quy củ, Từ Hàn lâm từ trước đến nay nghiêm cẩn, chọn cháu rể tính tình không khác ông lắm, so với Vũ Dương Hầu thế tử gì đó tốt hơn gấp trăm lần, xem ra là một người có gia phong cực kỳ đoan chính, Từ Uyển Thấm gả đi nhất định sẽ không chịu thiệt thòi.
Từ góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy Triệu Phàm rõ ràng, cũng không biết có phải Từ Chính Hoằng cố ý không.
"Từ huynh, tìm ta ra ngoài không biết có chuyện gì quan trọng?" Triệu Phàm hỏi.
Từ Chính Hoằng cùng hắn pha trò, cố ý bất mãn nói: "Ta chỉ có một muội muội ruột thịt, bây giờ cũng sắp thành người nhà các ngươi, còn không để ngươi mời ta uống một chén?"
Nhắc tới hôn sự, Triệu Phàm có chút không được tự nhiên, nhưng nhìn cũng coi như rất nghiêm túc, mở miệng hứa hẹn: "Ta sẽ đối với nàng thật tốt."
Một người thành thật như vậy, Từ Chính Hoằng cũng không đành lòng giúp đỡ muội muội mà che giấu hắn, bất quá ngẫm lại muội muội được sủng từ nhỏ đến lớn thật tiện nghi cho tiểu tử trước mắt này, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, vì vậy kéo hắn uống rượu nói chuyện, suýt nữa đem tổ tông mười tám đời người ta ra hỏi.
Triệu Phàm cũng thấy kỳ quái, chỉ cần không liên quan đến ranh giới cuối cùng, trên cơ bản đều có hỏi sẽ tất đáp.
Từ Uyển Thấm nghe được mặt dần đỏ lên, lập tức buông bức họa xuống, Mục Song Hàm lại hơi nhướn mày, sao nàng lại có cảm giác Triệu Phàm biết Từ Uyển Thấm ở chỗ này?
Bất quá mọi người đều có nhân duyên của mình, Mục Song Hàm cũng không nói ra, chỉ cười hỏi: "Biểu tỷ, thế nào?"
Từ Uyển Thấm: "... Lâu ngày mới có thể biết lòng người."
Nghe giọng của nàng, ấn tượng đầu tiên vẫn là hài lòng, Mục Song Hàm cũng yên tâm.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, hai người liếc mắt nhìn nhau, Mục Song Hàm đứng dậy mở cửa, ngoài cửa là một người mặc quần áo tiểu nhị, hắn nhìn thấy Mục Song Hàm, sững sờ một chút, vội vàng nói: “Là Mục tiểu thư?"
"Ngươi biết ta?" Mục Song Hàm nhíu mày.
"Không không không, là đệ đệ của ngài, nhờ ta tìm đến mời ngài ra ngoài một chút." Nói xong, tiểu nhị kia mô tả tướng mạo Mục Nhung một chút.
Đệ đệ? A Nhung? Mục Song Hàm cảm thấy kỳ quái, sao Mục Nhung lại đến Thái Bạch Lâu tìm nàng, chẳng lẽ trong nhà có việc gấp?
"Hàm biểu muội, là ai?" Từ Uyển Thấm ở trong phòng hỏi.
Mục Song Hàm quýnh lên, quay đầu liền nói: "Biểu tỷ, ta có việc đi ra ngoài một chút."
"A, được." Từ Uyển Thấm đang nghĩ ngợi chuyện của Triệu Phàm, thuận miệng đáp ứng.
Ra cửa, đi xuống một tầng cầu thang, Mục Song Hàm mới nghĩ đến, nếu quả thật là Mục Nhung vì sao không tự mình lên tìm nàng, mà phải nhờ người khác đến?
"Ngươi..."
Mới nói một chữ, cánh cửa gần cầu thang lầu hai phút chốc mở ra, tiểu nhị kia đột nhiên đẩy nàng một cái, một bàn tay từ trong cửa vươn ra lôi nàng vào, Mục Song Hàm hét lên một tiếng, liền bị bịt miệng, một thanh âm có phần quen thuộc nói: "Đừng kêu a, nghĩ đến đệ đệ ngươi..."
Mục Song Hàm vừa nghe lửa giận ngút trời, lập tức một cước đá qua, chỉ nghe một tiếng kêu rên, nàng đẩy người nọ ra, mới nhìn rõ bộ dạng hắn, đúng là Tiết Kiến hôm đó đã gặp ở Đào Hoa yến, chất tử của Đoan Mẫn trưởng công chúa.
Được, rất tốt, Mục Song Hàm tức giận nở nụ cười, từng chữ từng câu, nghiến răng nghiến lợi, "Tiết thế tử, lá gan ngươi thật là lớn, ban ngày ban mặt, ở Thái Bạch Lâu cũng dám cướp người?"
Một cước của nàng đạp quá tàn nhẫn, Tiết Kiến không nghĩ tới một mỹ nhân mềm mại yếu ớt như nàng lại độc thế này, che lấy chân, chỉ về phía nàng nửa ngày không nói nên lời.
Ngoài cửa cũng có người nghe được tiếng thét chói tai kia, nhưng mà quá ngắn lại quá nhanh, còn có tiểu nhị đứng trước cửa bộ dáng lầm bầm lầu bầu, "Hai vợ chồng son ầm ĩ cái gì..."
Người đi qua đi lại vừa nghe, cũng không để trong lòng.
Phòng trên lầu ba, tiểu hồ ly ở trên bàn cắn cái đuôi, chơi đến vô cùng cao hứng, bỗng nhiên dừng lại, thoáng cái từ trên bàn cao nhảy xuống, Từ Uyển Thấm giật mình kêu một tiếng: "Ai u!"
Tiểu hồ ly lông tóc không tổn hao gì, động tác nhanh chóng nhảy ra ngoài, dừng lại ở cửa phòng lầu hai.
Tiểu nhị kia kỳ thật chính là gã sai vặt của Tiết Kiến giả thành, cải trang như vậy để lừa gạt Mục Song Hàm, mắt thấy một con hồ ly đỏ xông đến, tay chân hắn vội vã xua đuổi, "Đi đi đi, súc sinh ở đâu ra, đừng phá hư chuyện tốt của thiếu gia... A!"
Tiểu hồ ly nhanh nhẹn giơ móng vuốt cào ra vài vết máu, sau đó vọt tới muốn đẩy cửa đi vào, đáng tiếc cửa đóng chặt nó đẩy cũng không mở, gấp đến độ gào ô ô gọi.
Trước Thái Bạch Lâu, chủ tớ ba người vừa đến, dẫn đầu chính là thiếu niên tử y nhanh nhẹn, hoa mỹ hiển quý, đi theo phía sau hắn là một nam tử lạnh lùng ôm kiếm, còn có một người trắng trẻo mập mạp cười lên giống Phật Di Lặc.
"Triệu Phàm cùng Từ Chính Hoằng ở chỗ này sao?"
"Dạ, chủ tử."
Động tác tiểu hồ ly dừng lại, cái mũi tinh tường ngửi ngửi, quay đầu liền phóng xuống lầu, kêu đặc biệt thê lương: "Chi - -", chủ nhân người ngàn vạn đừng đem ta hấp thịt kho tàu QAQ