• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit +Beta: Anky

Tiếng Lạc Đình vừa dứt, sắc mặt Lạc Chiêu Dực lập tức trở nên có chút khó coi, Lạc Đình cũng không ngoải ý muồn, chỉ bất đắc dĩ nói: “Xem ra đệ cũng có nghe thấy chuyện này.”

“Ngoài biên cảnh, trời cao đất xa, kỳ môn quỷ thuật thịnh hành, Tây Di một vùng, thờ phụng Thần Điện, đặc biệt am hiểu vu cổ độc thuật, lại cố tình lấy ý chỉ của thần thánh để che dấu, lừa đời lấy tiếng… Điểm này, ta tất nhiên rõ ràng.” Lạc Chiêu Dực chợt ngẩng đầu nhìn hắn, “Nếu như Trần phi trúng là cổ độc, bà ấy…”

“Lúc mẫu phi chết… Cũng không thống khổ lắm, ngày đó, đúng lúc là sinh thần thứ ba mươi của bà, bà ra đi vô cùng an tường, nói đến đây cũng thật sự là qua đời vì bệnh.”Thanh âm Lạc Đình rất thấp, nghe tới mức nhẹ nhàng không có cảm giác, “Bởi vì…”

Lạc Đình cười cười, tựa hồ vẫn có chút không muốn nói.

Lạc Chiêu Dực lặng im một lát, lặng lẽ siết chặt cái ly, ngữ khí lại nhàn nhạt, “Bởi vì cổ độc trong người bà ấy, từ lúc huynh sinh ra cũng đã chuyển dời đến trong thân thể huynh, từ đó về sau bà ấy bệnh lâu khó chữa, một mặt là dư độc chưa hết, trước đây lại bị nội thương, về phương diện khác, chính là hỗ thẹn với huynh, là tâm bệnh, phải không?”

Con ngươi Lạc Đình khóa chặt, dùng một loại ánh mắt khó tả nhìn chằm chằm hắn, tâm tư phập phồng không rõ, một tay che miệng mũi, nhẹ nhàng thở gấp vài tiếng.

“Không cần dùng loại này ánh mắt nhìn ta.” Lạc Chiêu Dực nói thật, “Cực kỳ khó chịu.”

Lạc Đình từ từ bình tĩnh lại, nhịn không được cười lên, có chút vô lực, “Vậy, vậy đệ nói cho ta biết, nên dùng ánh mắt gì nhìn đệ, Chiêu Đế bệ hạ thông minh tuyệt đỉnh?” Hắn nói như vậy, chính là xác định lời của Lạc Chiêu Dực là thật.

Lạc Chiêu Dực chống cằm, tựa hồ không chú ý tới Lạc Đình đang kinh ngạc, một bộ dáng lười nhác, “Ta vẫn luôn kỳ quái, mẫu hậu là người lạnh nhạt cô độc như vậy vì sao lại đồng ý nuôi dưỡng huynh dưới gối, hơn nữa, đối xử với ta cũng là lúc tốt lúc xấu, nhưng bà đối với huynh, mặc dù không phải quá mức sủng ái, nhưng vẫn rất chiếu cố … Xem ra là Trần phi từng cầu xin bà, bởi vì cái gọi là một trận trăm thông, suy nghĩ cẩn thận một chút, thắc mắc còn lại tất nhiên sẽ giải quyết dễ dàng, Trần phi là người của gia tộc Mạc thị, mà huynh qua nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, tất nhiên là vì mẫu hậu ta luôn giúp huynh, Phùng Như lại là người của tộc Liêu thị, thân là nữ quan bên cạnh mẫu hậu ta, phát hiện con cá lọt lưới như huynh đây, sẽ trở về bẩm báo, hiện thời mẫu hậu chết rồi, không còn ai có thể giúp huynh, huynh muốn sống, chỉ có một con đường là Tây Di, cho nên… Liêu Đằng và Liêu Nhã Lam mới có thể nói ra tên huynh, có phải không, Hiền vương điện hạ?”

Lạc Đình thật lâu không nói gì, đưa tay vỗ tay, từng phát từng phát.

Lạc Chiêu Dực một chưởng vỗ tới, hung dữ nói: “Vỗ tay cái đầu huynh chứ vỗ! Huynh nghĩ rằng ta nói ra những thứ này là để huynh vỗ tay một tràng sao?” Nói xong, hắn lại cười lạnh, “Ta rốt cuộc là được vì ân huệ của mẫu hậu, huynh không tranh không đoạt không hiện không lộ, cam nguyện ở phía sau ta thu thập cục diện rối rắm, là báo ân cho bà?”

Lạc Đình lắc đầu, bắt lấy cổ tay hắn, hỏi ngược lại: “Tiểu Thất, tình huynh đệ chốn hoàng gia lúc nào cũng khó giữ, nhưng đệ thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không phân được thật lòng giả ý sao?”

Đứa trẻ từ nhỏ nhìn lớn lên, bàn về hiểu rõ Lạc Chiêu Dực, chỉ sợ không ai bằng được Lạc Đình.
Quả nhiên, Lạc Chiêu Dực nghe vậy, thần sắc hơi thu lại, hừ lạnh một tiếng, thu hồi tay quăng vài lời, “Được rồi, không vòng vo, độc của huynh có thể giải không?”

“Có thể giải, chỉ là…” Lạc Đình rũ mi mắt xuống, che giấu tâm tình phức tạp, cười nói: “Cần ta tự mình đi Tây Di một chuyến.”

“Giải dược là cái gì?”

“Đệ hỏi cái này cặn kẽ làm gì?” Lạc Đình cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Chờ qua thời gian bận rộn này, sau khi kinh thành ổn định, cho ta một năm là đủ, chẳng lẽ đệ còn sợ ta đi tư thông với địch phản quốc?”

Lạc Chiêu Dực không hề bị lay động, nhạt giọng lặp lại một lần, “Giải dược là cái gì?”

Lạc Đình: “…”

“Đây là cổ độc có nguồn gốc từ Mạc thị, nhưng Mạc thị sớm đã bị diệt tộc, huynh nói cho ta biết, huynh muốn đi đâu tìm thuốc giải?”

Lạc Đình: “Đều là người Tây Di, có cùng nguồn gốc, Mạc thị Liêu thị cũng không có gì khác nhau…”

“Bang – -” một tiếng, Lạc Chiêu Dực vỗ mạnh một chưởng lên bàn, lời nói của Lạc Đình cũng im bặt.

Không biết qua bao lâu, một thanh âm kinh ngạc truyền đến, “Bệ hạ, chàng và Hiền vương… Đây là thế nào?”

Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu, thấy Mục Song Hàm đứng bên cửa, thần sắc do dự, bộ dáng có chút lo lắng.

Lạc Đình nhìn Lạc Chiêu Dực một cái, hai người cơ hồ trăm miệng một lời, “Không có gì!”

Mục Song Hàm bất mãn trợn mắt nhìn, “Không có gì còn phát tính tình lớn như vậy, ta ở nội điện cũng nghe được động tĩnh.”

“Ầm ĩ đến nàng?” Lạc Chiêu Dực kéo nàng đến ngồi xuống, Lạc Đình cũng đứng dậy chắp tay hành lễ, có chút áy náy nói: “Là ta và bệ hạ có chút tranh luận, quấy rầy hoàng hậu nương nương thanh tĩnh, là ta không phải.”

Vẻ mặt Lạc Chiêu Dực vẫn một bộ lãnh đạm, nghe vậy hừ một tiếng, lại không lên tiếng.

Mục Song Hàm vội vàng xua tay, khẽ nâng hắn lên, ngay cả xưng hô cũng đổi, “Nhị ca không cần như thế, đều là người một nhà, cần gì phải hành lễ lớn như thế? Ta cũng chỉ là đúng lúc tỉnh, không có gì quấy rầy hay không.”

Lạc Chiêu Dực lại hừ một tiếng.

Mục Song Hàm liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục cùng Lạc Đình hàn huyên, Lạc Đình nhân cơ hội cáo lui, thấy Lạc Chiêu Dực không ngăn trở, liền mỉm cười lui xuống.

Mục Song Hàm nhìn Lạc Đình rời đi, liền yên lặng ngồi uống trà.
Lạc Chiêu Dực bất mãn, “Nàng cũng chỉ hỏi hắn không hỏi đến ta?”

Lòng Mục Song Hàm cảm thấy buồn cười, trên mặt lại nghiêm trang, “Hỏi cái gì? Bệ hạ đang giận trên đầu, thần thiếp sợ một câu không đúng động tới ngài, cho nên chờ ngài phát tác xong mới dễ nói chuyện.”

Lời nàng đường hoàng, dẫm trúng đuôi Lạc Chiêu Dực, sau đó hắn lập tức ỉu xìu xuống, cố tình trong lòng vừa tức giận lại buồn bực, không có mặt mũi xin lỗi, liền làm vẻ mặt nghiêm trọng, gãi nhẹ trong lòng bàn tay Mục Song Hàm, vừa nhẹ vừa ngứa, tay Mục Song Hàm co rụt lại, làm căng không được phì cười ra tiếng, “Này!”

Lạc Chiêu Dực nhướn mày: “Bây giờ có thể nói chuyện?”

“… Bệ hạ của thiếp à, chàng thật đúng là…” Mục Song Hàm không nghĩ ra hình dung hắn thế nào, vừa bực mình vừa buồn cười, “Nhị ca tính tình ôn hòa, từ nhỏ đã có cảm tình tốt với chàng, huynh ấy đối với chàng rất tốt, thời gian dài như vậy, thiếp cũng chưa thấy qua huynh ấy tức đến đỏ mặt với chàng, đừng nói là cãi nhau, tất nhiên là bản thân chàng lên cơn với người ta… Vừa nhìn hiểu ngay, có gì tốt mà hỏi ?”

Lạc Chiêu Dực: “…”

“Hiện thời mặc dù chàng đã là hoàng đế Đại Cảnh, nhưng nhị ca dù sao cũng là huynh trưởng thân cận nhất của chàng, có chuyện gì có thể từ từ nói, cần gì cãi cọ làm tổn thương tình huynh đệ nhiều năm như vậy?”

Lạc Chiêu Dực nghe một hồi, tưa như lần đầu tiên biết nàng, khẽ chậc nói: “Nhìn không ra nàng lại biết đại thể như vậy?”

“…” Mục Song Hàm cảm giác tinh thần trọng nghĩa tràn đầy thành tựu toàn bộ tan nát rồi, khóe miệng rụt rụt: “Chàng có ý gì chứ?”

Lạc Chiêu Dực sờ đầu nàng, lấy lòng, “Nàng nói tất nhiên là có đạo lý, nhưng lần này không phải chuyện bình thường…”

Mục Song Hàm còn muốn nói điều gì, nhung thấy được hắn muốn nói lại thôi, hiển nhiên là dáng vẻ không muốn nhiều lời, liền “À” một tiếng, tự nhiên uống trà của mình, xem thoại bản một chút, thẳng đến trời tối làm sao cũng không phản ứng với hắn.

Lạc Chiêu Dực vẫn đang suy nghĩ sự tình, đến bữa tối mới phát hiện bọn họ thế mà lại đang chiến tranh lạnh !

Mục Song Hàm bình thường có chút thoải mái, chơi đùa trêu chọc cũng sẽ không coi là quan trọng, nếu Lạc Chiêu Dực bận rộn không có thời gian ở cùng nàng, nàng cũng sẽ không oán giận bao nhiêu, ai ngờ hôm nay lại nháo có chút không quen?

Dùng xong bữa tối, nàng lại nằm nghiêng ở trên giường muốn chọn xong bức thêu lúc ban ngày.

“Buổi tối đừng xem, cẩn thận đôi mắt, ngày mai lại chọn đi.” Lạc Chiêu Dực đi qua nói một câu.

Mục Song Hàm tựa như không nghe thấy, chăm chú nghiêm túc nhìn xem đồ án.

Lạc Chiêu Dực trực tiếp đưa tay cướp đồ trên tay nàng, tay Mục Song Hàm ngừng lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, thật cũng không tức giận, chỉ bình thản nói: “Bệ hạ không phải đang suy nghĩ sự tình sao? Thần thiếp là sợ quấy rầy người, người đang làm gì vậy?”

Lạc Chiêu Dực nghe giọng nói của nàng, thần sắc khẽ biến, trầm mặc một hồi mới ngồi bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi: “Nàng tức giận?”

Mục Song Hàm lắc lắc đầu, “Không tức giận, tức giận đối với cục cưng không tốt.”

Lạc Chiêu Dực không biết nên nói gì, kỳ thật hắn độc miệng đã quen, dỗ người ta cũng không phải lành nghề bao nhiêu, huống chi, trong lòng hắn cũng bực bội, ngược lại bộ dáng Mục Song Hàm yên tĩnh thản nhiên, căn bản nhìn không ra tức giận hay không.

Bên kia, Lạc Đình xuất cung, về đến phủ cũng đã muộn, vừa đi vừa hỏi: “Công chúa đã trở về chưa?”

“Chưa ạ, điện hạ, công chúa còn ở trong phòng khách chờ…”

Lạc Đình đi tới bên cửa, bước chân phút chốc ngừng lại, thấy Lạc Tĩnh Nghi gục xuống bàn, đúng là đã ngủ, trên người là y phục do hạ nhân khoác giúp lên cho ấm… Lạc Đình khẽ thở dài, bước chân thả nhẹ hơn, “Tại sao không gọi công chúa vào trong phòng ngủ?”

“Vốn tưởng rằng điện hạ sẽ trở về thật nhanh, công chúa định ở chỗ này chờ, nô tài cũng không có biện pháp…”

“Bỏ đi, ” Lạc Đình khoát tay áo, lặng lẽ đi đến bên cạnh bàn, giúp Lạc Tĩnh Nghi chỉnh vạt áo, Lạc Tĩnh Nghi đầu nhoáng một cái, thoáng cái đã tỉnh, bật thốt kêu lên: “Nhị ca!” Thấy rõ bóng người, nàng liền mơ mơ màng màng nở nụ cười: “Huynh trở lại ?”

“Xin lỗi, để cho muội chờ lâu.”

“Không có việc gì, ” Lạc Tĩnh Nghi chẳng hề để ý cười cười, “Cũng đã chờ nhiều năm như vậy, còn sợ mấy canh giờ này sao?”

Lạc Đình nghe vậy, trong lòng lập tức đau xót, vẻ thương tiếc tự nhiên sinh ra, “Chân khá hơn chút nào không?”

“Đã không có gì đáng ngại, ” Lạc Tĩnh Nghi ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, lại dời đi tầm mắt, “Bệ hạ tìm huynh có chuyện gì gấp à?”

Lạc Đình không biến sắc, chỉ nói: “Liêu Đằng và Mục Nhung đánh nhau, suýt nữa làm bị thương tới hoàng hậu, hiện thời hai sứ thần Tây Di đều bị nhốt ở trong nhà giam, Tiểu Thất tìm ta thương lượng một chút.”

“Cái gì? Vậy A Hàm thế nào? Có bị thương không?”

Lạc Tĩnh Nghi hỏi một hơi, thấy Lạc Đình lắc lắc đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Mỗi lần liên quan đến Tây Di bên kia đều không có chuyện gì tốt… Nhị ca, muội thấy Liêu Nhã Lam kia câu dẫn người vô cùng, huynh nói Tiểu Thất là mềm nắn rắn buông hay thật sự không có ý tứ kia?”

Lạc Đình bật cười, vỗ vỗ đầu nàng, “Những thứ này muội cũng đừng quan tâm… Đúng rồi, còn có chuyện, Tĩnh Nghi, tiên phụ của muội… Phó tướng quân năm đó được chôn cất tại Tây Di, phụ hoàng khó lòng quấy nhiễu anh linh, vẫn chưa đem hài cốt dời về kinh, muội có muốn…”

Câu nói kế tiếp của hắn chưa nói xong, ngụ ý đã rất rõ ràng.

Lạc Tĩnh Nghi giật mình, cúi đầu xuống, hồi lâu nói không ra lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK