• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit +Beta: Anky

Từ chuyện Văn Đế về sau, đã hơn hai tháng, Lạc Tĩnh Nghi thường xuyên nhớ tới cảnh tượng khi phụ hoàng còn sống, nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được rơi lệ, nhưng đối với Phó Nghiêu, nàng lại không có bất kỳ ký ức nào, cũng không có nền tảng tình cảm nào, chỉ có sự kính trọng không hơn… Thậm chí nàng còn không biết hình dáng Phó Nghiêu thế nào, cảm thấy Phó đại tướng quân được người người kính ngưỡng cách nàng quá xa vời, xa đến mức không có cảm giác chân thật.
Cho nên chợt nghe lời ấy, nàng có chút mơ hồ, cũng không biết nên trả lời thế nào.

“Nhị ca… Sao huynh đột nhiên hỏi cái này? Là bệ hạ nói gì sao?”

“Không có, chỉ là muội đã nhận tổ quy tông, mặc dù phụ hoàng thương tiếc muội, không thu hồi phong hào công chúa, nhưng người nghị luận chuyện này cũng không ít, không thể bái tế tiên phụ, chung quy hai bên đều danh bất chính ngôn bất thuận… Nếu đem hài cốt Phó tướng quân dời về kinh hậu táng, chính là biểu lộ hiếu đạo, với muội cũng có nhiều chỗ tốt.”

Một đạo thánh chỉ không ngăn được miệng đời, đại đa số người chỉ tin tưởng cái mình nhìn thấy.

Phó Nghiêu năm đó vì cứu Văn Đế mà chết, nhưng theo lý, Văn Đế cần phải đem hài cốt mang về kinh hậu táng, lại không biết vì sao chuyện này dần quên lãng đi, bên ngoài nói là không muốn quấy nhiễu anh linh, nhưng đây rõ ràng giống như cái cớ thoái thác… Lạc Đình cảm giác trong đó còn có ẩn tình, thêm nữa địa điểm lại ở Tây Di, cho nên hắn mới hỏi Lạc Tĩnh Nghi.

“Tây Di cùng Đại Cảnh cách nhau khá xa, qua lại cũng mất ba bốn tháng, trong đó tổn phí nhân lực vật lực không phải chuyện nhỏ… Cần phải hỏi bệ hạ mới được.”

Bị Lạc Đình quấy rầy một chút, Lạc Tĩnh Nghi đã quên mục đích lúc trước tới, một lòng trầm tư về việc này.

“Tĩnh Nghi, sắc trời không còn sớm, muội cứ ở phủ ta ngủ lại trước, ngày mai theo ta cùng tiến cung đi.”

Lạc Tĩnh Nghi phục hồi tinh thần lại, tựa hồ rất muốn nói gì đó, nhưng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn ôn hòa ân cần, muốn nói lại thôi, khẽ gật đầu một cái, cười nói: “Được.”

Hôm sau, lâm triều như ngày thường.

Chỉ là hôm nay đám triều thần vì vấn đề sứ thần Tây Di tranh chấp không dừng.

Một bên là chủ hòa, cho rằng không có bằng chứng, nên sớm thả người, để tránh tăng thêm ngăn cách giữa hai nước, khiến người ta cảm thấy Đại Cảnh cố ý đốt lên lửa chiến tranh.

Một bên lại cảm thấy sứ thần Tây Di động tới hoàng hậu đang có thai, không thể dễ dàng buông tha, nếu không chẳng phải tỏ ra Đại Cảnh dễ bắt nạt? Về phần chiến tranh, nếu Tây Di thực có can đảm vì hai kẻ sứ thần mà lỗ mãng khai chiến, các võ tướng cũng bày tỏ không sợ.

Mặt Lạc Chiêu Dực không chút thay đổi nhìn bọn họ ầm ĩ, không nói không rằng, nhìn qua là dáng vẻ tâm tình tương đối tệ.

Cuối cùng, Lạc Đình tiến lên phía trước nói: “Chẳng qua là ngoài ý muốn, nếu bởi vậy mà chém sứ thần khó tránh quá mức, bệ hạ, không bằng quan sát một thời gian trừng phạt răn đe một chút cũng được rồi.”

Mọi người đều có chút kinh ngạc – – từ sau chuyện Văn Đế, tân đế đăng cơ, Hiền vương điện hạ thâm thụ nể trọng, nhưng hắn chính là nhìn thì dễ nói chuyện, vô luận ai cầu xin đến trên đầu hắn, hắn đều theo người đánh Thái Cực, luôn thanh liêm tài đức sáng suốt, hôm nay lại ra mặt cầu tình cho sứ thần Tây Di?

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, thấy hoàng đế bệ hạ thần sắc nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình gì, nhìn chằm chằm Hiền vương hồi lâu, khôn ngoan mà lãnh đạm nói một câu, “Việc này, trẫm tự có chủ trương!”

– – Chẳng lẽ bệ hạ cùng Hiền vương có hiềm khích gì?

Cho đến sau khi bãi triều, lại có rất nhiều người như có điều suy nghĩ lặng lẽ quan sát Lạc Đình, Lạc Đình mang vẻ mặt tự nhiên đi ra ngoài.

Lạc Chiêu Dực đi trước, Đức Phúc không đuổi kịp, có người liền ngăn cản hắn, nịnh nọt vài câu, thử hỏi: “Đức công công, bệ hạ hôm nay… Là tâm tình không tốt sao?”

Đức Phúc không biết là cố ý hay vô tình thở dài một câu, “Còn không phải sao, hôm qua bệ hạ giận dỗi với hoàng hậu nương nương…”

– – À, thì ra không phải là nhằm vào Hiền vương, mà là do hoàng hậu?

Lời đồn đãi nổi lên bốn phía, lúc truyền đi lại biến thành đế hậu bất hòa, đám người lúc đầu tạm gác tâm tư lại bắt đầu rục rịch.

Trận bão tuyết hôm qua còn chưa tan hết, trên mặt đất còn đọng tuyết trắng thật dày, trong Ngự hoa viên, Mục Song Hàm ngồi bên cạnh bàn đá, cười khanh khách nhìn một trận ném tuyết thú vị.

Tiểu hồ ly sợ lạnh, trên cổ, trên móng vuốt, cái đuôi đều lót vào khăn quàng thật dày, trên người còn được phủ áo bông khéo léo đẹp đẽ, nhìn qua đỏ rực một mảnh, ở trong tuyết vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng… Béo, tròn vo như quả cầu lông đỏ.
Bên cạnh nó, Đại Bạch Hổ thần khí ngước đầu, chỉ là mặc thêm một cái áo bông, nhìn vẫn còn uy phong lẫm liệt, khí thế không giảm.

Một lớn một nhỏ, một đỏ một trắng nhìn nhau, áo bông mặc trên người đều do Mục Song Hàm tự mình chọn lựa đồ án thêu, miễn bàn đáng yêu bao nhiêu, cung nhân ở một bên nhìn thấy tâm cũng muốn tan chảy.

Một lát sau, hai con đột nhiên cùng cào móng vuốt, tiểu hồ ly nhảy mạnh lên, nắm một quả cầu tuyết ném tới trên người Đại Bạch Hổ, đáng tiếc cầu tuyết quá nhỏ không hữu dụng, Đại Bạch Hổ không cam lòng yếu thế, “Rống – -” một tiếng, một quả cầu tuyết lớn ném xuống, cả người tiểu hồ ly đều bị trùm lên, “Phụt phụt” chui ra, phun ra vài ngụm tuyết: “Ô ô ô… QAQ ”

– – Hình thể chênh lệch này… Lão hổ không được chơi bắt nạt hồ ly như vậy đâu QAQ

Mọi người đều cố nén cười, Mục Song Hàm cười đến vỗ bàn… Hai kẻ dở hơi này a!

Sau vài hiệp, tiểu hồ ly lệ rơi chạy đi, nằm rạp trên mặt đất chơi xấu không chịu động đậy, lỗ tai cái đuôi đều rũ xuống, uất ức cắn vạt áo Mục Song Hàm.

“Phì.. Xem tiểu gia hỏa này uất ức, các ngươi đều đi giúp nó đi!” Mục Song Hàm chỉ vài tiểu cung nữ nhỏ tuổi, phất tay, mấy tiểu cung nữ vui sướng tạ ơn, cùng tiểu hồ ly đi đại chiến với Đại Bạch Hổ.
Đại Bạch Hổ vừa thấy nhiều người đến bang chiến như vậy, ngốc luôn rồi: “… QAQ ”

Kết quả cuối cùng, tiểu hồ ly diễu võ dương oai ngồi trên đầu Đại Bạch Hổ, cái đuôi vểnh lên cao, lúc ẩn lúc hiện khỏi nói có bao nhiêu kiêu ngạo !
Mục Song Hàm bảo người ôm nó đến, tiểu hồ ly liền ngoan ngoãn nằm bên chân nàng, nhắc tới cũng kỳ quái, kể từ sau khi Mục Song Hàm mang thai, tiểu hồ ly giống như là có cảm giác, cũng không để nàng phải ôm lên… Mục Song Hàm cảm thấy hai tiểu tử này thật sự rất có linh tính !

“Chờ cục cưng sinh ra, các ngươi chơi cùng nó được không?” Mục Song Hàm xoa một dúm lông đỏ dựng thẳng lên, dùng tay chà chà.

Tiểu hồ ly: “Chít chít!”

Mục Song Hàm: “Cục cưng nhất định sẽ thích các ngươi.”

Tiểu hồ ly: “Chít chít chi!”

Mục Song Hàm: “Ừ!”

Mọi người: “…” Đây tột cùng là trao đổi thế nào vậy?

“Nương nương, bệ hạ tới!”

Mục Song Hàm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Lạc Chiêu Dực đến từ phía đối diện, hoàng bào vừa người, ngọc quan màu tím, dung nhan khôngđổi, mặt mày vẫn như cũ, lại vô cớ mang đến cho người ta một cảm giác áp bách, nhưng khi hắn đến gần, loại cảm giác áp bách này lại dần dần biến mất, nhìn lại, dung tư hoa mỹ xuất chúng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Người như vậy, cho dù không phải là thiên tử một triều đại, tất nhiên cũng là tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú.

Mục Song Hàm âm thầm khẽ thở dài, có đôi khi nàng thường nghĩ, nếu Lạc Chiêu Dực không sinh ra ở hoàng gia, nàng, hắn, bọn họ sẽ là quang cảnh như thế nào?

Hôm qua, kỳ thật nàng không phải bị động tác vỗ bàn của Lạc Chiêu Dực đánh thức, mà là nằm mơ bừng tỉnh, ở trong mộng, nàng như một người quan sát thấy được rất nhiều hình ảnh, khi tỉnh lại ký ức vẫn còn mới mẻ, nàng không thể chờ đợi được muốn đi nói với Lạc Chiêu Dực, nhưng lại đúng lúc nghe được hắn cùng Lạc Đình nói chuyện, rồi sau đó, nàng liền do dự.

Mục Song Hàm không biết gạt người thế nào, nhất là đối với Lạc Chiêu Dực, lại sợ chính mình nhịn không được nói ra, cho nên liền biến thành tình hình như đang chiến tranh lạnh vậy .

Nhìn Lạc Chiêu Dực càng đến càng gần, trong đầu Mục Song Hàm dần trùng lặp với hình ảnh bé trai tuổi còn bé, một đôi mắt xanh u, tựa như ánh sáng chiếu rọi trong đêm, từ trước đến nay, chưa từng thay đổi.

Một trận biến cố kia, xóa đi nét ngây thơ cuối cùng của hắn, cũng xóa đi ký ức nhạt nhòa của nàng.
“Ngẩn người cái gì?”

Mục Song Hàm lấy lại tinh thần mới phát hiện tất cả cung nhân đã lui ra, Lạc Chiêu Dực tiến đến trước mặt nàng quơ quơ tay, nàng thoáng cúi đầu hành lễ, Lạc Chiêu Dực lại trực tiếp kéo nàng ngồi xuống, “Vẫn còn giận dỗi? Không phải chỉ trêu chọc một câu thôi, trước nay nàng cũng không thèm để ý mà…”

Mục Song Hàm nghe vậy dở khóc dở cười, lắc đầu, nàng nào có bụng dạ hẹp hòi như vậy!

Lạc Chiêu Dực đánh giá nàng trong chốc lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng, “Nếu như không phải đang giận dỗi, vậy chính là đang che dấu gì sao?”

Mục Song Hàm: “…”

“A Hàm, nàng có một tật xấu, ở trước mặt người ngoài rất biết giả bộ, nhưng trước mặt người thân, lại không giấu được chuyện gì.” Nàng cúi đầu, Lạc Chiêu Dực đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, nhìn thấy hốt hoảng trong lòng nàng còn chưa tan hết.

Mục Song Hàm mím môi, trong lòng tự nhủ dáng vẻ người hoàng gia các chàng này, mỗi một người đều là phái diễn xuất mà!

“Thiếp có gì phải che dấu ?” Mục Song Hàm trừng mắt nhìn hắn, “Hơn nữa, chàng được phép lừa gạt thiếp, lại không cho phép thiếp có việc gạt chàng?”

Lạc Chiêu Dực nhún vai, như cười như không nói: “Có thể chứ, chỉ cần bản thân nàng nhịn được, ta không sao cả.”

Mục Song Hàm mở to hai mắt tiếp tục trừng, hồi lâu, bổ nhào qua nhéo hắn, “Chàng cứ gian tà đi!”

Lạc Chiêu Dực thuận thế ôm nàng, xoa bóp mặt nàng, trong mắt mang theo chút hàm ý dụ dỗ, “Cười một cái nào?”

Mục Song Hàm quay mặt – – không cười!

“Chít chít chi!” Tiếng kêu khoan khoái từ bước chân truyền đến, tiểu hồ ly ngửa mặt nhìn bọn họ, cười đến đôi mắt nhỏ cũng cong thành đường kẽ.

Mục Song Hàm: “… Phốc!”

“…” Lạc Chiêu Dực liếc mắt nhìn qua, “Ngu xuẩn! Ai bảo ngươi cười?”

Tiểu hồ ly ủy khuất quay đầu đi tìm Đại Bạch Hổ, Đại Bạch Hổ thấy nó đến, lập tức xoay người quay mông về phía nó – – vừa rồi còn bắt nạt hổ, hiện tại tìm đến an ủi? Không có cửa!

“… QAQ ”

“Về sau không cho phép để Tiểu Lạc chơi cùng chúng nó, đầu óc sẽ nhanh bất bình thường!” Lạc Chiêu Dực nhẹ chậc một tiếng, đã lười phải đi châm chọc, cất giọng kêu lên: “Trần Trầm!”

Chàng trai lạnh lùng lặng lẽ xuất hiện, Lạc Chiêu Dực ghét bỏ chỉ chỉ hai con vật kia, “Đưa chúng đến chỗ Tống Dương đi, cho cấm quân làm bồi luyện!”

Mục Song Hàm: “…”

Trần Trầm không biết nên vì ai cầu nguyện, lặng yên kéo hai chúng nó đi.

“Ơ này? Bệ hạ, chàng bảo chúng nó đến cho cấm quân làm bồi luyện, cái này… Sẽ không bị thương chứ?”

Lạc Chiêu Dực lười biếng hỏi ngược lại: “Nàng lo lắng cho chúng nó hay là lo lắng cấm quân?”

Mục Song Hàm nghẹn một cái, Lạc Chiêu Dực bỗng chốc đè bả vai nàng, lại đột ngột hỏi nhanh một câu: “Ngày hôm qua có phải nàng nghe được ta và nhị ca nói chuyện không?”

Mục Song Hàm vô thức khẽ gật đầu, lúc kịp phản ứng thì cứng rắn ngừng lại, vẻ mặt khẽ cứng lại, nhíu mày nhìn hắn.

Lạc Chiêu Dực ý tứ sâu xa nhìn nàng, như có điều suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK