• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit +Beta : Anky

Mục Song Hàm đặt mạnh chén trà xuống, trên mặt không còn tươi cười, “Mở một mặt lưới? Ngươi bảo bản cung mở một mặt lưới, tha Trang Nhược Hân, tha Trang gia?”

Trong lòng Từ lão phu nhân vướng mắc một chút, nhưng lời đã nói đến đây, cũng đành phải gắng gượng tiếp tục, “Nương nương, Nhược Hân là có sai, cũng không phải không phạt nó, đều là người một nhà, cùng cội nguồn gốc rễ, tội gì để cho người khác nhìn mà chê cười, theo…”

“Tổ mẫu, ngài vẫn nên nói ít vài lời đi!” Mắt thấy sắc mặt Mục Song Hàm đã chìm xuống, Từ Uyển Thấm vội vàng lên tiếng ngăn lại, “Việc này, hoàng hậu nương nương tự có quyết định!”

Từ lão phu nhân rất không vui, cháu gái này từ trước đến nay luôn hiếu thuận, nhưng hôm nay lại chống đối bà khắp nơi, vốn mang tới nhằm đòi thêm Mục Song Hàm một phần tình cảm, ai ngờ Từ Uyển Thấm không chỉ không giúp, ngược lại làm bà ta thêm phiền!

Mục Song Hàm cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua, “Từ lão phu nhân, bản cung thấy bà lớn tuổi, cho bà vài phần thể diện, nhưng bà cũng không cần không biết tốt xấu! Bà cho rằng bà đang nói chuyện với người nào vậy? Tưởng bản cung còn là tiểu cô nương mặc cho người định đoạt như lúc mới hồi kinh sao? Bà muốn bản cung mở một mặt lưới đối với Trang gia đúng không, được thôi…”

Sau lưng Từ lão phu nhân từ từ rịn ra mồ hôi lạnh, thấy nàng đưa ngón tay chỉ vào cây cột trong đại điện, thong thả ung dung nói: “Nếu có thể làm cho bản cung nhìn thấy thành tâm của bà, bản cung có thể suy nghĩ lại!”

Ngụ ý không cần nói cũng biết, chỉ xem trong lòng Từ lão phu nhân, là Trang gia quan trọng, hay chính mình càng quan trọng hơn.

Từ Uyển Thấm sợ hết hồn, che miệng nói không ra lời, vừa muốn mở miệng, Mục Song Hàm đưa một ánh mắt qua ngăn nàng lại.

Sắc mặt Từ lão phu nhân lúc đỏ lúc trắng, chỉ chốc lát sau cả người tựa như từ trong nước mới vớt ra, có chút mệt lả co quắp trên mặt đất, “Hoàng hậu nương nương, theo lý, người vẫn nên gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu, người không sợ gánh chịu tội danh bất hiếu sao?”

Mục Song Hàm không mặn không nhạt hỏi ngược lại: “Ngoại tổ mẫu của bản cung đã yên giấc ở lăng mộ Từ gia nhiều năm nay, nghĩ đến rất là tịch mịch, ngươi là muốn đi cùng bà ấy?”

Từ lão phu nhân hồi lâu vẫn nói không ra lời, lúc này bà mới có loại cảm giác sợ hãi rõ ràng, trước mặt không còn là tiểu cô nương mà bà ta từng không để vào mắt, ngay cả khách sáo cũng mặc kệ, mà là hoàng hậu cao cao tại thượng, nhận được đế sủng, một câu là có thể muốn mạng của bà ta.

“Xem đi, bà vì Trang gia quyết tâm cầu tình cũng không hơn gì cái này, ” Mục Song Hàm hơi trào phúng, một lần nữa nâng chung trà lên, “Xuân Miên, đưa tiễn Từ lão phu nhân, miễn cho bị ngã, lại có người nói bản cung bất hiếu!”

Xuân Miên lấy một loại tư thái cường ngạnh đỡ Từ lão phu nhân đi về phía ngoài cửa, Từ Uyển Thấm vừa thẹn vừa bất đắc dĩ, cúi người hành lễ thật sâu với Mục Song Hàm, Mục Song Hàm khẽ cười, lắc đầu, “Không sao, tỷ đi đi.”

Từ Uyển Thấm cũng lui ra, đuổi theo.

Xuất cung, Từ lão phu nhân mới hơi trở lại bình thường, Từ Uyển Thấm ôn tồn khuyên vài câu.

Từ lão phu nhân lại lạnh lùng nói: “Vừa rồi vì sao ngươi không nói một câu?”

“Tổ mẫu!” Từ Uyển Thấm tức giận đến cắn răng, “Hân biểu muội phạm sai lầm, chúng ta bất kể hiềm khích lúc trước, nên giúp đã giúp, nên cầu tình cũng đã cầu xin, chẳng lẽ thật sự muốn vì muội ấy trả giá bằng toàn bộ Từ gia mới chịu bỏ qua sao? Ngài đừng quên, tổ phụ sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với Hân biểu muội, cũng không cho phép chúng ta lui tới với muội ấy, chúng ta nể tình ngày xưa không làm quá tuyệt tình, thật sự đã hết tình tận nghĩa ! Sao người không ngẫm lại, nếu không phải ngày đó tổ phụ sớm phát giác ra, Từ gia chúng ta đã bị muội ấy liên luỵ, nửa điểm muội ấy cũng không niệm tình cảm, ta không ghi hận coi như tốt rồi, ngài còn muốn bảo ta thế nào?”

Từ lão phu nhân nâng trán, nhất thời bị nghẹn đến nói không ra lời… Bà đâu phải chỉ vì Trang Nhược Hân, nói cho cùng, cũng là vì mình, nếu nhà mẹ đẻ ngã xuống, cuộc sống của bà cũng không dễ chịu lắm!

Đảo mắt, lại qua mấy ngày.

Từ Hàn lâm biết được chuyện Từ lão phu nhân tiến cung cầu tình cho Trang gia, trực tiếp trách cứ bà ta, bảo bà ngây ngốc ở trong Phật đường không cho phép đi đâu, ngồi trong phủ một hồi cũng không có sắc mặt tốt, ông muốn tự mình tiến cung thỉnh tội một phen mới chịu thôi.

Mà Trang gia cứ theo lẽ thường tiến hành xử quyết, cũng coi như hạ màn.

Ngày Trang Nhược Hân bị xử tử, Trang gia bị lưu đày, Từ Hàn lâm tự giam mình trong thư phòng cả ngày, nói là đoạn tuyệt quan hệ, tâm địa rét lạnh, nhưng nhiều năm yêu thương ngoại tôn nữ như vậy, có thể nào không khó chịu thống khổ đây?

Đám người Anh vương đang trong giai đoạn chuẩn bị phụ trách chuyện đấu võ, Lạc Đình bận rộn làm “Hồng nương”, cả ngày ở trong phủ xem gia thế phẩm tính của các thanh niên tài tuấn, con trai các thế gia ở kinh thành rất nhiều, muốn từ trong đó chọn lựa người thích hợp cũng không phải là một chuyện đơn giản, bởi vậy hắn cũng bận rộn đến mức không ra cửa được.

Ngay vào thời khắc mọi chuyện phức tạp vô cùng này, trận tuyết đầu của năm nay lặng lẽ tiến đến, tuyết đầu mùa rét đậm bay lả tả, màu trắng bạc bao trùm cả vùng đất, hơi thở lạnh lẽo tỏa khắp nơi, ngửi một ngụm băng sương, khiến khắp người đầy lạnh lẽo.

Lạc Chiêu Dực phê duyệt hết tấu chương, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện tuyết rơi, nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ giương cao.

Đức Phúc tiến lên đổi trà nóng, lại mặc thêm bộ y phục cho hắn, Lạc Chiêu Dực nhíu nhíu mày, Đức Phúc cười nói: “Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, bệ hạ thương thế còn chưa khỏi hẳn, mặc thêm y phục, nếu bị cảm lạnh, hoàng hậu nương nương lại lo lắng.”

Mùa đông năm trước, Lạc Chiêu Dực chỉ mặc áo đơn là có thể đi ra đường, năm nay mặc dày đến mức này lại có chút không quen, Đức Phúc cũng biết, bởi vậy mới lấy Mục Song Hàm ra khuyên nhủ, Lạc Chiêu Dực nghe vậy nhếch miệng, lại không nói thêm gì nữa.

“Trần Trầm theo dõi người thế nào rồi?”

“… Trần hộ vệ tựa hồ đã bị hắn phát hiện.”

Lạc Chiêu Dực khẽ gật đầu, “Trong dự liệu, Trần Trầm không phải là đối thủ của Liêu Đằng, bị phát hiện cũng bình thường… Không có đánh nhau chứ?”

“Đây cũng là không có, Liêu Đằng mặc dù phát hiện ra Trần hộ vệ, lại làm bộ dáng như không có phát hiện gì, mấy ngày qua an phận rất nhiều, ” Đức Phúc lắc đầu, nói đến đây cũng có chút buồn cười, “Trần hộ vệ lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu, hai người bên ngoài đều không biến sắc, nhưng lại ngầm phân cao thấp nhiều lần.”

Lạc Chiêu Dực cười khúc khích, “Đầu gỗ Trần Trầm này hiếm khi tức giận như vậy… Xem ra chịu không ít thua thiệt.”

Vẻ mặt Đức Phúc thầm chấp nhận, có chút đồng tình.

Lạc Chiêu Dực cười cười, như có điều suy nghĩ, ngồi một lúc, khép tấu chương lại, đứng dậy ra khỏi Ngự thư phòng.

Đức Phúc vội vàng cầm lấy cái ô đuổi theo, “Bệ hạ, đi chỗ nào ạ?”

Vẻ mặt Lạc Chiêu Dực rõ ràng nhu hòa lại, “Đi xem hoàng hậu một chút đi, vừa vặn cùng nàng dùng cơm trưa.”

Đức Phúc nghe liền phân phó tiểu thái giám đi thông báo Ngự thiện phòng, sau đó đi theo sau lưng Lạc Chiêu Dực, nhưng lúc đi ngang qua Ngự hoa viên, trước mặt lại có người đi tới, hắn lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hết sức chuyên chú che dù.

Liêu Nhã Lam mặc áo khoác lông, hơi có vẻ đơn bạc, dáng người linh lung hấp dẫn không tổn hại nửa phần, sắc mặt vẫn đẹp đến đường hoàng chói mắt, vẻ mặt nàng ta tràn đầy kinh hỉ đi đến thỉnh an, “Vốn là tùy ý đi ra ngoài một chút, không ngờ có thể vô tình gặp gỡ bệ hạ, thật là có duyên!”

Lạc Chiêu Dực tùy ý “Ừ” một tiếng, nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, bước thẳng đi qua.

Dáng vẻ tươi cười của Liêu Nhã Lam cứng đờ, chợt xoay người hô: “Bệ hạ dừng bước!”

Lạc Chiêu Dực không đếm xỉa tới tiếp tục đi, bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào trên ống tay áo hắn, lại lặng lẽ tan ra, cây cối trơ trụi, muôn hoa đã tàn, trong ngự hoa viên này cũng chỉ có hoa mai ngạo nghễ vươn lên một mình.
Liêu Nhã Lam nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy vị Chiêu đế bệ hạ trẻ tuổi này thật sự là cực kỳ giống hàn mai trên đất tuyết, sinh ra trên hồng trần, bên ngoài lại thoát khỏi trần tục, trong trình độ nào đó cũng là trái ngược với lẽ đời, tựa như cái gì cũng không trói buộc hắn được, trời sinh ngạo mạn.

“Bệ hạ, ngài thật sự rõ ràng thân thế của mình sao?” Vì muốn giữ Lạc Chiêu Dực lại nói chuyện, Liêu Nhã Lam không thể không ném ra một chút bí ẩn.

Lạc Chiêu Dực dừng bước chân, không quay đầu, ngữ khí lãnh đạm: “Có ý gì?”

“Bệ hạ, ngài không chỉ có huyết thống hoàng thất Đại Cảnh, còn có huyết mạch tôn quý nhất của Tây Di, điểm này, trước lúc thái hậu mất, bệ hạ sợ là đã biết rõ trong lòng… Chỉ cần ngài muốn, có thể chân chính thu phục Tây Di, san bằng biên cảnh, làm cho Đại Cảnh hoàng triều ở trong tay ngài đạt tới đỉnh cao huy hoàng nhất, ” Liêu Nhã Lam từng bước một đến gần, thanh âm êm ái tràn đầy mê hoặc, “Bệ hạ, thiếp là tới giúp ngài.”

Lạc Chiêu Dực xoay người bước đi, hừ lạnh một tiếng, “Loại lời nói lừa gạt người này cũng mở miệng nói được… Là trẫm rất dễ lừa, hay ngươi quá ngu xuẩn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK