Bởi vì chuyện Tam hoàng tử trúng độc, hành trình đi săn mặc dù không phải kết thúc hỗn loạn, nhưng cũng là vội vã kết thúc.
Thái y viện, thái y tóc hoa râm cúi người hồi bẩm: "Bệ hạ, độc của Tam điện hạ đã giải, nhưng độc kia đã xâm chiếm thần trí Tam điện hạ, cứ thế, thế cho nên..." Thái y mặt lộ vẻ khó xử, muốn nói lại thôi.
"Đến tột cùng là làm sao?" Văn Đế trầm giọng hỏi.
Thái y còn chưa mở miệng, Lạc Chiêu Dực đứng bên cạnh Văn Đế đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, đi tới ngoài cửa, chỉ thấy một đầu tóc tán loạn, nam tử quần áo không chỉnh tề nằm sấp trong bụi cỏ bắt sâu, bắt được lại bóp chết, điên điên khùng khùng cười to.
Lạc Chiêu Dực từ từ đi qua, thần sắc nhàn nhạt, gọi một tiếng: "Tam ca."
Tiếng cười của Lạc Thương im bặt, ngẩng đầu sững sờ một cái, lẩm bẩm nói: "Tiểu Thất à..."
Thanh âm này không chứa bất cứ tranh chấp âm lãnh nào, ý tứ hàm xúc kêu lên làm cho Lạc Chiêu Dực cũng giật mình. Lúc còn rất nhỏ, kỳ thật tình cảm các huynh đệ thật sự rất tốt, Lạc Thương mười mấy tuổi đã từng cõng Lạc Chiêu Dực mới mấy tuổi đi qua rất nhiều nơi trong cung này, cũng sẽ đem dế mèn vất vả lắm mới bắt được đưa cho đệ đệ chơi, còn có thể vào lúc đệ đệ leo cây bị té xuống liền xông tới làm đệm lưng...
Không biết từ khi nào lại thay đổi, hoặc là, không phải không thay đổi, chỉ là lúc đó hắn tuổi còn bé không phân rõ thật lòng hay giả vờ.
Lạc Chiêu Dực bỗng chốc "tê" một tiếng, thì ra trong lúc hắn ngây người, Lạc Thương đã nắm lấy tay của hắn cắn, hung dữ giống như là muốn cắn rớt một miếng thịt, hắn lập tức lạnh nhạt nói: "Tam ca, ngươi thật sự điên rồi sao?"
Lạc Thương buông miệng, lại điên điên khùng khùng cười, giữa răng môi dính vết máu, mà trên tay Lạc Chiêu Dực thêm một dấu răng màu đỏ.
"Bệ hạ, như ngài nhìn thấy, Tam điện hạ điên rồi."
Cạnh cửa, thái y cúi thấp đầu xuống, mặt mũi Văn Đế tràn đầy phức tạp, con lớn nhất ngốc nghếch nhiều năm, hiện tại con thứ ba lại trúng độc phát điên, ông nói không ra cái cảm giác gì, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phiền muộn cùng mệt mỏi.
Lạc Thương đột nhiên hung bạo lên, cầm lấy một cây gậy liền đánh về phía mọi người, ngay cả Văn Đế cũng không thể tránh, bọn thị vệ vội vàng tiến lên hộ giá, Lạc Chiêu Dực duỗi tay nắm lấy cây gậy, khẽ nói: "Tam ca, nếu như ngươi có thể 'Điên' cả đời, cô cũng coi như phục ngươi, chỉ tiếc... E là ngươi làm không được!"
Nói xong, không đợi Lạc Thương có phản ứng gì, gọn gàng linh hoạt một chưởng đánh hôn mê hắn.
Văn Đế vừa tức vừa bất đắc dĩ, quay đầu hỏi thái y: "Tam hoàng tử còn có thể khôi phục không?"
"Hồi bệ hạ, tình huống này của tam điện hạ chỉ có thể tĩnh dưỡng, không thuốc chữa được."
Văn Đế nhắm hai mắt lại, lúc mở ra đã là bình tĩnh không gợn sóng, "Cũng được, truyền ý chỉ của trẫm, bệnh tam hoàng tử đột nhiên bộc phát nặng, hồi phủ tĩnh dưỡng, không có trẫm cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu!"
Ý chỉ vừa ra, Thục phi liền cười lạnh không ngừng, ném vỡ bình hoa trong cung, bà ta hiểu, cái này ngoài mặt là bảo vệ, kì thực chính là giam cầm, trong lòng Văn Đế cuối cùng hoài nghi vẫn nhiều hơn thương tiếc! Sao có thể so với năm đó lúc thái tử còn là thất hoàng tử, vừa xảy ra chuyện liền chấn động cả hoàng cung?
Thục phi tự cho rằng cùng hoàng hậu tranh hơn nửa đời người, giờ khắc này mới biết, từ đầu tới cuối bà ta chỉ là một người một vai trong vở kịch, ở trong lòng Văn Đế, e rằng mười bà ta cộng lại cũng kém hơn nụ cười lạnh lùng của hoàng hậu.
Mặt trời lặn về phía tây, Đại Bạch Hổ nằm sấp cạnh bờ ao, ngửi hương sen trắng chập chờn, Lạc Chiêu Dực lười biếng nằm trên người nó, nhắm mắt dưỡng thần, mùi thơm ngát tràn ngập, thanh nhã hợp lòng người.
"Chậc, cắn thật là tàn nhẫn!" Lạc Đình bắt lấy cổ tay hắn nhìn, lắc đầu, hồ nghi nói: "Lão tam thực sự điên rồi?"
Lạc Chiêu Dực hừ lạnh: "Quản hắn tìm chết làm gì!"
Lạc Đình: "..."
Tiểu thái giám Đức Phúc nâng khay chạy tới, trước hết đem hộp thức ăn đặt trong tay Lạc Chiêu Dực, sau đó cẩn thận giúp hắn thay thuốc, băng bó cổ tay, im lặng nín thở.
Lạc Chiêu Dực ăn mấy miếng điểm tâm ngọt ngấy, sắc mặt vẫn không khá hơn, Lạc Đình thở dài: "Lão tam thật sự là hận đệ thấu xương, giết đệ không được, điên rồi cũng muốn từ trên người đệ cắn xuống..."
"Phiền chết !" Lạc Chiêu Dực thu tay lại, mặt lạnh phân phó Đức Phúc, "Đừng băng nữa, rót chén trà đến đây."
Đức Phúc khom người thối lui, Lạc Đình nhìn quanh một vòng, kỳ quái nói: "Sao chỉ có một mình Đức Phúc, Trần Trầm đâu?"
"Thái tử phi quá ngốc, để hắn đi xem một chút rồi."
Lạc Đình: "..." Nói một câu lo lắng sẽ chết sao, loại khẩu thị tâm phi mạnh miệng này xem ra là trị không hết ... Hắn thực tò mò Mục Song Hàm làm sao chịu được ?
"Độc của lão tam không phải là đệ hạ chứ? Ta nghe nói hiện tại Thục phi cả ngày đến trước mặt phụ hoàng khóc lóc kể lể... Cách ngày đệ đại hôn không xa, cũng đừng gây ra chuyện gì nữa!"
Đức Phúc bưng trà chạy đến, Lạc Chiêu Dực tiếp nhận mở nắp trà, hơi nóng mờ mịt, tràn ra một cỗ mùi thơm ngọt, hắn đặc biệt thích loại cảm giác này, nhẹ nhàng khẽ ngửi, mặt mày lập tức giãn ra, đôi mắt xanh u hơi cong lên, giọng nói lại hết sức hờ hững, "Hạ độc không cần phải hạ cái loại độc hiệu quả này thực sự mù quáng! Nếu cô muốn làm, hắn còn mạng ở đây không? Để bọn họ nháo cũng được, cô cũng không sợ nhuốm máu triều đình!"
Lạc Đình than nhẹ, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, nghĩ thầm, tiểu oa nhi ngây thơ khả ái ngày nào thật sự là trưởng thành rồi.
Nghĩ tới đây, Lạc Đình cũng ngăn không được chút cảm khái, cố ý trêu chọc nói: “Đệ lúc còn nhỏ người gặp người thích, trưởng thành rồi biến thành người gặp người hận a..."
"Không sao cả, " Lạc Chiêu Dực lại cười, như là có chút không quan tâm tới, "Thái tử phi thích là được rồi."
Trên đời này, thật lòng giả ý, hư hư thật thật, cho dù tràn ngập lời nói dối và phản bội cũng không sao cả, hắn chỉ cần trói chặt một nàng ngốc, là đã có được toàn bộ hào quang cùng ấm áp của thế giới.
Thời gian trôi qua nhanh, trong chớp mắt, đầu tháng bảy, ngày đại hôn.
Mục phủ, trời còn chưa sáng, Mục Song Hàm thức giấc ngồi ở trước bàn trang điểm, ma ma và các cung nữ đến từ trong cung tới tới lui lui, vội vàng giúp nàng trang điểm thay y phục, trong chốc lát cái này không thấy, chốc lát lại cái kia sai rồi... Mục Song Hàm có một ý niệm - - gấp muốn điên!
Nói đến đây, trang điểm và dạy lễ nghi cho Mục Song Hàm là người quen, Tư Nghi Phường Lưu ma ma.
"Phải tranh thủ lên, " Lưu ma ma nhìn sắc trời một chút, có chút nóng nảy.
Mục Song Hàm cố gắng mở mắt ra liền nghe Lưu ma ma nhanh chóng nói: "Cô nương, đợi lát nữa trong cung sẽ có đội danh dự tới đón ngài, bệ hạ ân điển, đặc chuẩn cho phép đại hôn của thái tử được cử hành đại lễ ở Chiêu Minh Điện, cho nên thái tử điện hạ sẽ chờ ngài ở ngoài điện, mang ngài cùng vào điện... Ngài chỉ cần đi cùng điện hạ một đường là được, các loại lễ nghi nô tỳ cũng đều đã dạy ngài, chỉ một chút, ngài ngàn vạn chớ khẩn trương làm sai..."
Mục Song Hàm gật đầu, lại nghe cửa mở ra, Từ thị mỉm cười đi đến, cầm lấy lược chải tóc cho nàng, vừa mới chải nước mắt lại tuôn ra, mấy ngày nay Từ thị thường nhìn Mục Song Hàm xuất thần, động một chút sẽ một mình nghẹn ngào, nói cho cùng, thật sự là không bỏ được nữ nhi.
"Nương..." Mục Song Hàm cầm tay bà, lặng yên, hốc mắt cũng đỏ.
"Ai da, cô nương ngàn vạn đừng khóc, thật vất vả mới trang điểm xong, khóc lem hết không kịp làm lại !"
Từ thị vừa nghe vội vàng lau nước mắt, nặn ra nụ cười, không muốn làm nữ nhi khó chịu, "A Hàm ngoan, đừng khóc, nương không có việc gì, chỉ là cao hứng..."
"Nương, nữ nhi bất hiếu, không thể ở nhà làm bạn với hai người thường xuyên ..." Giờ khắc này, Mục Song Hàm mới có loại cảm giác thật sự sắp rời nhà, rời đi cha mẹ, nàng đột nhiên rất muốn khóc, chỉ là cũng không muốn làm Từ thị thương tâm, kiên cường tự chịu đựng.
"Nhìn một chút, A Hàm của nương thật xinh đẹp, " Từ thị đưa tay ôm lấy nàng, thanh âm nức nở nghẹn ngào suýt ra khỏi miệng, chậm rãi nói: "Nháy mắt một cái, con đã lớn như vậy, nương thực hối hận, lúc còn nhỏ không có ôm con nhiều hơn nữa ..."
Mục Song Hàm chỉ lắc đầu, Từ thị lại nói: "Gả vào hoàng gia, cha mẹ cũng không giúp được con cái gì, thái tử là thái tử, con phải giữ quy củ, không được như ở nhà không cố kỵ gì như vậy, mọi việc cũng phải nghĩ cho sau này, sau này nếu có gì ủy khuất... Cũng phải nhịn một chút mới tốt..."
Lời nói đến đây, Từ thị lại tránh không khỏi đau buồn, nếu có thể, ai không hy vọng nữ nhi cả đời hạnh phúc, một chút ủy khuất cũng đừng chịu? Chỉ tiếc...gả vào hoàng gia chính là thân bất do kỷ.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kèn trống thanh âm ồn ào náo động, Lưu ma ma thầm than một tiếng, nhắc nhở: "Phu nhân, đội đón dâu trong cung tới đón thái tử phi!"
Từ thị buông Mục Song Hàm ra, tự tay giúp nàng đội mũ phượng trên đầu, hít một hơi thật sâu, lộ ra một dáng vẻ tươi cười, dắt tay nàng đi ra cửa chính Mục phủ.
Thấy các nàng đi ra, Mục Bách ngồi trong đại sảnh liền chạy tới, Từ Hàn lâm cũng đứng lên, gương mặt nghiêm khắc của Từ Hàn lâm cũng hòa hoãn xuống, thở dài nói: "Thật không nghĩ tới..."
Thật không nghĩ tới đâu phải chỉ có một mình ông, Hàn lâm phu nhân hiện giờ cũng không muốn đến, ngoại tôn nữ ruột thịt bị chỉ cho tam hoàng tử, hiện thời tam hoàng tử còn cáo ốm, ngược lại Mục Song Hàm ma xui quỷ khiến thành thái tử phi... Nói trong lòng không có vướng mắc đó mới là kỳ quái.
Từ Hàn lâm dẫn theo Từ Chính Hoằng đến, bởi vì theo tập tục, cần phải có huynh trưởng cõng tân nương lên kiệu, Mục Song Hàm không có huynh trưởng ruột, chỉ có thể để biểu ca như Từ Chính Hoằng đến đây.
"A Hàm..." Mục Bách muốn nói gì đó, môi nhấp nháy, lại không biết phải nói gì.
Ngoài cửa, thanh âm ầm ĩ lại bắt đầu, hiển nhiên là đang thúc giục.
Từ Hàn lâm vỗ bả vai Từ Chính Hoằng, "Đi cõng muội muội con ra cửa."
Từ Chính Hoằng khẽ gật đầu, đi đến trước Mục Song Hàm ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cõng nàng ra cửa, Mục Song Hàm nhẹ giọng nói: "Đa tạ đại biểu ca có thể đến."
"... Cần phải vậy." Từ Chính Hoằng cười cười, mặc dù có Từ Hàn lâm cường ngạnh, nhưng lúc hắn đi theo tới cũng nhận phải sự ngăn cản không nhỏ, Trang Nhược Hân trở về vừa khóc lại nháo, tổ mẫu phụ thân cô cô đều nói Mục Song Hàm không tốt, ngược lại mẹ hắn cùng muội muội khuyên hắn đến đây, một khi đã là thái tử phi cao quý, Mục Song Hàm bây giờ không phải là tiểu cô nương có thể để cho người ta khi dễ.
Lại nói đến bây giờ, kỳ thật ngay cả tổ phụ đều muốn theo nàng, chỉ có tổ mẫu có khúc mắc, còn không nhìn thấy rõ thực tế.
Mục Song Hàm không lên tiếng nữa, có một số việc, trong lòng nàng thấy rất rõ ràng, chỉ là vô tình đi tranh gì đó.
Vừa đi đến cửa, đột nhiên trên lưng chợt nhẹ, Mục Song Hàm rơi vào trong lòng một người khác, Từ Chính Hoằng vừa ngẩng đầu, sợ hết hồn, lập tức ngổn ngang trong gió : "Thái, thái tử điện hạ?"
Hồng y mạ vàng, chỉ thêu màu tím, cùng Mục Song Hàm một bộ hồng y, Lạc Chiêu Dực vốn có dung mạo cực kỳ chói mắt, phục sức đẹp đẽ quý giá hơn cũng chỉ có thể làm nền cho hắn, giờ phút này mặc trang phục lộng lẫy, quả nhiên là như nắng gắt ban trưa, tao nhã độc nhất.
"Thái tử điện hạ, tại sao người lại ở chỗ này?" Mục Bách nóng nảy, vội vàng nói: "Chuyện này không hợp quy củ!" Mục Bách kỳ thật rất muốn chửi tục, một mình người tùy hứng là được rồi, chớ liên lụy khuê nữ nhà ta bị trách mắng a!
Lạc Chiêu Dực cầm tay Mục Song Hàm, thần tình thản nhiên, giọng nói lại chân thật đáng tin, "Thái tử phi của cô, tất nhiên cô phải tự mình đến đón! Quy củ gì đó, sửa lại là được!"
Những người khác ngây ngẩn cả người, người này còn chưa vào cửa đã được nâng niu như vậy, về sau còn thế nào?
Từ Hàn lâm vuốt râu, trong lòng tự nhủ ngoại tôn nữ này thật lợi hại, không uổng phí gương mặt kia...
"... Điện hạ, người như vậy sẽ có người mắng ta là hồ ly tinh yêu nữ !" Mục Song Hàm chớp mắt nhìn, nhỏ giọng nói một câu, bị khăn che mặt cản trở, nhìn không rõ vẻ mặt, khóe môi lại ngăn không được cong lên, trong lòng đã bay lên bong bóng màu hồng.
"Nàng tốt nhất tập quen bị mắng trước, " Lạc Chiêu Dực làm vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, tóc đen che một mảnh phiếm hồng bên tai, hừ nhẹ, "Nếu như cô yêu thích một người, chính là muốn nâng nàng lên trời, làm cho người trong thiên hạ đều cực kỳ hâm mộ kính sợ, trong lòng mắng chết nàng trên mặt cũng không dám lộ ra nửa điểm bất kính... Nàng không chịu nổi cũng phải chịu!"
Trái tim Mục Song Hàm cuồng loạn, dùng sức chớp chớp đôi mắt đã ướt, "Chàng không sợ ta trở thành nhược điểm của chàng?"
Lạc Chiêu Dực đưa nàng vào trong kiệu ngồi xong, mặt không chút thay đổi, lại rất bá đạo kiêu căng nói: "Cô từ nhỏ đến lớn không biết chữ sợ viết như thế nào! Dù sao... Nàng sinh ra là người của cô, chết cũng là quỷ của cô!"
Nhược điểm? Lạc Chiêu Dực không quan tâm, hắn sống gần hai mươi năm, chưa bao giờ vinh quang chói lọi giống như người ngoài từng thấy vậy, ngược lại, hắn nếm trải quá nhiều khổ sở, lại luôn cắn răng nhất nhất vượt qua, cho nên dưỡng thành tính tình như vậy, cũng không tin loại hư vô mờ mịt gì đó, hắn chỉ tin chính mình.
Cho mình thứ tốt nhất, cho người mình yêu thích thứ tốt nhất... Nếu ai cũng nói cho hắn biết, hắn từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, như vậy tùy hứng một chút có gì phải ngại?
Đạo lý thế gian này là như thế.
Thắng, là cả đời vinh quang, cho nàng thịnh thế vui vẻ, thua, có thể được nửa đời tiêu dao, sinh tử cũng cùng một huyệt.
Là đủ.
Rất nhiều năm sau, Mục Song Hàm nói, chính là ở thời khắc này trái tim nàng thật sự đánh mất, có dũng khí cùng hắn bạch đầu giai lão, có lẽ hắn là thái tử Đại Cảnh hoàng triều không được tín nhiệm nhất, là đế vương bị tranh cãi nhất... Nhưng lại là phu quân đáng tin nhất của nàng.